Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Phòng 602 khách sạn quốc tế, trên sô pha chất đống đồ, áo váy trang sức có, giày cao gót có, nước hoa có, đều là đồ dùng của phụ nữ.
Đồ trang sức và nước hoa được đặt trong cái hộp chắc chắn, quần áo trong mấy cái hộp to cũng chất thành đống, mở ra nhìn thì toàn là áo lông áo khoác da bóng mượt đủ màu, mặc vào chắc rất ấm, đủ để khiến những cô khác hâm mộ.
Khí hậu Dung Thành mùa đông ẩm ướt, mưa phùn là không thể thiếu, muốn dừng cũng không dừng được.
Phó quan nhìn mấy thùng đồ đồ sộ trên sô pha, xin chỉ thị của Phùng Cù: "Thiếu soái, đồ này của di thái thái làm gì bây giờ?"
Lúc Cố Mính mới tới chỗ hắn, Dung Thành đã cởi bỏ thời tiết đông lạnh, thay vào mùa xuân, chớp mắt thôi mà đã nửa thu, án Tiên Nhạc Đô cũng đã qua hai ngày, không có tin tức gì của cô.
Trước tiên Phùng Cù tới cục cảnh sát báo án, đồng thời sử dụng nhân mạch ở Thượng Hải thám thính tin tức, còn chưa có thông tin gì mà Phùng Đại soái đã hối hắn nhanh chóng trở về.
Lần trước Ngọc Thành Tào Nguyên Phi ăn khổ dưới tay hắn, thuộc hạ đắc lực Tôn Dũng bị gϊếŧ, gần đây hình như lại tập kết lực lượng, liên hợp với Bành Đại soái Huy Thành.
Hai phe đều thèm nhỏ dãi với miếng đất Dung Thành, người của Phùng Đại soái ở tiền tuyến truyền tin của Ngọc Thành và Huy Thành, hai gã nhất quyết phải có được Dung Thành, cả kể hoạch cũng hoàn tất.
Phùng Đại soái giận tới bốc khói, ước gì mình có thể tự dắt binh đi đánh, được thuộc hạ tham mưu khuyên nhủ mới gọi cho Thiếu soái mau về.
Quân lệnh như sấm, Phùng Cù bắt buộc rời Thượng Hải, ngoài việc kêu Đường Bình mang một đội người tới Thượng Hải tìm Cố Mính ra hắn còn đến thăm hỏi Đại ca Bùi Thế Ân của Thanh Bang, nhờ hắn hỗ trợ tìm kiếm Cố di thái.
Bùi Thế Ân khoác trường bào bên ngoài, chống gậy, tay đeo nhẫn vàng đính phỉ thúy, tuổi đã năm sáu mươi, các bang phái ở Thượng Hải ai cũng phải xem mặt hắn, ngay cả thị trưởng tiền nhiêm hay thị trưởng mới của Thượng Hải đều phải tới Bùi công quán thăm hỏi.
Phùng Cù mang lễ vật tới, biết là Thiếu soái Dung Thành nên dù gì đãi ngộ cũng có thừa, nói vài câu khách sáo rồi tiến vào chủ đề chính, nghe nói là tìm người thì với hắn không tốn nhiều sức, thuận miệng đồng ý.
Lúc tiễn khách về, Bùi Thế Ân gọi một người trẻ tuổi đang đứng ở của: "A Dư, tiễn khách!"
Người trẻ tuổi cao ráo, tóc tai chải chuốt gọn gàng, mặc quần áo đơn giản giày vải, khuôn mặt trắng nõn, có một đôi mắt dài, đuôi mắt rất dài, hơi cong eo ân cần lịch sự dẫn hắn ra ngoài: "Phùng Thiếu soái, xin mời bên này!"
Phùng Cù đi theo người đó đi xuyên qua Bùi công quán, cỏ cây hoa lá ven đường, nghe người đó nhiệt tình bắt chuyện với hắn: "Lần này Phùng Thiếu soái tới tìm Đại ca của chúng tôi là có việc gì sao?"
"Cậu biết tôi?" Phùng Cù nhạy bén, lập tức nhớ tài lúc hắn bước vào Bùi công quán cũng chỉ lướt qua người trẻ tuổi này, thời điểm ngồi trong phòng nói chuyện với Bùi Thế Ân cũng chỉ có người hầu phó qua ra, không còn ai nữa.
Nghĩ lại Bùi Thế Ân có thể xưng bá nhiều năm ở Thượng Hải, thành thục mánh khóe, việc thường không thể lừa được hắn.
