Ông cụ Hứa đứng ở ngoài cửa lớn của nhà họ Vũ có chút thổn thức. Trước đây, mỗi một lần ông cụ tới nơi này đều luôn ngẩng cao đầu, giống như một con khổng tước kiêu ngạo vậy. Thế nhưng, chỉ một lần mà thôi, giờ đây ông cụ lại thấp kém tỏ vẻ đáng thương, để giành được, chiếm được sự tha thứ của nhà họ Vũ. Thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà! Cắn chặt răng, ông cụ Hứa đi theo sau người Quản gia của nhà họ Vũ, đi tới phòng khách.
Vũ Thiên và ông cụ Vũ đối với việc ông cụ Hứa đến đây cũng không có tỏ vẻ ra có nhiều kinh ngạc lắm. Điều này đều đã nằm trong phạm vi dự đoán trước của hai người bọn họ rồi. Hơn nữa sự cố chấp thiên vị của ông cụ Hứa, đã đưa đến việc lợi ích của hai bên gia đình đều bị hao tổn, lại còn khiến cho chính bản thân ông cụ Hứa ngày càng cách xa với những người thân của mình. Đây đều là việc bản thân ông cụ làm thì tự chịu!
"Ông đại giá quang lâm, chúng tôi đây đã không kịp tiếp đón từ xa rồi." Ông cụ Vũ nói một câu đầy châm chọc.
Ông cụ Hứa thở dài một hơi, cúi người xuống, rồi nói: "Là do tôi đã sai lầm rồi, lẽ ra tôi không nên xem trọng Hứa Phàm như vậy."
Ông cụ Vũ hừ lên một tiếng, lạnh lùng nói: "Ông nói như vậy, tôi đây thật không thể nào chịu nổi. Không phải là ông vẫn cảm thấy thằng cháu nội của ông không phải là người bình thường hay sao, chẳng phải nó chính là một người tài giỏi, có thể làm cho xí nghiệp của gia tộc ngày càng phát triển rạng rỡ, lớn mạnh hay sao?"
Ông cụ Hứa xấu hổ rồi. Lúc trước người trong nhà luôn luôn khuyên nhủ ông cụ cần phải cân nhắc, bởi vì Hứa Phàm là một người có cá tính rất cực đoan rất bướng bỉnh, sẽ không dễ dàng buông tha hy vọng xa vời của mình đối với Mục Vũ Phi. Mà chính ông cụ Vũ cũng đã từng không ngừng ám chỉ với ông cụ Hứa điều này. Thế nhưng mà ông cụ Hứa lại vẫn cố tình quá mức tự tin, tin tưởng mình có thể bồi dưỡng được Hứa Phàm. Nhưng mà gần đến ngày hôn lễ chuyện xảy ra đã khiến cho nhà họ Hứa bị mất thể diện, trái ngược với chuyện xảy ra lần này, nhà họ Hứa khả năng sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Vũ Thiên nhìn bộ dáng hối hận của ông cụ Hứa, sau đó cắn răng nghiến lợi nở nụ cười, "Ông cụ Hứa rốt cuộc là gừng càng già càng cay, chẳng có chỗ nào giống ông nội của tôi đây. Ông nội của tôi hàng ngày ở nhà cùng các chắt nội, cùng sống chung với con cháu trong nhà, cũng đã thấy thật thỏa mãn, cũng chẳng bao giờ sẽ nhúng tay tham gia vào những chuyện của con cháu nhỏ tuổi trong nhà cả."
Nếu là bình thường, ông cụ Hứa bị kẻ tiểu bối (người bên dưới) nói như châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế, cơn tức giận đã sớm bùng phát rồi. Thế nhưng mà hiện tại, người mà ông cụ Hứa đang đối mặt đây lại là Vũ Thiên. Người mà cháu nội của ông bắt cóc kia, trùng hợp lại chính là cô dâu của nhà người ta! Ông cụ thự thấy mình không có mặt mũi nào để mà phát giận!
