Vũ Văn Hóa Cặp một đường bại trốn, nhưng cuối cùng đà tới đường cùng.
Có lè một khắc thừ Giang Đó quay lại.
vận mệnh của hắn sớm đã định.
Vận mệnh khôi lỗi đương nhiên là mặc cho người định đoạt, đến khi người bài bố kia mệt mỏi, mục đích đà đạt được, vận mệnh khôi lỗi có thể kết thúc.
Vũ Văn Hóa Cập khi nghĩ tới đây.
liếc xéo qua Bùi Cù.
đổi với đại quán trước mắt.
ngược lại không để trong lòng.
Hắn vẫn cảm thấv Bùi Củ có vấn đề.
lòng nghi ngờ nàv theo hắn tới đường cùng, càng thêm tăng vọt.
Dương Quảng sau khi chết, Bùi Củ ỡ đây, Dương Cảo khi chết hặu, Bùi Củ cũng ờ đây! Nếu như cô gái áo đen là Bùi Củ phái tới.
hành thích Dương Quảng, tiến tới bức tử Dương Quảng, vậy hắn đương nhiên cùng có thể phái thích khách gϊếŧ chết Dương Cảo.
Vô luận người trên đời này đổi đài với Vũ Văn Hóa Cập hắn như thế nào.
thì Vũ Văn Hóa Cập bản thân vẫn biết, mình chưa từng làm một chuyện gì cả!
Nhưng người sống ờ trên đời này, ngoại trà kè ngu ngốc cùng ké điên, làm chuyện gì cũng đều có mục đích.
Bùi Củ nếu có âm mưu, mục đích là ở đâu? Hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
Vũ Văn Hóa Cập thòi gian gần đâv một mực suy nghĩ vấn đề này.
nghĩ đẩu cũng có chút thấy đau, hắn thật sự chi số thông minh có hạn.
nghĩ mãi mà không rõ loại vấn đề phúc tạp này.
Huống chi Dương Quảng thông minh gơn hắn, Lại Hộ Nhi thông minh hơn hắn.
những người nàv cùng không có suy nghĩ ra, đều mơ hồ mà chết đi, hắn có bản lãnh gi chổng lại Bùi Củ, khôngbiết trước khi chết, có thể suy nghĩ ra được hay không?
Hắn hoài nghi Bùi Cù.
nhưng hắn lại không cách nào trách cứ Bùi Củ.
Bắt đầu hắn là sợ hãi Bùi Củ gϊếŧ hắn, nhưng về sau hắn phát hiện không có lý do gi trách cứ Bùi Củ.
Bùi Cù âm hiểm không phải hắn gian, mà là hắn trung! Bùi Củ một mực biểu hiện một lòng trung thành, trung tâm làm cho người ta cảm động nước mắt giàn giụa, Dương Quảng cảm kích hắn, Dương Cảo cảm kích hắn, Giang Đô bách quan cũng đều cảm kích hắn, cho dù Vũ Văn Hóa Cặp hắn, sau khi cha chết, được Bùi Củ cứu mạng, có thể lại sống một thòi gian ngắn.
Lúc ấv đối với hắn cùng cảm động đến rơi nước mắt.
Kết quả là, dưới tất cả những cảm kích đó.
Đại Tùy sụp đổ, quán Giang Đô từng bước một đi tới tình trạng hôm nay.
bán thân đời này thoạt nhìn cũng đã đến bước cuối cùng.
Vũ Văn Hóa Cặp bi ai suy nghĩ, khôi lỗi đà không có giá trị, thì ngav cả tư cách làm khôi lỗi cũng không có...!
Một ngưỡi bị ngưỡi lợi dụng là một loại bi ai, nhưng càng bi ai là.
một ngưỡi ngay cả giá trị lợi dụng cùng không có!
Vũ Văn Hóa Cập trong khi nghĩ trước nghĩ sau.
đối mặt với đại quán bủa vây.
lại có thể không chút nào bối rối, Giang Đô bách quan nếu không có sớm đối với hắn hiểu rõ, nhắt định sẽ mừng rờ như điên.
