Editor: Tiểu Lãn Tử
Sau khi Mộc Vũ nhận được thánh chỉ không lâu, mấy người được mẫu thân nàng phái đi tìm hiểu tin tức cũng đã trở lại toàn bộ, mang đến một tin tức khiến Mộc Vũ khϊếp sợ, đó là lần này nàng được sắc phong phân vị cao nhất trong số những tú nữ tiến cung lần đó!
Đứng đầu những tú nữ đã được chú ý từ trước một người được phong lục phẩm tài tử, một người được phong chính thất phẩm thường tự, còn lại một ít là tuyển hầu và tài nữ, đương nhiên vẫn có một ít người nửa đường đột nhiên nổi bật ngang với hai người được chú ý từ trước kia, nhưng chung quy cũng không ai vượt qua Mộc Vũ.
Mộc Vũ đối với tin tức này cảm thấy rất ngoài ý muốn, thậm chí còn mang theo chút nghi ngờ, bởi vì tuy rằng nàng có thêm được vài điểm hảo cảm nhưng cũng không đến mức khiến Hoàng Thượng đại nhân có thể chiếu cố nàng như vậy, nhưng dù sao ngẫm nghĩ lại rốt cuộc nàng cũng là con gái của Thừa tướng, con gái của quan lớn đó, phân vị cao một chút cũng không có gì lạ.
Hệ thống tỏ ra mình rất có nhân tính mà thưởng cho Mộc Vũ một bộ trang bị, lúc nhận được Mộc Vũ đã vui đến mức muốn nhảy lên, bởi vì nàng thật sự chưa từng nhìn thấy trang phục nào kinh diễm như vậy, tuy rằng không thể dùng từ này để hình dung y phục, nhưng hiện tại ngoại trừ "kinh diễm" thì nàng không nghĩ ra được từ nào khác.
Cảm giác hiện tại của nàng chính là ngày thường luôn chơi các trò chơi thời trang đột nhiên biến thành hiện thực, sau đó nàng nhận được thời trang cao cấp nhất, đương nhiên nếu là ngày thường chơi thì với trang phục cung đình thế này nàng phải mất rất nhiều tiền mới mua được, nàng khẳng định sẽ rất luyến tiếc mà không dám mua.
Bởi vì hệ thống khen thưởng y phục quá đẹp, làm cho tâm tư thiếu nữ đã biến mất nhiều năm của Mộc Vũ nháy mắt được đốt sáng lên!
"Không nờ tới hệ thống còn có đồ tốt thế này." Mộc Vũ thay đổi y phục, đứng trước gương cảm thấy mình ngoại trừ xinh đẹp thì có xinh đẹp hơn, "Các ngươi nếu không có việc gì lại thưởng ta vài thứ, nói không chừng có thể mau chóng mê hoặc được Hoàng Thượng."
Manh Manh cười vài tiếng, có ý tốt nhắc nhở nàng, "Chủ nhân, thật ra y phục có thể mua, nhưng là....."
Nhưng là cái gì cũng chưa kịp nói ra đã bị giọng nói kinh hỉ của Mộc Vũ đánh gãy: "Ngươi không nói sớm, mau mở giao diện ra!" Nàng hiện tại chính là đại tiểu thư có tiền, mua mua mua mà thôi, chút tiền thì là cái gì!
Giao diện được mở ra, y phục trước mắt làm Mộc Vũ hoa cả mắt, lúc ấy Mộc Vũ mới phát hiện mình thật không có kiến thức, bộ y phục được thưởng kia cũng chỉ bậc trung mà thôi, ở đây có quá nhiều y phục đẹp hơn thế.
Hơn nữa hệ thống tạo ra một phiên bản nhỏ của Mộc Vũ, chỉ cần nàng nhìn trúng bộ y phục nào thì phiên bản nhỏ kia sẽ trực tiếp mặc vào người, giống với trò chơi trước kia nàng chơi như đúc, chỉ là nhìn thấy bản thu nhỏ của mình liên tục thay đồ, nàng có chút xấu hổ.
