Xuyên Vào Làm Nông Rồi Được Đưa Về Làm Tiểu Thư

Chương 5: Vế Thứ Hai

Người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm đi về phía ông cụ đang đứng nhìn một phương trời xa xăm, nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn vào phía người đối diện, cầm trên tay bản hồ sơ màu đen.-Ba

Ông cụ nghiêm túc hỏi:

- Tìm được con bé chưa ?

Người đàn ông nói nhỏ vào tai ông:

- Đây là những thứ mà con vừa mới thu thập được.

Nói rồi ông cụ cùng với người này đi vào trong phòng thảo luận chuyện gì đó. Một lúc lâu sau, hai người đi ra khỏi phòng với tâm thái nhẹ hơn trước, không biết là ai nói cho chú ba biết thông tin cơ mật này mà ổng lại phái mấy tên côn đồ đi dạy dỗ Thanh Giang nhưng không may cha Hà lại là người xui xẻo dính chưởng của đám người đó, vì không cứu chữa kịp thời nên người đàn ông 40 tuổi cứ thế mà nhắm mắt ta đi.

Khi biết tin thì ông cụ đã cho người điều tra ngọn ngành song cũng trục xuất người con thứ của mình và cũng thông báo cho mọi người trong gia đình biết đứa con gái của vợ chồng cả đã được tìm thấy, hiện giờ vẫn an toàn.

Họ không đón cô về luôn mà dò thám tình hình trước, người con trai thứ ba của đôi vợ chồng cả, khi biết tin cô em gái mình ở một ngôi làng gần núi nào đó thì lén lút chạy đi tìm, đến một nơi xa xôi hẻo lánh thì anh vô tình thấy được cô bé rất giống với hình dáng như ông nội miêu tả và cô đang chôn cất thi thể của ai đó mà ánh mắt có vẻ u sầu đến vậy.

Trong tiềm thức của anh, nó âm thầm nhận định đây là em gái của mình, anh tìm chổ trốn khá xa để lén lén lút lút nhìn em gái mình, muốn chạy lại ôm em nhưng sợ bị phát hiện nên đành miễn cưỡng đi về.

Qua hôm sau, bà chị cả sau khi nghe em trai kể lại lúc gặp út như thế nào thì cũng muốn đi xem đó có phải là sự thật như thằng em mình nói không.

Đi đến ngôi làng được chỉ, cô tham quan và dò xét mọi thứ xung quanh, bước chân dừng lại tại đường lên núi nhưng ánh mắt lại di chuyển theo hình bóng của cô bé cầm cái giỏ lá đang nhặt từng cành cây, nhặt đủ rồi thì đi về ngôi nhà nhỏ cũ nát chuẩn bị nấu ăn cho chính mình.

Chị gái cũng vô thức khẳng định đây chính là em gái mình, nhìn thấy đứa em đang sống thật vất vả mà chịu không nổi.

Sau những lúc nhìn Thanh Hà làm việc quá nặng nhọc thì cô không chịu được nữa, đi thẳng đến chổ bé rồi cầm tay ẻm, dắt ra xe đưa về biệt thự gia đình luôn.

Trên xe là một dải phân cách, lúc gần đến nơi người chị mới lên tiếng giải thích :

- Em là em ruột của chị, mấy năm trước bị bọn xấu bắt cóc bán cho người lạ mặt, đến bây giờ mới tìm thấy được.

Khi chiếc xe đậu trước căn biệt thự, cô dẫn em gái đi vào, Thanh Hà không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau người chị mới nhận này.

Đúng là “trời xui đất khiến”, “không hẹn mà gặp”mà mọi người hiện giờ đang tụ tập trong phòng khách, thấy đứa con gái mang một cô bé vào thì họ nhìn nhau tự hỏi.

Nhưng ông nội biết người mà cháu gái mình dắt vào là ai nên ông nhìn cô bé và đánh giá, cô bé gầy guộc còn quần áo thì rách rưới dơ bẩn khiến cho ông có cảm giác xót xa.

Với hai vợ chồng cả, họ ngơ ngác chạy tới hỏi:

- Đó...đó có phải là..

Con gái cả gật đầu khẳng định, khi biết được câu trả lời, người vợ từ từ đi đến trước mặt Thanh Giang, đưa đôi tay không tự kiểm soát của mình lên chạm vào má con, giọng nói theo thế mà run run như muốn khóc:

- Mẹ đây, con gái

Người mẹ ôm chặt đứa con của mình, cảm xúc giấu trong lòng cho đến giờ liền bị một câu nói của cô con gái bé bỏng đánh gục:

- Mẹ

Nó làm cho đôi mắt bà, từng giọt từng giọt cứ thê rơi xuống trên bả vai của Thanh Hà. Cô cũng vòng tay qua sau lưng mà ôm bà, và cô cũng biết cảm xúc này là bà dành cho “Thanh Giang” nhưng “Thanh Hà” lại không kiềm lòng được mà làm như vậy.

Còn người cha này cũng chỉ biết đứng nhìn, có lẽ là một lúc sau mới định thần lại mà đi lên trước mặt Thanh Giang, phát lên chất giọng trầm thấp lại ấm áp:

- Mừng con trở về.