"Vũ Thiên, cháu đừng có gấp. Hứa Phàm còn đang ẩn nấp ở nơi nào, tôi sẽ phái người đi điều tra, nhất định sẽ cho mọi người có một câu trả lời thuyết phục với thỏa mãn!" Ông cụ Hứa khúm núm đáp lại.
Người đang cầu cạnh chính là mình. Vũ Thiên nở nụ cười, rút từ trong túi tài liệu ra vài tấm hình đặt ở trước mặt ông cụ Hứa, nhẹ giọng hỏi: "Ông nội cũng biết những người này có phải không?" Qq1V.
Ông cụ Hứa vừa nhìn thấy xấp ảnh kia, thân thể lập tức giống như đang run rẩy, Trên những tấm ảnh kia, người được chụp ảnh rõ ràng là cháu nội của mình đang tiếp xúc với Lâm Bình Sinh! Như vậy, câu chuyện này bây giờ có thể không thể giải quyết dễ dàng như vậy được rồi. Lúc trước chuyện của Lâm Bình Sinh cũng đã làm náo ồn ào huyên náo một hồi rồi, rốt cuộc liền bị cài lên trên người thêm một cái tội danh là phản quốc, thông đồng với địch, những dính dấp của ông ta như thế nào, mọi người đều đã điều tra rõ rồi ! Nếu như nhà họ Vũ dùng vật này để đối phó với nhà họ Hứa, như vậy, nhà họ Hứa có tài xoay chuyển trời đất, thì cũng không thể miễn nhiễm được với những khó khăn!
Vũ Thiên híp mắt nhìn ông cụ Hứa luống cuống, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Con cháu của nhà họ Hứa là người ưu tú đâu phải chỉ một người, nhưng mà Hứa Phàm xem ra thật sự là người có bản lĩnh hơn nhất! Chân trước vừa mới đi theo địch, sau lưng người trong nhà liền đưa tới cho tôi ảnh chụp, nghĩ muốn để cho nhà họ Hứa vặn ngã nhà họ Vũ chúng tôi ngã hay sao. Bất quá này tình cảm này thì tôi chấp nhận! Dù sao Hứa Phàm của nhà họ Hứa nhà ông, cũng là do một tay ngài cất nhắc, đề bạt lên!"
Ông cụ Hứa nhìn Vũ Thiên vẻ đậy sự khϊếp sợ. Quả thực ông cụ không thể tin tưởng lời nói này của Vũ Thiên vừa nói ra kia, chính là sự thật! Anh làm sao có thể cũng bởi vì một cái Hứa Phàm liền triệt để hủy nhà họ Hứa đi được? Chẳng lẽ anh lại không thèm chú ý đến bao nhiêu tình nghĩa năm tháng giữa hai nhà họ Vũ và nhà họ Hứa nhiều năm như vậy tình nghĩa đến sao?
"Vũ Thiên, cho dù nhà họ Hứa đã làm sai điều gì, đều không đến mức như thế chứ?" Ông cụ Hứa hỏi, giọng nói nghe mang đậm sự run rẩy
Vũ Thiên cười lạnh một tiếng nói: "Ông cụ Hứa à, ông là quý nhân hay quên, nên đã quên mất chuyện khi xưa rồi chăng? Lúc trước Hứa Phàm đã trêu chọc Phi Phi nhà chúng tôi, cho dù Phi Phi có xảy ra mâu thuẫn cùng với anh ta, cũng là việc cần phải xử lý như vậy. Nhưng mà, ông cụ Hứa à, ngài không phải là vẫn muốn kiên trì che chở cho Hứa Phàm hay sao, còn lợi dụng nhà họ Thượng để làm đám hỏi, là muốn kiềm chế Phi Phi đúng không? Hiện tại người nhà họ Vũ chúng tôi đã bị thằng cháu nội ruột thịt yêu quý của ngài bắt cóc đi rồi, sống chết vẫn còn chưa rõ thế nào. Mời ngài nghĩ dùm cho chúng tôi xem là cần phải làm như thế nào đây?"