Sắc Tình Hạ Đẳng

Chương 2: Gương mặt của mối tình đầu

Nghẹn gần một tháng, hai người đều rất kịch liệt.

Hách Gia về sau lại bị Trình Nặc thao đến mơ mơ màng màng, cũng không biết làm tất cả bao nhiều lần, chỉ cảm thấy cuối cùng cả người phảng phất đều không phải của mình nữa: Eo đau chân đau, bụng bị Trình Nặc bắn tràn đầy, nhúc nhích một chút liền có chất lỏng theo đùi chảy xuống…

Cũng may Trình Nặc còn rất tri kỷ, biết phòng tắm trong phòng ngủ vòi sen không thể dùng, liền ôm cô đi xuống dưới lầu rửa sạch, tắm rửa xong còn không quên giúp cô mát xa, ngón tay thon dài, sạch sẽ ấm áp, lực đạo không nhẹ không nặng mà giúp cô xoa ấn eo cùng chân, ấn đến rất là thoải mái.

Ngày hôm sau Hách Gia tỉnh lại, Trình Nặc đã đi trước.

Cô soi gương, không hề ngoài ý muốn phát hiện trên cổ có thêm vài dấu vết màu đỏ sậm mới, dù đã che đi nhưng vẫn như cũ như ẩn như hiện, cô đành phải tìm cho mình một bộ quần áo cao cổ.

Thể lực thật tốt.

Nghĩ đến Trình Nặc lăn lộn cô cả đêm cư nhiên còn có thể dậy sớm đi công ty, Hách Gia thầm nghĩ.

Cô lười nhác chậm rì rì thay quần áo, trang điểm, lăn lộn thẳng tới gần một giờ mới ra cửa, sau khi ra cửa, cô lại đi khác sạn phụ cận ăn cơm trưa, lúc này mới lái xe đến phòng làm việc.

Phòng làm việc Hách Gia, nói là phòng làm việc, kỳ thật đại đa số thời điểm nó là phòng mỹ thuật cá nhân.

Cô từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tuy nói thiên phú gì đó, cô cũng không có nhiều, bất quá cũng may sinh trong gia đình có tiền, nên cũng không trông cậy vào việc dựa vào công việc này để kiếm cớm, nên cô mới có thể đem yêu thích của mình làm sự nghiệp.

“Chị Gia Gia, chị có chuyển phát nhanh.” Trong phòng làm việc, trợ lý thấy Hách Gia tới, liền đem thư cùng mấy cái hộp sáng nay nhận được đều đưa cho cô.

“Ai gửi?” Hách Gia từ bên trong tìm được một phong thư, tưởng thư mời cái gì, vì thế thói quen hỏi một câu.

Trợ lý lại buông tay nói: “Không có ký tên.”.

Hách Gia không khỏi nhướng mày: Phòng làm việc của cô thường không có thư nhiều lắm, ai sẽ sơ sẩy như vậy chứ?

Cô lập tức xé rách bao thư của bức thư không có thông tin người gửi kia.

Bên trong là mấy tấm ảnh chụp, cô tùy tay lấy ra một tấm, mới vừa nhìn rõ ràng liền trở tay đè ở trên bàn, hướng trợ lý đang ở một bên tò mò mà muốn thò qua nhìn, mở miệng nói: “Em đi giúp chị pha ly cà phê đi.”

“Nga… Được ạ.” Trợ lý có chút chần chờ mà đi.

Hách Gia lúc này mới lại lần nữa đem ảnh chụp lật lên, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi rốt cuộc xác nhận —— kia thật là Trình Nặc.

Trên ảnh chụp, anh nhẹ nhàng đỡ một người phụ nữ dạy cô ta đánh golf, ảnh chụp chụp được sườn của anh, mắt buông xuống, vẻ mặt ôn nhu, người phụ nữ cũng rũ đầu, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng biểu tình thẹn thùng, dáng người yểu điệu, một đầu tóc đen buộc lên cao thành đuôi ngựa, vừa thẳng vừa dài.

Xã giao? Em họ? Trò đùa dai?

Nhìn thấy ảnh chụp thân mật của chồng mình cùng người phụ nữ, Hách Gia trong lúc nhất thời trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán.

Nhưng cô vẫn đem mấy tấm ảnh khác trong phong thư lấy ra, Trình Nặc cùng người phụ nữ kia ở trong các trường hợp, các thời gian thân mật đều bị chụp lại, những suy đoán đều dần dần chỉ hướng về một loại khả năng —— Trình Nặc nɠɵạı ŧìиɧ.

Đặc biệt bức ảnh cuối cùng mặt phóng đại đặc tả gương mặt nữ chính, Hách Gia thấy rõ ràng dung mạo của cô ta: Mái tóc thẳng, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, trong trẻo trong suốt, cười rộ lên hơi có chút trẻ con, trên mặt mang theo hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt…

Hách Gia gặp qua người đẹp rất nhiều.

Nếu thật muốn để cô chấm điểm cho cô gái trên ảnh này, cô đại khái chỉ có thể đánh giá cô ta ở mức đạt tiêu chuẩn, nhưng nếu muốn Hách Gia hình dung gương mặt này, cô chỉ nghĩ đến một từ —— gương mặt của mối tình đầu.

Sạch sẽ, thanh thuần.

Hơn nữa gương mặt này —— xác thật cùng người bạn gái mối tình đầu mà Trình Nặc lúc trước yêu chết đi sống lại có chút giống nhau.