Cao Thủ Tu Chân

Chương 1942

Chương 1942

Võ Đằng Anh Tử vẫn cố nhịn đau, im bặt không nói, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ quật cường, nhưng lúc này Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, bàn tay cậu giơ lên, ngọn Phệ Thiên Long Diệm bùng lên trong lòng bàn tay, nhiệt độ đáng sợ tỏa khắp bốn phía.

“Chờ đã, tôi nói, tôi nói!”.

Diệp Thiên sợ đến mức không chịu được nữa, cô ta khó mà tưởng tượng được ngọn lửa kia nếu rơi vào người cô ta thì sẽ gây ra hậu quả đáng sợ đến mức nào.

“Sau khi cô ta ăn tối với tôi xong, nói là có việc quan trọng phải đi một mình, tôi cũng không biết cô ta đi đâu!”.

Diệp Thiên nghe thấy, khóe miệng nhếch lên vẻ lạnh lùng.

“Nếu cô đã không muốn nói, vậy thì đế tôi tự đi tìm đáp án!”.

Cậu nói dứt, trong đôi mắt đã lóe lên tia sáng.

Võ Đằng Anh Tử chỉ cảm thấy phía trước trở nên mơ hồ, như thể khắp người đang chìm vào một mớ hỗn độn, ý thức dần dần biến mất.

Thần hồn lúc này của cô ta đã bị Diệp Thiên giam lại!

Diệp Thiên phá vỡ phòng ngự tinh thần của cô ta, đọc được ký ức tối qua của cô ta.

Lúc đó, Võ Đằng Anh Tử đang ngồi quỳ chân trên tấm nệm, bên cạnh là gia chủ hiện tại của gia tộc Võ Đằng, tên là Võ Đằng Nhất Phu.

“Cô gái này chính là thể linh môi tốt nhất, có thể tiếp dẫn thần hồn của thần Gaya đại nhân, khiến người có lại được thân xác, hôm nay, hiến cô ta cho thần Gaya đại nhân đi!”.

Võ Đằng Anh Tử nói với Võ Đằng Nhất Phu xong, Võ Đằng Nhất Phu gật đầu, ôm Cố Giai Lệ đang bất tỉnh lên rồi đi về phía một đền thờ trang nghiêm mang phong cách cố xưa.

Đoạn ký ức này chỉ đến đây là hết!

“Tiếp dẫn thần hồn?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm một tiếng, cậu từng xem trong sách cổ có đoạn viết rằng thủ đoạn này cũng là một loại chiếm đoạt và buông bỏ, chuyên dùng cho những kẻ mạnh siêu cấp tuy thân xác đã chết nhưng thần hồn lại vẫn chưa tan biến.

Những trạng thái giống như vậy, bọn họ chỉ có thể dùng linh hồn để hiện thế, thân xác đã biến mất, bọn họ chỉ có mượn thân xác khác có sự hòa hợp với linh hồn của bản thân, nhập vào thân xác đó mới có thế đạt được sự tái sinh mới, nhưng lại không thể hoàn toàn chiếm đoạt cả thân xác này, chỉ có thể dùng phương pháp nhập hồn này trong thời gian nhất định để tái hiện nhân gian.

Phương pháp này người Hoa Hạ thường gọi là “Quỷ Thượng Thân”, theo như Diệp Thiên biết, khu vực Tát Mãn ở Đông Bắc cũng có một tiên pháp tương tự, có thể gọi vong nhập vào, gọi là “gọi hon”.

Người bị linh hồn nhập vào, ban đầu sẽ không cảm nhận thấy có ảnh hưởng gì cả, nhưng sau lâu dần sẽ có tư duy hỗn loạn, tinh thần bị linh hồn chiếm đoạt, bản thân sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, đến cuối cùng chỉ có thế cùng linh hồn dùng chung một thể xác, bị thỏa hiệp một cách bị động.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Thiên càng lúc càng trầm xuống.

“Gia tộc Võ Đằng các người to gan thật, dám động vào người của tôi!”.

Khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng nham hiểm.

“Tôi vốn không có hứng thú gì với Đảo Quốc này, cũng không muốn đặt chân đến, nhưng gia tộc Võ Đằng các người muốn chết, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác vô tình!”.

Võ Đằng Anh Tử cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô ta không hề biết bản thân vừa rồi đã bị Diệp Thiên đọc lén ký ức, cô ta nhíu mày, sự bạo dạn trước đó lại khôi phục được vài phần.