Mộc Vũ nhìn rất lâu, nhìn trúng bộ váy áo, nàng tươi cười như hoa chọn vào nó để bản thu nhỏ mặc thử, lập tức quyết định phải mua nó, tuy nhiên khi nàng định đặt tay xuống chọn mua thì liền la lên một tiếng kinh thiên địa khϊếp quỷ thần, "Rác rưởi, vậy mà phải dùng điểm mị lực để đổi, còn muốn trăm điểm, sao các ngươi không chết đi!"
Cướp bóc thì phải ngồi tù, các ngươi không biết sao rác rưởi!
Manh Manh thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, ngữ khí bi thương cảm thán nói: "Cho nên ta vẫn luôn không nói cho ngươi, biết ngươi căn bản không dư thừa điểm mị lực để mua sắm thời trang." Manh Manh dừng một chút, nói tiếp, "Không nói cho ngươi là vì không muốn lòng ngươi ngứa ngáy."
Thật tức giận, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười, Mộc Vũ khô khốc nói: "Ha hả, thật là cảm ơn ngươi, ngươi thật là tri kỷ."
Manh Manh tiếp nhận câu cảm ơn trái lương tâm này, giọng nó ngập tàn vui sướиɠ, "Không cần khách khí, đây là chuyện ta nên làm."
Mộc Vũ cười lạnh một tiếng, ha ha, hệ thống này ngoại trừ mặt dày ra thì không còn ưu điểm nào khác!
Chỉ có thể xem mà không thể mua, Mộc Vũ cảm thấy tim đều mệt mỏi, nàng suy sút rời khỏi giao diện, lại thấy tin tức cá nhân của mình đã được thay đổi, tim lạnh giống như vừa lấy ra trong tủ lạnh, với cái tốc độ này thì đến năm tháng nào mới có thể đạt tới trăm phần trăm!
Manh Manh cảm giác được sự vô lực của Mộc Vũ, nó cân nhắc một chút, chậm rãi nói, "Chủ nhân, ngươi không cần nản lòng, tuy rằng hiện tại ngươi vẫn chưa phải mỹ nhân, dáng người chưa thật sự đẹp, làn da cũng không có đạt tới trăm phần trăm, thậm chí tài văn chương vẫn chỉ có 0, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng ngươi có thể trở thành Hoàng Hậu nương nương!"
Khóe miệng Mộc Vũ giật giật, chẳng lẽ rác rưởi Manh Manh này uống độc dược mà lớn lên, mỗi lời nói đều đâm trúng tim người khác!
Manh Manh giống như ý thức được chính mình không thể lý giải được ngôn ngữ Trung Hoa có bao nhiêu thâm thúy, cũng yêu cầu một lần nữa đi học một khóa câu nói an ủi người khác, cho nên lóe lên một cái liền xám xịt, để lại một mình Mộc Vũ đang tức giận!
Không để Mộc Vũ ở một mình quá lâu, mẫu thân nàng đã tiến vào, cửa cũng không thèm gõ, Mộc Vũ nhanh chóng đứng dậy tiếp đón, "Mẫu thân, sao người lại đến đây?"
"Vũ Nhi, y phục này của con.." Thẩm Uyển Nhi cả kinh há hốc mồm, bà không nhớ rõ nữ nhi có một bộ y phục như vậy, thật kinh diễm!
Y phục trên người Mộc Vũ màu xanh non, loại màu sắc này rất kén chọn người mặc.
Nhưng Mộc Vũ không phải phiền não về vấn đề này, da nàng rất trắng, màu xanh non mặc lên lại càng thêm xinh đẹp, trên váy áo thoạt nhìn không có hoa văn gì nhưng khi Mộc Vũ bước đi lại tựa như từng bước sinh hoa, hơn nữa mỗi bước đi lại tạo ra loại hoa khác nhau, bộ áo váy này ở trong hệ thống có một cái tên đơn giản thô bạo, kêu Hoa Chi Vũ :)
Lúc này đầu óc Mộc Vũ đang xoay một vòng như gió lốc, suy nghĩ xem nên giải thích bộ y phục này như thế nào mà có, suy nghĩ một lúc, nàng làm bộ thẹn thùng, cúi đầu nói, "Là Hoàng Thượng đưa cho Vũ Nhi."
