Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 64

Nhưng làm sao điện thoại di động của Triệu Dương Hi lại có thể xuất hiện trong phòng của Phó Thời Văn?

Chẳng lẽ là tối hôm đó không phải là Phó Thời Văn đã đưa cậu vào phòng?

“Tiểu Lữ, gọi Tiền Vũ cho tôi, tôi có chuyện muốn tìm cậu ấy.”

“Vâng, Qúy tổng.”

Một lúc sau, Tiền Vũ gõ cửa bước vào.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Xuất thần sao?”

Qúy Kha ngẩng đầu lên nhìn Tiền Vũ: “Tiền Vũ, cậu có biết là Triệu Dương Hi ở cùng một chỗ với chúng ta vào đêm tôi say không?”

Tiền Vũ suy nghĩ một chút: “Biết chứ, cậu ta và Tôn Bằng ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì sao?”

Tiền Vũ nhìn vẻ mặt của Qúy Kha dần trở nên nghiêm trọng: “Tối hôm đó cậu có gặp Triệu Dương Hi không?”

Qúy Kha nhớ không rõ, xem ra quả thực đã gặp được Triệu Dương Hi.

“Đây là di động của Triệu Dương Hi.”

Tiền Vũ cầm lấy điện thoại và xem xét nó, đôi mắt của anh ấy đã bị chói mắt bởi cơn gió gϊếŧ người không thể giải thích được như hoa hồng và đầu lâu trên mặt sau của điện thoại.

Đó thực sự là phong cách của cậu ta.

Qúy Kha có một niềm tin mạnh mẽ, chỉ cần cậu mở máy lên là có thể biết được chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.

Tuy nhiên, Qúy Kha có chút khó xử, cậu không muốn xâm phạm đời tư của người khác.

Tiền Vũ một tay cầm lấy điện thoại: “Chuyện riêng tư thì sao? Nếu đêm đó cậu ta thực sự mang cậu đi, thì bằng chứng đây!”

Tiền Vũ vừa sạc điện thoại vừa bật lên thì mật khẩu hiện ra.

Mật khẩu của điện thoại quả cam rất khó bẻ khóa.

Ai ngờ Tiền Vũ nói: “Mật khẩu chỉ là chuyện nhỏ.”

Tiền Vũ đi ra ngoài một lúc, khi quay lại đã mở được khóa trên điện thoại.

“Tiền Vũ, làm sao cậu biết mật khẩu?” Qúy Kha ngạc nhiên.

Tiền Vũ cầm điện thoại nói: “Tên này năm ngoái có tiếp xúc với người của Tinh Quang, còn tưởng rằng tôi không biết, đương nhiên phải đề phòng cậu ta rồi.”

Tiền Vũ mở bản ghi cuộc gọi trên điện thoại di động của Triệu Duơng Hi nhưng không có gì bất thường.

Nó chỉ là một chút cay mắt.

Trong nhật ký cuộc gọi, hầu hết ghi chú của mọi người đều kèm theo biệt hiệu của họ. Ví dụ: có bảy hoặc tám bạn nữ thường xuyên gọi điện ở Thành phố A và họ cũng được ghi chú về các đặc điểm, chẳng hạn như ngực lớn và chân dài.

Không biết cuộc sống riêng tư của anh ta hỗn loạn đến mức nào.

Qúy Kha chết lặng.

Dù biết cuộc sống riêng tư của Triệu Dương Hi không đúng mực nhưng công ty giúp cậu ta tẩy trắng không ít.

Nhưng sau khi xem nội dung trên điện thoại thì phải nói là quá nhiều.

“Hừ hừ.” Tiền Vũ cười lạnh. “Cũng may là cậu ta đã chạy trốn. Tên này giống như bom hẹn giờ.”

Qúy Kha rất đồng ý.

Tiền Vũ đã tìm kiếm các bản ghi trò chuyện và không tìm thấy điều gì bất thường.

“Nhìn vào album điện thoại.” Quý Kha nói.

“Được rồi.”

Tiền Vũ mở album điện thoại.

“hả……”

Trong video mới nhất trên điện thoại, Tiền Vũ nhìn thấy sự xuất hiện của Qúy Kha, anh ấy liền nhấp vào.