Nhưng trước mắt bọn họ, trong lòng chi có bi ai thật sâu.
bọn họ hiểu 1ẳng, Vũ Văn Hóa Cập đã là chờ chết.
Đẩu hàng hoặc trốn chết.
Đó là một vấn đề khó!
Bùi Củ hai hàng chân mày cau lại, không nói một lời.
Lúc này, cùng không có bất luận ké nào trách hắn.
Tắt cả địa mọi người đều cho 1ẳng, trong quán Giang Đô còn có người cạn kiệt tâm lực.
không thể nghi ngờ chính là Bùi Củ.
Nhưng Bùi Cù dù sao không phải là thần, đại thế đà mất.
Hắn làm thế nào có thể vàn hồi bại cuộc?
Vũ Văn Hóa Cặp ánh mắt quét qua, đột nhiên lẻn tiếng cười dài.
Hắn cũng không biết mình cười cái gì.
nhưng hắn muốn cười, cười dài không nghi.
Hắn đà tháo trường thương trên yên ngựa xuống, nghiêm nghị quát: “Muốn mạng sống, theo ta lao ra!”
Hắn không muốn tiếp tục làm khõi lỗi.
thẩm nghĩ tự minh lựa chọn một lằn!
Nhưng đến khi hắn lựa chọn, thì đà không có ngưỡi lựa chọn hắn.
Vó ngựa đon điệu đạp trên cỏ xanh lao về phía trước.
Một người cô đơn phóng tới thiên quân vạn mà! Thê mv và thảm thiết, cô đơn và bi thương!
Vũ Văn Hóa Cặp lần đầu không muốn khóc, không muốn oán hận.
Hắn nắm chặt trường thương, chi nhin sang Tô Định Phương! Gϊếŧ Tô Định Phương, chứng minh Vù Văn Hóa Cập hắn không phải là thứ hèn nhát.
Vũ Văn Hóa Cặp cả đời hồ đồ.
hôm nay chết cũng phải chết cho rõ ràng!
Khoảng cách kịch liệt tiến gần.
Tô Định Phương bất động, thậm chí không có hạ lệnh.
Thiên quân vạn mà chi nhin sang người chịu chết kia, giống như trông thấy thiêu thân đâm đầu vào lửa.
trong mắt mang theo sự khó hiểu, thương cảm cùng đồng tinh...!
Vũ Văn Hóa Cập không cằn loại đồng tinh này.
trường thương đám ra.
mang theo sự kiên định trước đó chưa từng có.
Một khắc trường thương đâm ra, hắn dùng hết khí lực toàn thân.
Hắn hết sức kỳ quái, kỳ quái vì sao quán Hà Bắc không có bắn tên, kv quái vì sao Tô Định Phương không nhúc nhích...!
Trường thương đà đám đến trước ngực Tô Định Phương, con ngựa đột nhiên hí lên một tiếng, ngã lăn về phía trước.
Vũ Văn Hóa Cập cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đà cảm thấv bên hông bị đánh một kích nặng nề.
đẳng vân giá vũ mà bav lên.
Khi bay lên hắn mới phát hiện, ngựa đà bị trúng một mũi tên.
minh đà bị Tô Định Phương dùng thân thương đánh bav ra ngoài.
Hai tiếng rẩm vang lớn.
Vũ Vãn Hóa Cập cùng ngựa trước sau té ngã trên đắt.
Bùn đắt cứng rắn, ngã làm cho ngũ tạng trong người muốn nứt ra, Vũ Văn Hóa Cặp trước mắt kim tinh bay loạn, mới giày dụa đứng lên.
đã bị binh sĩ đè chặt trên mặt đất.
buộc thành một cái bánh chưng.
Gương mặt hướng về mặt đất.
đá vụn sắc lẹm cọ xát vào gò má.