Cho nên ngàn vạn lần đừng hỏi ta cùng Hoàng Thượng đã làm cái gì khiến cho Hoàng Thượng đưa cái này cho ta!
Thẩm Uyển Nhi trầm mặc một hồi, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bà đặt xuống một quyển sách nhỏ, "Có thời gian thì đọc một chút, nương sẽ không bồi con đọc, cảm thấy rất thẹn!"
Thông minh như Mộc Vũ liền biết nó là cái gì, khóe mắt nàng giật giật, vị mẫu thân này thật tùy hứng, mẫu thân người khác dù thẹn đỏ mặt cũng muốn dạy con thật tốt, sao đến chỗ nàng liền biến dạng?
Nói kịch bản xuyên qua đều rất tốt cơ mà.
Mộc Vũ nghiêng đầu, không biết xấu hổ hỏi, "Mẫu thân, đây là cái gì?" Qủa nhiên mặt Thẩm Uyển Nhi bỗng nhiên ửng đỏ, bà ấp úng nói, "Thứ tốt, con nhìn sẽ biết."
Mộc Vũ cảm thấy khϊếp sợ, mỹ nhân mẫu thân thế mà nói đây là thứ tốt, xem ra ngày thường đã cùng cha xem qua không ít, khó trách hai người gắn bó keo sơn như vậy, chậc chậc, đều nói người cổ đại phong kiến, kỳ thật cái nàng nhìn thấy mới là thật!
Nhưng mà đương nhiên, khả năng do nàng đang ở một triều đại hư cấu đi.
Thẩm Uyển Nhi đi rồi, Mộc Vũ lấy sách ra vội vàng nhìn qua vài lần, khuôn mặt đỏ lên, nói thật, ở hiện đại mỗi ngày nàng đều có thể nói bậy, nhưng cũng chưa nghiêm túc xem qua mấy thứ này, cho nên hiện tại đọc, đột nhiên có chút ngượng ngùng!
Mấy ngày tiếp theo, Mộc Vũ tiếp nhận giáo dục từ bốn phương tám hướng, ví như nói làm thế nào để sinh sống ở hậu cung, ví như nói làm thế nào để lấy lòng Hoàng Thượng đại nhân, còn ví như nói cung đấu là như thế nào! Mộc Vũ mang khuôn mặt mỉm cười nghe giảng, nhưng lòng đã sớm phiêu đãng đi nơi nào.
Nàng càn quét bao nhiêu truyện cung đấu, xem qua vô số truyện xuyên không, ngay cả Chân Hoàn truyện cũng đọc hai lần, căn bản không cần nhồi nhét thêm kiến thức, có thời gian thế này, không bằng để nàng đi du sơn ngoạn thủy!
Thừa tướng đại nhân đã nhìn ra mấy ngày nay Mộc Vũ luôn thất thần, đau lòng con gái nên ông trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, hơn nữa cho phép nàng mỗi ngày được nghỉ ngơi hai canh giờ, Mộc Vũ vui vẻ đến hỏng rồi, nhịn không được muốn nhào lên hôn cha nàng!
Thừa tướng đại nhân vẫn luôn không nói gì với Mộc Vũ, chỉ là lúc kiệu đến mang Mộc Vũ tiến cũng đã nói một câu thế này, "Cha không mong con ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý được vạn vạn ân sủng, chỉ cầu cho con có thể bình an vui vẻ cả đời, tuy rằng lời cha nói đều là vọng tưởng đối với người ở trong cung, nhưng Vũ Nhi, mọi chuyện đều có cha, nếu có một ngày Vũ Nhi thật sự không muốn ở trong cung nữa, cho dù cha liều cái mạng này cũng sẽ cứu con khỏi biển lửa."