Hách Gia mơ một giấc mộng xuân.
Trong mộng cô cùng Tưởng Kiều ở trong phòng trọ làʍ t̠ìиɦ.
Cô bị Tưởng Kiều ấn sau cổ để ở trên tường, giống như một con cún đi tiểu bên cột điện, bị hắn nâng lên một bên đùi, thọc vào rút ra mà thao lộng.
Đó là giữa hè.
Phương nam ngày nóng bức, nóng đến nỗi giống như một cái l*иg hấp.
Tưởng Kiều thân thể cao lớn từ phía sau dính sát vào, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng, qυყ đầυ bóng loáng đỉnh mở khe thịt non mịn của cô, mỗi một chút đều nóng giống như muốn đem cô hòa tan.
Phòng trọ cách âm hiệu quả cực kỳ kém, cho dù cửa sổ đóng chặt cũng không thể ngăn cản lại tiếng xe bên ngoài, tiếng ồn ào, thậm chí là thanh âm của nhà hàng xóm xào rau.
Cô cắn răng trong sự ồn ào mà nhỏ vụn rêи ɾỉ.
Hắn nghe tiếng cô rêи ɾỉ thì lại càng thêm hưng phấn, bàn tay to dọc theo tuyến eo hướng lên trên đẩy, mở ra áo ngực của cô.
Hai nhũ cầu trắng nõn ngay lập tức bại lộ ở trong không khí oi bức, bàn tay to nắm lấy kia cục thịt trơn trượt mềm mại, lừa tình mà xoa nắn, lại chế trụ phần eo cô, tăng lực độ va chạm.
Quạt trần cũ xưa ở phía trên hai người hồng hộc mà đong đưa.
Hắn một lần lại một lần hung mãnh mà xỏ xuyên qua thân thể của cô.
Mỗi một lần cắm vào đều bá đạo đem toàn bộ đường đi tràn đầy, qυყ đầυ thô tráng đối với thịt mềm mẫn cảm ở sâu trong huyệt tận lực ma xát.
Cô run rẩy không ngừng, chỉ có thể vô lực bám vào vách tường.
Mồ hôi từ hai vυ' đong đưa nhỏ giọt xuống eo bụng, sau đó lại rơi xuống gạch men sứ bên chân, phụt, phụt.
…
Hách Gia từ trong mộng tỉnh lại, quần áo ướt đẫm.
Cô không biết chính mình vì cái gì sẽ mơ một giấc mơ như vậy.
Trên thực tế đó là chuyện của thật nhiều năm trước.
Về người trong mộng người kia, sớm đã không biết phiêu bạt ở góc nào của thế giới; mà cái phòng trọ cũ xưa đến nỗi điều hòa cũng không có kia… Hách Gia cảm thấy cuộc đời này cô không có hứng thú thể nghiệm lần thứ hai.
Duỗi tay với lấy di động đặt trên đầu giường, mở khóa.
Lúc này là rạng sáng 1 giờ, người bên gối vẫn như cũ chưa về.
Tin nhắn di động nhắc nhở có một tin chưa đọc, là Trình Nặc lúc 11 giờ gửi một tin nhắn, kêu cô đi ngủ trước; xem như trả lời lại cái tin nhắn mà lúc trước cô gửi hỏi anh bận việc xong chưa.
Trong khoảng thời gian này, Trình Nặc giống như đặc biệt bận rộn.
Anh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thậm chí không về, cô cẩn thận tính tính, cô cùng anh cư nhiên gần một tháng không có ngủ chung phòng.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cô nằm mơ giấc mơ vừa rồi.
Mà hồi tưởng lại một số chi tiết trong mộng, cô lúc này mới phát giác chính mình giữa hai chân sớm đã ướt đến rối tinh rối mù, mà bụng dưới còn ẩn ẩn có chút nhiệt lưu kích động…
Hách Gia hít thở nặng nề, xốc lên chăn mỏng trên người, xuống giường.
Phòng tắm trong phòng ngủ vòi nước hỏng rồi, nên cô đành phải đứng dậy đi xuống phòng tắm dưới lầu tắm rửa.
Mà sau khi cô tắm xong, vừa đẩy cửa từ phòng tắm đi ra tới thì gặp Trình Nặc đang đứng ở cửa nhà.
Đã trở lại?
Hách Gia nhíu mày nhìn Trình Nặc, vốn tưởng rằng anh đêm nay sẽ không trở về ngủ.
Trình Nặc cũng nhìn cô, tựa hồ cũng không dự đoán được cô hơn nửa đêm còn chưa ngủ, bất quá ánh mắt lại rất nhanh dính ở trên người cô.
Mới vừa tắm ra tới, da thịt no đủ oánh nhuận của Hách Gia lỏa lồ ở trong không khí, áo ngủ tối màu khiến làn da cô càng thêm trắng nõn.
Trình Nặc nhìn cô, ánh mắt có chút nóng bỏng.
“Đẹp sao? Em mới mua.” Hách Gia vì thế tiến lên câu lấy cổ anh, để anh xem cho rõ ràng.
“Như thế nào còn chưa ngủ?” Trình Nặc thuận thế ôm cô.
“Chờ anh a.” Cô câu lấy cà vạt của anh tháo ra.
Anh nhìn gương mặt hơi hơi ửng hồng của cô, bàn tay đáp ở trên eo liền trượt xuống khe mông cô, “Muốn anh?”
“Ân, muốn anh…”Cô ngửa đầu dán sát bên tai anh bật hơi, “Thao em.”
Hơi thở ôn ướt, làm anh vốn đã xao động vì du͙© vọиɠ lập tức cứng.
“Tưởng anh như thế nào thao em? Ân?” Anh đem cô để ở trên tường, dùng một chân mở ra hai chân cô, du͙© vọиɠ phồng lên để ở giữa hai chân cô nhẹ đỉnh.