Người trẻ tuổi cười nhạt nhẽo: "Tiểu nhân là dân Dung Thành, gần đây mới tới Thượng Hải kiếm ăn, trước kia đã thấy hình Thiếu soái trên báo rồi, không ngờ có thể gặp Thiếu soái ở Bùi công quán, đúng là ngoài ý muốn!"
Nghe nói Bùi Thế Ân mắc bệnh đa nghi, mới tới Thượng Hải làm ăn mà đã làm việc ở Bùi công quán, người này dù không có đầu có đầu óc nhanh nhạy thì là được người khác tiến cử.
Phùng Cù nổi lên hứng thú kết giao, lấy một cái đồng hồ quả quýt từ trong túi đưa tới: "Nếu là người bên cạnh Đại ca Bùi, mà còn là đồng hương nữa thì xin nhận quà gặp mặt ít ỏi này. Sau này Bùi gia có tin còn phải nhờ cậu truyền tin. Không biết tên cậu là gì?"
"Cảm ơn Thiếu soái!" Người trẻ tuổi nhận cái đồng hồ quả quýt, yêu thích vuốt ve hoa văn trên đó, cất vào túi: "Tại hạ là Tạ Dư, không biết Thiếu soái tìm Đại ca để làm gì? Không tiện nói thì thôi. Nếu có thể chi bằng nói cho tôi, thuận tiện để ý giúp ngài?"
"Vậy cảm ơn cậu." Phùng Cù cảm thấy đáng tiếc vì hắn vậy mà không có ảnh chụp của Cố Mính, chỉ có thể miêu tả khuôn mặt Cố Mính, sau đó gọi tới điện thoại ở phủ Thiếu soái.
Tạ Dư nhìn bóng dáng Phùng Cù rời khỏi Bùi công quán, bên môi dần hiên lên ý cười.
*
Lúc Phùng Cù về Dung Thành là ngồi cùng xe với Doãn Chân Châu.
Doãn Minh Thành nghe hắn phải về Dung Thành bèn lấy lý do bản thân cũng về Bắc Bình nên không thể chăm sóc Doãn Chân Châu được, phó thác Doãn Chân Châu cho Phùng Cù.
Sau khi trái qua án Tiên Nhạc Đô, Doãn Minh Thành càng ủng hộ em gái, quyết định gọi khuyên nhủ Doãn Trọng Thu, thúc đẩy tình duyên cho em gái.
Sau khi Cố Mính mất tích, Doãn Chân Châu đã nhiều lần an ủi Phùng Cù, cô ta nhìn trong xe chất hộp lớn hộp bé, người am hiểu hàng hiệu như cô ta tức khắc nhận ra mấy thứ này đều là đồ của nữ, trong lòng thấp thỏm ý mừng – không lẽ Phùng Cù sẽ tạng qua cho cô?
"A Cù, mấy hộp này là gì vậy?"
Ánh mắt Phùng Cù đảo qua chỗ đối diện chất đống đồ: "Là đồ mua cho Cố Mính, em ấy chưa về, trước chuyển về Dung Thành để sau này còn dùng được."
Doãn Chân Châu mừng hụt, thay vào đó là biểu cảm đồng tình: "Cố di thái cũng quá xui xẻo, không biết cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ mà lưu lạc nơi nào. A Cù, nếu có thể cũng dùng người của em, em hy vọng cô ấy có thể mau chóng trở về."
Nghề ca hát ở Thượng Hải phát đạt, cô gái trẻ dễ dàng bị cưỡng bức, trời sinh bộ dáng Cố di thái lại là hồ ly tinh, chắc là đã bị ai nhìn trúng, Doãn Chân Châu thầm nghĩ.
Phùng Cù nói ngắn gọn: "Có thể trở về." Sau đó vì đầu xem văn kiện.
Hắn muốn ra tiền tuyến đánh giặc, tính theo binh lực hai bên, suy nghĩ làm thế nào để phá bỏ liên minh giữa Tào Bành, việc nam nữ nay chỉ có thể đặt một bên.
Doãn Chân Châu thấy thái độ của hắn lạnh nhạt, lập tức thấy uất ức: "A Cù, có phải... Cố di thái mất tích nên anh giận em à?" Nước mắt doanh tròng: "Lúc ấy cũng do em quá sợ hãi, chỉ nghĩ là anh che chở em, quên mất Cố di thái cũng là một cô gái. Đều là em không tốt, anh đừng giận, được không?"
Ngòi bút của Phùng Cù dừng lại trên văn kiện, lập tức để lại một vệt mực xanh đậm, hắn nhíu mày, trước mắt hiện ra hoàn cảnh xáo loạn, gương mặt dính máy của Cố Mính.
Hẳn là em cũng rất sợ?