Vũ Văn Hóa Cặp lần đầu cắn răng không có khóc rống lên.
không có cầu khẳiL nhưng quanh thân lại bị dây thừng cùng bi ai quần quanh, hắn chi cẩu chết bi tráng một ít.
nam nhân một ít.
nhưng người ta cũng không cho hắn cơ hội này.
Tô Định Phương không hể để ý tỡi bánh chưng, giục ngựa đi về phía trưỡc, trầm giọng nói: “Trường Nhạc vương có lệnh, người đầu hàng không gϊếŧ”.
Quẩn thẩn hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phia Bùi Củ.
Bùi Củtrẳm ngâm một lát.
lại nhìn về phía Vũ Văn Trí Cặp nói: “Tả Phó Xạ.
người thấy
VŨ Vãn Trí Cặp nhìn thắv đại ca bị bắt.
đà sớm hoang mang lo sợ, lớn tiếng nói: “Tò tướng quân, chúng ta nguyện hàng, kính xin người tha mạng cho ta”.
Hắn lập tức xuống ngụa, bõ binh khí tiến lên vài bước quỳ rạp xuống đất.
Tô Định Phương phất tay, đã có binh sĩ tiến lên.
đem Vũ Văn Trí Cập trói lại.
Bùi Củ thấy thế, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Chuyện cho tới hiện tại, chúng ta đă vô lực xoay chuyển đất tròi!”
“Đúng vậy...!đúng vậy..Quẩn thần phụ họa theo nói: “Bùi Thị Lang, chúng ta đà cạn kiệt tám lực.
bất đắc dĩ trời không đứng về phía ta.
Giờ này khắc này, nếu không quy hàng, còn đợi khi nào?”
Bùi Củ rơi lệ nói: “Hiện nav.
nếu bời vì chúng ta trang tâm.
lại dựa vào nơi hiểm yểu chống cự.
hãm mấy ngàn quán Giang Đó vào chồ chết, chúng ta sao có thể nhẫn tâm? Đại thế đã mất.
có thể làm gi được?” Nói xong xoay người xuống ngụa, tiến lên đi vài bước.
Bùi Cù thi lễ nói: “Đối diện có phải Tô Định Phương Tướng quán tiểng tăm lừng lẫv dưới trướng T rường Nhạc vương không?”
Tô Định Phương lập tức thi lễ, “Phía trước chắc hẳn chính là Bùi Thị Lang”.
Bùi Củ trầm giọng nói: ‘‘Quân Giang Đô chi là nhớ nhà sốt ruột, lại bị Đông Đô ngăn trờ, cũng không có ý mạo phạm.
Nếu có sai lầm.
Bùi mồ cả gan thinh cầu một vai đảm đương, chi cầu Tô tướng quán tha cho tính mạng binh sĩ Giang Đô".
Tô Định Phương xoay người xuống ngựa nói: ‘Bùi Thị Lang nói quá lời.
Trường Nhạc vương tới đâv.
chi vì nghe nói Vũ Vãn Hóa Cặp hành thích vua, lúc nàv mới hưng binh vi tiên để báo thù.
Người cùng với binh sĩ Giang Đô không cừu không oán, như thế nào hại tính mạng bọn họ? Lẩn nàv đại binh Trường Nhạc vương tiến đến huyện Ngụy, thật ra muốn nghênh đón Tùy đế.
Còn khôngbiết Tùy Đế giờ phút này ỡ đâu?”
Vũ Văn Hóa Cặp xa xa nghe được, cười ha hả.
“Lại là một ké giả nhân giả nghĩa làm chính nghĩa chi sư, Đậu Kiến Đức muốn đánh ta.
thì đánh là được rồi, cằn gi phải lấv cớ cho nhiều.
Ta cho ngươi biết, Dương Quảng bị ta gϊếŧ, Dương Cảo cũng bị ta gϊếŧ, hiện tại Tùy Đế bị các ngươi trói rồi, còn không mau tới mờ trói?”
Tô Định Phương sắc mặt khè biến.
‘Bùi Thị Lang.