Video rất dài và góc quay giống như quay lén.

Qúy Kha nhìn chằm chằm vào video trên điện thoại và dần dần cau mày.

Thì ra là do Triệu Dương Hi đưa cậu vào phòng của Phó Thời Văn.

Qúy Kha khịt mũi trong lòng, cậu thực sự đã hiểu lầm Phó Thời Văn!

Video phát cho đến khi Phó Thời Văn xuất hiện, Tiền Vũ nhìn Phó Thời Văn trong video: “Này, người đàn ông này ... trông hơi quen.”

Khi Qúy Kha nhìn thấy cảnh trong video, cậu chợt nhớ ra điều gì đó trong đầu.

Đêm đó hình như cậu có chút manh động, Qúy Kha mặt hơi đỏ lên, nhanh chóng duỗi tay đi nhanh về phía trước một hồi.

Tiền Vũ liếc nhìn Qúy Kha, như thế nào lại cảm thấy Qúy Kha có chút chột dạ.

Video sau đó hầu như không có gì thay đổi trong một thời gian dài.

Qúy Kha ngủ trên giường còn Phó Thời Văn ngủ trên ghế đẩu trong một đêm.

Qúy Kha đã biết mọi chuyện xảy ra tiếp theo vào sáng hôm sau. Cậu đặt tay lên điện thoại, nói: “Dừng ở đây được rồi.”

“Qúy Kha, người này thực sự rất tốt, đúng là một quý ông chuẩn mực.” Ngay cả Tiền Vũ cũng không thể không khen ngợi Phó Thời Văn sau khi xem đoạn video này.

Anh thực sự đã nhường giường cho Qúy Kha, ngồi trên ghế và ngủ như thế này cả đêm.

Xem lại đoạn băng Qúy Kha cảm thấy có chút hụt hẫng, Phó Thời Văn cả một đêm không làm gì cậu, chỉ ngủ như vậy.

Vậy mà đến sáng hôm sau, cậu lại nói với anh những điều đau lòng như vậy.

Không có gì ngạc nhiên khi nhớ lại biểu hiện của anh ấy vào ngày hôm đó.

Qúy Kha thực sự cảm thấy áy náy khi nghĩ về điều đó.

Tiền Vũ dùng ngón tay chống cằm, đột nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

“Cậu nhớ ra gì vậy?” Qúy Kha ngước mắt lên nhìn anh.

Tiền Vũ nói: “Tôi nhớ, tôi đã nhìn thấy người này, anh ta là người ở cùng phòng bệnh với cậu.”

“Hả?” Qúy Kha khó hiểu.

“Cậu hôn mê một ngày sau khi được đưa đến bệnh viện, buổi chiều người này cũng được đưa đến giường bên cạnh vì ngộ độc cồn rượu.”

Tiền Vũ lúc đó rất ấn tượng, anh ấy hôn mê sâu, một tay dính đầy mảnh vỡ thủy tinh, bác sĩ đã ở đó rất lâu để xử lý.

“Hai người đúng thật có duyên.”

Ngộ độc cồn rượu?

Qúy Kha nhớ lại những ngày đã ở bên bạn cùng phòng bệnh, hóa ra anh ta là Phó Thời Văn?

Qúy Kha thậm chí còn bị sốc hơn.

Đột nhiên có cuộc gọi đến, Tiền Vũ liếc nhìn điện thoại: “Xin lỗi Qúy Kha, là giám đốc Lưu gọi. Tôi ra ngoài trả lời.”

“Đi đi.”

Trước khi Tiền Vũ rời đi, anh ấy nói với Qúy Kha: “Qúy Kha, đừng lo lắng, tôi sẽ không bỏ qua chuyện của Triệu Dương Hi.”

Mặc dù Tiền Vũ không phải là người trong giới đại gia, cũng không có khả năng chặn người, nhưng với dựa vào năng lực của cậu Triệu Dương Hi khó có thể chạy được.

Qúy Kha gật đầu, cho dù Tiền Vũ không nói gì, cậu cũng sẽ không để cho Triệu Dương Hi yên ổn sau chuyện này.

