Ăn bít tết làm sao có thể thiếu rượu vang được, thịt và rượu là hai thứ cô yêu nhất đời.
Hầm rượu của Diệp Minh Thành như một bảo tàng, An Chi Tố đứng trong đó vô cùng thích thú, sau đó từ trong từng bình từng bịnh rượu đắt tiền chọn ra một bình vang đỏ nho khô của nhà máy rượu Tây Ban Nha.
Cô trực tiếp dùng đổ mở trong hầm rượu mở bình rượu ra, sau đó đổ một
nửa vào một chiếc bình gạn, nửa chai còn lại thì đậy kín lại.
An Chi Tố vui vẻ chạy ra từ hầm rượu, lúc này Diệp Minh Thành đã làm xong hai phần bít tết, hai vợ chồng ngồi đối mặt nhau trên bàn.
An Chi Tố nịnh bợ rót rượu cho Diệp Minh Thành, lại tự rót cho mình một ly, kết quả vừa đồ được nửa ly thì bị Diệp Minh Thành cản lại.
“Em chỉ được uống nhiêu đó thôi.”
Diệp Minh Thành lấy lại bình rượu trong tay An Chi Tố.
“Tửu lượng tôi tốt lắm.
An Chi Tố cố gắng nghĩ cho lợi ích của mình.
Diệp Minh Thành nhướng lông mày: “Tối nay muốn bị đau bụng?”
An Chi Tố: …
Được thôi, chuyện tới tháng cô cũng quên mất, vậy mà người đàn ông này lại nhớ kỹ vậy.
An Chi Tố liếʍ liếʍ môi, biết vậy sẽ không thèm mở đâu, hương thơm rượu đã đánh thức con sâu rượu trong bụng cô ròi, như người nghiện ma tuý vậy, không để cô hút đủ cô sẽ khó chịu tới chết mất.
Đáng nguyền rủa hơn là cô đã mở chai rượu có giá trị cất giữ vô địch nữa chứ, loại rượu Tempranillo do nhà máy rượu Pingus nổi tiếng sản xuất ở Tây Ban Nha, được sản xuất đầu tiên vào năm 1995, vừa sản xuất đã nhận được đón nhận của số lượng lớn người hâm mộ vang đỏ.
Sau vụ đắm tàu năm 1997, loại rượu vốn đã rất ít sản xuất nay càng khó tìm hơn, và giá của nó ở thị trường Mỹ đã tảng gấp đôi thông thường.
Tính đến thời điểm hiện tại, trung bình giá của một bình rượu vang đỏ ấy đã lên đến 900 đô la Mỹ, chúng được mệnh danh là ‘rượu thờ’ ở Tây Ban Nha.
Vì thế loại rượu này không chỉ đắt mà còn ít ỏi, uống một bình là ít đi một bình.
Con ma rượu như An Chi Tố, hoàn toàn có thể húp trọn một bình ấy mà không mảy may thấy áp lực.
Cuối cùng Diệp Minh Thành còn bắt cô uống ít đi một nửa, như vậy so với việc không cho cô ăn thịt còn đau khổ hơn.
“Tôi chỉ uống một ly thôi được không? Chỉ một ly!”
An Chi Tố không bỏ cuộc mà giơ một ngón tay lên, uống nửa cốc thật sự không đủ thèm đâu.
Diệp Minh Thành cắt bít tết, ung dung nói: “Em cò kè mặc cả nữa thì một miếng cũng không có.”
An Chi Tố dứt khoát ngậm miệng lại, cầm lấy nửa ly của mình lên sợ bị Diệp Minh Thành giật mất.
Diệp Minh Thành cong môi, làm lơ hành động trẻ con của cô.
Bởi vì chỉ có nửa ly nhỏ nên mỗi lần An Chi Tố uống đều cẩn thận từng ly từng tí, từng ngụm từng ngụm nhỏ ngậm lấy rồi phải ngẫm thật lâu mới nỡ nuốt xuống.
Mỗi lần nuốt xuống một ngụm, trên mặt cô lại lộ ra vẻ mặt thoả mãn,
trông như một bé gái sau khi nhận được con búp bê mà mình chờ đợi đã lâu.
Diệp Minh Thành nho nhã ăn bít tết, thỉnh thoảng ngước lên nhìn An Chi Tố, trong đầu lại vô thức nhớ đến câu thơ: Dữ quân sơ tương kiến, do tự cố nhân quy