Mặc dù cách vải quần áo, nhưng du͙© vọиɠ cực đại kia vẫn như cũ làm Hách Gia cảm thấy khát vọng.
“Sâu một chút… Dùng sức một chút…” Cô duỗi tay đáp lên trên dây lưng anh, tay nhỏ mềm hoạt một bên hướng chui vào bên trong, còn một bên xoắn thân mình đi cọ anh, cái miệng nhỏ phía dưới rất nhanh liền tràn ra chất lỏng da^ʍ mĩ.
Trình Nặc dùng tay đẩy ra miếng vải dệt vướng bận giữa hai chân cô, liền sờ đến một tay trơn trượt.
Vì thế anh không hề khách khí, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ sưng to, gắt gao đỉnh vào nơi riêng tư, một tay xoa đôi nhũ thịt đẫy đà trước ngực, đè ép đầṳ ѵú phấn nộn sớm đã đứng thẳng kia, rồi đột nhiên dùng sức, một tay đem chính mình đưa vào trong cơ thể cô.
Ngô… Rất trướng… Quá đầy…
Hoa kính nửa đêm hư không bỗng dưng bị côn ŧᏂịŧ bành trướng gắng gượng căng ra, trong hoa huyệt đồ vật kia vừa thô vừa cứng, đem cô căng đến tràn đầy, Hách Gia rốt cuộc dựa vách tường, thỏa mãn mà thở dốc.
Hoa huyệt cô sớm đã ướt đẫm, bên trong tất cả đều là nước, vừa ướt vừa khẩn.
Trình Nặc sảng khoái đến không nhìn được mà thở dài, da đầu tê dại; thấy cô một chân đã nâng lên tới câu ở trên eo mình, liền đơn giản đem một chân khác cũng kéo lên, tính toán ôm cô đi về phòng ngủ.
Tư thế này…
“Anh có thể chứ?” Hách Gia có chút chần chờ.
“Chút sức lực này không lẽ anh cũng không có.” Trình Nặc ôm cô ngược lại dùng sức đỉnh một chút, Hách Gia tức khắc rêи ɾỉ ra tiếng, lại nói không ra lời nào nữa.
Anh ôm cô hướng phòng ngủ đi.
Địa phương hai người giao cấu chặt chẽ dính ở bên nhau, Hách Gia theo bản năng vòng lấy eo Trình Nặc, bị anh nâng lên phần hông cứ như vậy đi về phòng.
Côn ŧᏂịŧ cứng rắn theo đường đi của anh mà rung động, đồng thời đảo lộng trong thủy huyệt của cô.
Cô gắt gao mà kẹp anh, trong tiểu huyệt vì hưng phấn mà tràn ra một mùi hương da^ʍ mĩ muốn che đậy cũng không được, đem côn ŧᏂịŧ thô tráng rửa ướt đẫm, dịch nhầy dọc theo hai trứng dái phồng lên mà một đường rơi xuống sàn nhà…
Hách Gia đêm nay phá lệ ướt, phá lệ nhiệt tình, đường đi ấm áp cất chứa anh, giống như có vô số cái miệng nhỏ một bên hôn môi liếʍ mυ'ŧ…
Trình Nặc phỏng đoán đó là bởi vì do bọn họ hơn một tháng không có làm.
Anh cũng tính trí dạt dào, đem cô phóng ngã vào trên giường trong phòng ngủ, liền nhịn không được dùng tay nâng hai cánh mông của Hách Gia lên dùng sức mà nắn nhéo giống như đang xoa cục bột, còn hông thì hung hăng, mạnh mẽ thọc vào sâu bên trong đường đi của cô.
Dáng người Trình Nặc rất tinh tráng, cơ bắp nhìn không hiện, nhưng lại rất hữu lực.
Hách Gia bị anh bị đỉnh đến toàn thân lỗ chân lông đều tựa hồ bị mở ra, không ngừng há miệng thở dốc, rất nhanh liền cao trào một lần.
“Nhẹ chút… Quá sâu…” Sau cao trào, âʍ đa͙σ co rúm lại dị thường mẫn cảm, cắn dươиɠ ѵậŧ thô thạc, rốt cuộc bắt đầu xin tha.
“Nhẹ chút? Vừa rồi là ai kêu anh sâu một ít, dùng sức một ít?”
Anh lại có ý xấu mà đi liếʍ vành tai cô, hơi thở cực nóng theo chiếc cổ bóng loáng mà lỏa lồ uốn lượn xuống phía dưới, cuối cùng chôn nhập vào giữa bộ ngực cao ngất, cho cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng sâu hơn một chút.
Côn ŧᏂịŧ thô to dính dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt, không ngừng rút ra, thọc vào.
Hách Gia nhăn chặt mày, yết hầu không nhìn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ không rõ ràng.
Cũng không biết lại qua bao lâu, Trình Nặc cảm thụ thân thể cô căng thẳng sắp lại lần nữa tới cao trào, mới đưa một chân cô hướng ra phía ngoài nâng lên, bóp mông nộn mà nói: “Tè ra quần ——”
“Tiểu ở trên người anh.” Hắn nói.
Thấp thuần tiếng nói, căng chặt lại khàn khàn, phun ra từng câu từng chữ khiến người khác mặt đỏ tim đập.
“A…” Hách Gia rốt cuộc nhịn không được tiết.
Trình Nặc bị xối mà cả người sảng khoái, một mặt cắm đưa, một mặt xoa bóp hai vυ' no đủ của Hách Gia, lại dùng hết sức đưa đẩy vài cái, lúc này mới hưng phấn đem tất cả tϊиɧ ŧяùиɠ phóng thích.