Sau khi Tiền Vũ rời đi.

Qúy Kha lại nhìn vào chiếc điện thoại trên tay.

Hay thật, làm sao mà Phó Thời Văn lại có thể ngộ độc cồn rượu được?

Cậu tò mò mở video ra và tiếp tục xem.

Trong video, sau khi Qúy Kha rời khỏi phòng, sau đó Phó Thời Văn đã ngồi trên ghế, thẫn thờ một lúc lâu.

Qúy Kha nhìn vào đôi mắt đỏ hoe cùng gương mặt cô đơn của Phó Thời Văn, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.

Gần trưa khi cửa vang lên, trên bàn liền xuất hiện một thùng rượu.

Phó Thời Văn uống từng ngụm rượu rất chậm, từng ngụm từng ngụm, từ từ uống.

Mặc dù anh ấy là uống từ từ, nhưng anh ấy lại uống không ngừng.

Dần dần, rượu trong thùng rượu đã cạn, trên bàn đầy những chai rượu đã hết.

Phó Thời Văn nằm trên bàn, hơi khó chịu nấc lên một tiếng, sau đó Qúy Kha thấy anh lấy ra một vật nhỏ bằng bạc từ trong ngực.

Khi Qúy Kha nhìn thấy vật nhỏ bằng bạc, trái tim cậu như bị bóp chặt.

Đó là một chiếc nhẫn mà cậu đã từng đeo trên tay.

Cậu đã dành hết tiền tiết kiệm, mua một cặp nhẫn, trên nhẫn có khắc chữ.

Khi cậu vui mừng chờ đợi sinh nhật của Phó Thời Văn, cậu muốn tự tay mang quà sinh nhật tặng Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn đeo chiếc nhẫn trên tay, nhưng sau đó Qúy Kha lại tìm thấy chiếc nhẫn trong phòng tắm.

Cậu cẩn thận lau sạch vết nước trên chiếc nhẫn và cất nó trở lại hộp.

Cùng với chiếc nhẫn của cậu.

Qúy Kha nhớ cậu đã đặt hộp nhẫn trên chiếc tủ ở đầu giường.

Bây giờ, tại sao chiếc nhẫn này lại xuất hiện trên tay Phó Thời Văn?

Qúy Kha không thể hiểu được.

Có phải vì cảm thấy áy náy?

Phó Thời Văn nghĩ rằng cậu đã chết và cảm thấy tội lỗi vì vậy nên anh ấy mới mang nhẫn của cậu bên người?

Hành động này dường như không có ý nghĩa.

Qúy Kha tiếp tục xem video, trong điện thoại, người đàn ông say rượu đặt chiếc nhẫn lên bàn, thì thầm nói gì đó với chiếc nhẫn.

Giọng nói quá trầm, ngay cả khi Qúy Kha đã bật loa điện thoại di động ở mức tối đa, cậu vẫn không thể nghe thấy Phó Thời Văn đang nói về điều gì.

Đột nhiên, vài tiếng leng keng vang lên, chiếc nhẫn lăn xuống gầm bàn.

Người đàn ông loạng choạng đứng dậy, nhưng vô tình làm rơi mấy chai thủy tinh trên bàn xuống đất, vỡ tan tành.

Anh ấy ngồi xổm xuống, dùng tay đẩy những mảnh vỡ trên mặt đất, lo lắng tìm kiếm chiếc nhẫn.

Những mảnh vỡ sắc nhọn cứa ngang tay người đàn ông, ngay sau đó máu chảy ra từ tay anh ấy, nhưng thậm chí người đàn ông còn không hề cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng, người đàn ông cũng tìm thấy chiếc nhẫn nhỏ trong đống thủy tinh.

Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nhuốm máu cầm chiếc nhẫn giống như một bảo vật quý báu, nghẹn ngào nói gì đó.

Đôi vai co rúm lại khiến anh giống như đang khóc lóc thảm thiết.

Phó Thời Văn đang khóc?

Qúy Kha khẽ mở miệng, rất ngạc nhiên.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Thời Văn sẽ khóc, hơn nữa, khóc thật sự rất thương tâm, đau khổ.