Diệp Hạo Hiên nghe vậy, sắc mặt âm trầm đến cơ hồ có thể tích ra nước, ngữ khí bất thiện nói: “Em cảm thấy anh thiếu chút tiền ấy sao?!”
Thẩm Nhan nghe vậy, cười lạnh nói: “Em đương nhiên biết anh không thiếu chút tiền ấy, nhưng em chịu không nổi thầy Diệp bố thí, nếu không, di động này em không lấy nữa!”
Cô giờ phút này giống như cả người mang đầy lông nhím, dựng thẳng, lấy phương thức công kích để bảo vệ nội tâm đáng thương cùng tự tôn.
Nói xong, Thẩm Nhan cầm lấy balo liền đứng dậy, chuẩn bị một mình rời đi.
“Em đứng lại!”
Diệp Hạo Hiên lập tức cầm lấy hộp điện thoại trên bàn, đứng dậy, đuổi theo Thẩm Nhan.
Cánh tay Thẩm Nhan bị Diệp Hạo Hiên gắt gao nắm lấy, cô có chút ăn đau, nhíu chặt mày lại, căm giận nhìn hắn nói: “Anh làm cái gì vậy?! Em đã nói là em không cần!”
Diệp Hạo Hiên sắp bị Thẩm Nhan tra tấn đến điên rồi, hắn không biết nên dùng cái dạng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình của mình giờ phút này.
Dưới tình thế cấp bách.
Hắn một phen chế trụ ót cô, cúi đầu hướng cánh môi cô hôn qua.
“Ngô…”
Trước mặt mọi người, Thẩm Nhan lại lần nữa bị Diệp Hạo Hiên cưỡng hôn, vô luận như thế nào, cô đều không thể thản nhiên tiếp thu.
Điên rồi! Người nam nhân này tuyệt đối là điên rồi!
Thẩm Nhan dùng nắm tay không ngừng đấm đánh Diệp Hạo Hiên, ra sức muốn tránh thoát khỏi trói buộc của hắn, thế nhưng sức lực nam nhân thật sự quá lớn, dù là liều mạng, cô cũng vô pháp lay động hắn mảy may.
Dưới tình thế Diệp Hạo Hiên cường thế tiến công, Thẩm Nhan rốt cuộc khuất phục hắn.
Cô ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn, tùy ý để hắn trước mặt mọi người hôn môi cô.
Nụ hôn nồng nhiệt đại khái giằng co gần một phút.
Mọi người ngồi xung quanh thấy thế sôi nổi đem ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn họ, có người thậm chí còn cầm lấy di động đem một màn “phim thần tượng” này quay chụp lại.
Diệp Hạo Hiên phảng phất như không hề biết người khác đang vây xem, khi hắn buông cánh môi Thẩm Nhan ra, ánh mắt thâm tình lưu luyến nhìn cô, tiếng nói khàn khàn nói: “Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”
Thẩm Nhan nghe vậy, đôi mắt mê mang nháy mắt mở lớn.
Đầu óc cô như có một màn pháo hoa nổ tung, sáng lạn đến có điểm không chân thật.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Chung quanh không biết là ai đi đầu, ồn ào, nháy mắt mọi người đều đi theo hô lớn: “Đồng ý đi!”
Thẩm Nhan giờ phút này đầu óc ngốc ngốc, thân thể như trên mây, giống như vừa uống rượu say, đứng không vững.
Cô bình tĩnh nhìn người con trai trước mặt, hốc mắt không kìm được ướŧ áŧ phiếm hồng.
Thì ra… Hắn ban đầu là thật sự muốn thổ lộ với cô, chỉ là cô quá mức ngu dốt, cho nên mới đem hắn làm cho nóng nảy.
Đột nhiên, Thẩm Nhan không biết từ đâu lấy ra dũng khí, nhón mũi chân ngửa đầu hôn lên môi mỏng Diệp Hạo Hiên, không tiếng động mà dùng hành động hướng hắn biểu đạt tâm ý của mình.
Bạch bạch bạch…
Lúc này các khách nhân trong nhà ăn không hẹn mà cùng vỗ tay, mọi người đều sôi nổi, dùng ánh mắt chúc phúc nhìn bọn họ.
Diệp Hạo Hiên cũng bị nụ hôn đáp trả của Thẩm Nhan làm cho có điểm ngốc, sau một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần, nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt ngây ngô cười.
Hai người bọn họ cứ như vậy ở dưới tình huống được mọi người vây xem, hạnh phúc dắt tay nhau rời khỏi nhà ăn.
“Hiện tại về nhà hay là đi nơi nào?”
Diệp Hạo Hiên một đường nắm tay Thẩm Nhan, đi thang máy hướng tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Thẩm Nhan đứng ở bên cạnh xe, quay đầu nhìn nhìn chung quanh.
Thấy một người cũng đều không có, cô liền cất bước, tiến lên nhào vào trong lòng ngực Diệp Hạo Hiên, cánh tay ngó sen thon dài câu cuốn lấy cổ hắn, ánh mắt kiều mị nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ anh hiện tại không nghĩ ở ngay tại chỗ giải quyết nhu cầu sinh lí sao?”
“Tiểu yêu tinh!”
Diệp Hạo Hiên bị ánh mắt mị hoặc của Thẩm Nhan câu đến lập tức nhiệt huyết sôi trào, hắn ngay sau đó, duỗi tay cọ cọ sống mũi cao thẳng của cô, mở cửa hàng ghế phía sau ghế lái, đem cô đẩy ngã trên ghế dài …