Cao Thủ Tu Chân

Chương 1705

Chương 1705

Đôi mắt vốn đen xì của người này giờ càng đen hơn nữa, giống hệt như màu mực và thoáng hiện lên một tia sáng màu đỏ máu kỳ dị, làn da thì trắng nõn nà giống y như da con gái và dường như còn trẻ ra thêm vài tuổi.

Hừ!

Khi nhìn bản thân trong gương của khu vực rửa tay, người này nhếch miệng cười khinh miệt.

“Đối với mặt hàng loại ba này thì đúng là hiệu quả cũng bình thường thật!”

“Hôm nay trăng đang đẹp, phải nhân cơ hội này tìm một vài con mồi chất lượng cao mới được!”

Hắn ngẩng đầu, chiếc mũi cao và nhọn giống như mũi của động vật đang chộp lấy khí tức, một lúc sau, hắn đế lộ ra vẻ hào hứng.

“Cực phẩm, hơn nữa còn là trinh nữ!”

Hắn liếʍ môi, vẻ tham lam hiện lên trong đôi mắt.

“Xem ra đêm nay có sao may mắn chiếu rồi!”

“Để khí âm của những trinh nữ này làm trợ lực giúp mình bước vào siêu phàm thần phẩm nào!”

Nghĩ tới đây, hắn rảo bước đi lên lầu hai.

Trong nhà vệ sinh, một cô gái uống say loạng choạng bước vào, cô gái nhìn thấy một phòng đang mở nên vui mừng đẩy cửa.

Nhưng khi cô gái đấy ra thì bỗng khựng lại và lập tức hét toáng lên.

Bên trong nhà vệ sinh, một cơ thể già nua với mái tóc bạc trắng đang ngồi trên bồn cầu, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, da thịt nhăn nheo, khô héo nhìn trông vô cùng khủng khϊếp khiến cho cô gái kia mềm nhũn người ngã ra đất.

Tâng hai của quán bar, người thanh niên tóc đen mặc áo sơ mi màu lam bước đi liên tục cho tới khi đi tới bàn của Diệp Thiên đang ngồi.

Hắn cầm một ly trà lạnh cầu vồng, bước đi thong dong, cơ thể phát ra khí chất chững chạc độc nhất và tới bàn mà mấy người Diệp Thiên đang ngồi.

Nhìn thấy năm cô gái xinh đẹp mỹ miều thì hắn càng thấy rạo rực, thầm nhủ đêm nay đúng là một đêm hạnh phúc.

Đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn sang Diệp Thiên đang ngồi cùng Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và bỗng khựng người.

“Là cậu ta?”

Hắn vẫn còn nhớ rõ người này vừa nãy đi lướt qua hắn.Thật không ngờ, Diệp Thiên lại ngồi cũng những con mồi mà hắn cảm nhận được

Hắn nhìn Diệp Thiên rồi lảng đi chỗ khác. Trên người Diệp Thiên, hắn có thể cảm nhận được sự đặc biệt. Nhưng lúc này, bốn vật phẩm tuyệt vời đang ở trước mặt nên sao mà

có thể quan tâm nhiều hơn tới các khác được chứ.

Hắn đưa tay lên, đặt ly trà lạnh lên bàn của mấy người Diệp Thiên và lên tiếng với giọng đầy mê hoặc.

“Chào người đẹp, tôi mới tới Lư Thành lần đầu, không ngờ ngày đầu tiên đã có thế gặp được tuyệt sắc giai nhân như thế này, đây cũng coi như là có duyên, tôi mời mọi người một ly, thế nào?”

Hắn trông vô cùng tự tin, dường như không hề sợ sẽ bị từ chối.

Năm người Tiếu Văn Nguyệt còn chưa ngẩng đầu thì đã thầm cảm thấy buồn cười rồi.

Năm người bọn họ, có ai mà không xinh đẹp, ngời ngời khí chất dễ dàng có được danh hiệu khoa khôi lớp, hoa khôi khoa hay thậm chí là hoa khôi của cả trường chứ.