Cô gái mười sáu mười bảy, người chết còn chưa gặp qua, lại bị bắn máu lên mặt, nhớ lại lúc đó trong lòng hắn không biết nói là vị gì.
Cách dòng người, ánh mắt cô lạnh băng như muốn chặt đứt liên can giữa hai người, đột nhiên Phùng Cù thấy hơi bực bội, chữ trên giấy nhìn cũng không vào.
"Chân Châu, chuyện này không trách em được!" Hắn đặt văn kiện qua một bên, vuốt nhẹ mặt Doãn Chân Châu, lau nước mắt cô ta: "Em không cần suy nghĩ nhiều."
Doãn Chân Châu thừa cơ nép vào l*иg ngực hắn, không nhịn được lại khóc: "A Cù, lúc trước em chỉ muốn anh yêu một người là em, thấy anh nạp di thái thái liền thấy buồn bực, giân dỗi xuất ngoại. Nhưng mà ở nước ngoài mấy năm nay, lúc nao em cũng nhớ anh, sợ rằng anh sẽ quên em! A Cù, từ lúc em mười bảy đã yêu anh, yêu anh nhiều năm như vậy, anh từng nói sẽ cưới em..."
Phùng Cù ôm cô ta, hơi kinh ngạc.
Dung mạo Doãn Chân Châu xuất chúng, lúc hai người quen biết nhau vẫn còn ở tuổi thiếu nam thiếu nữ, xung quanh cô ta có nhiều vệ tinh xum xoe, ít ai có thể làm cô ta vui vẻ.
Cô ta đối với nam sinh khác đều lạnh lùng, chỉ có mỗi Phùng Cù là ôn nhu có thừa, thái độ khác biệt.
Khi đó Phùng Cù chỉ mới mười tuổi, đúng là thời điểm hiếu thắng nhất, được cô ta nhìn trúng, trong lòng rất chi là đắc ý, hai người thuận lý thành chương đến bên nhau.
Sau đó hắn trên chiến trường trải qua sống chết, loạn thế rung chuyển, tính mạng khó giữ, nhiệt huyết trong ngực tan hết, đó là sự hoang dã nằm trong cốt tủy, dần dà cũng không còn là thiếu niên hơn mười tuổi ngây thơ nữa, bắt đầu sống thành bộ dáng của Phùng Đại soái, nạp di thái thái, hưởng thụ sự ôn nhu của di thái thái.
Nhưng mấy năm nay Doãn Chân Châu chưa từng thay đổi, cô ta vẫn cao ngạo mà nhút nhát, nhút nhát yêu hắn, cũng nhút nhát giận dỗi rời đi.
Lần nay trở về, mới đầu cô ta vẫn nhút nhát, không ngờ chỉ sau án Tiên Nhạc Đô đã làm cô ta buông xuống, chân tình thật lòng thổ lộ với hắn.
"A Cù, hay là vì Cố di thái đi lạc mà anh không muốn cưới em?" Cô ta ngẩng khuôn mặt nhỏ cùng với đôi mắt lưng tròng nước mắt, chờ mong nhìn hắn, chỉ cần hắn nói "không" liễn cõi lòng cô ta đều tan nát.
Phùng Cù: "Em nói gì thế? Thái thái là thái thái, di thái thái là di thái, anh biết rõ."
Tuy chính thất Đại soái không có được sủng ái, nhưng con trai của bà là người thừa kế tương lai. Mà những di thái thái kia, chả sợ dù có sinh con trai cũng chỉ là điểm xuyến vài bông hoa trong vườn hoa Đại soái, lên không được bàn lớn.
Địa vị thê thϊếp tất nhiên khác biệt, đem ra so sánh cũng buồn cười.
Đó giờ Phùng Cù thấy di thái thái làm sao có thể qua mặt chính thất, nhưng... dù gì cũng thành thói quen, ở bên cạnh có thể khiến hắn vui vẻ, đi lạc cũng làm hắn quan tâm.
Rốt cuộc di thái thái vẫn kém hơn phu nhân chính thất, trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng.
Doãn Chân Châu cảm thấy không vui, kết quả này cách xa ngàn dặm với ý muốn của cô ta, nhưng Phùng Cù rốt cuộc vẫn là người cô ta yêu nhất, cô ta không muốn giữa hai người xảy ra tranh cãi, tạo cơ hội cho kẻ khác thừa nước đυ.c thả câu.
Lúc này, cô ta nhất định phải nắm chặt Phùng Cù.
❀❀❀❀❀
Hoạ: thi học kỳ xong rồi hú hú hú, mà sau đợt này tui còn một cửa ải nữa haha...