Tùy Đế thật đã đi?” Dương Cảo mới chết, hắn phụng mệnh mai phục tại đâv chặn quân Giang Đô, đối với chuyện phát sinh ỡ huyện Ngụy cũng không biểt rò tình hình.
Bùi Củ hai mắt nmgnmgnói: ‘‘Đại tướng quân...!hắn quá nửa là nhắt thòi hồ đồ.
ài...”
Quẩn thẩn mồm năm miệng mười nói: “Tô tướng quán, Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua cùng chúng ta không quan hệ.
Kính xin ngươi nói rò vói Trường Nhạc vương”.
Vũ Văn Trí Cặp tuy bị trói, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, cuống quít nói: “Tò tướng quân.
Chuyện Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua...!Cùng ta vô can-’.
Vũ Văn Hóa Cặp chi cười, cũng không nói gì nữa.
lời tiên đoán lúc trước hoàn toàn ứng nghiệm, trong lòng của hắn ngược lại cũng không có phẫn nộ.
chi có cực kỳ bi ai.
Tô Định Phương liếc nhìn Vũ Văn Trí Cập.
trong lòng khinh bi, thầm nghĩ cả thế giới nàv tất cả mọi người có thể nói như vậy, chính là Vũ Văn Trí Cập không thể nói, người này nhân phẩm quá kém, đúng là hiếm thấỳ.
Mặc kệ huynh đệ Vũ Văn, Tô Định Phương trầm giọng nói: “Đã như vậy, kính xin các vị chớ có phản kháng, cùng ta tạm thời quav lại huvện Ngụv đi gặp Trường Nhạc vương, tất cả kính xin Trường Nhạc vương định đoạt".
Mọi người cả kinh, thất thanh nói: “Trường Nhạc vương đến huyệnNgụy sao?”
Tô Định Phương mim cười nói: “Trường Nhạc vương vì thể hiện thành tâm nghênh đón Tùy Đế.
hôm nay đà đến huyện Ngụy”.
Trong lòng mọi người không yên, lại chi có thể nói: “Đó là tốt nhất.
Trường Nhạc vương quả nhiên nhân nghĩa trung hậu”.
Quần thẩn xuống ngựa, xếp thành hàng, quán Giang Đò thấy thế.
chi có thể vứt bò khí giới đầu hàng.
Tò Định Phương không đánh mà thắng giải trừ vò trang cùa quân Giang Đô.
cũng không tự ngạo, chích lệnh cho mọi người quay lại, thái độ hòa lành.
Lưu Hắc Thát sớm lệnh hậu quán biến tiền quâiL quay trở lại huyện Ngụy.
Hai đạo đại quán áp giải quán Giang Đô, chậm rãi quay lại huyện Ngụy.
Quản thần vốn trong lòng lo sợ, nhưng thấv Tô Định Phương.
Lưu Hắc Thát đều dùng lễ đổi đài.
trong lòng cũng an tâm một chút.
Vũ Văn Trí Cặp nhìn thấv bị trói địa chi có mình và đại ca, những người còn lại đều mạnh khòe không việc gì.
không khỏi trong lòng lo sợ, hòi binh sĩ bên người: “Vị đại ca kia...!vừa rồi Tô tướng quán nói qua.
Người đẩu hàng không giế mà? Vậy tại sao lại trói ta?”
Binh vệ đại ca mặt lạnh lùng nói: “Chi nói không gϊếŧ, chưa nói không trói.
Nếu không...!ta cho ngươi đến hòi”.
Vũ Văn Trí Cặp cúi đầu khom lưng nói: “Đó đương nhiên là tốt nhất”.
Không ngờ binh sĩ chi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Vũ Văn Trí Cặp càng nghĩ càng không đúng, nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng xuống.
Vũ Văn Hóa Cập cách hắn không xa, thầy thế cười lạnh nói: ‘Đám người này giương cờ hiệu chính nghĩa chi sư.
chi cẩn là người họ mang theo hai chữ Vũ Văn, nhất định sẽ gϊếŧ, đây là vì chính nghĩa!”.
Vũ Vãn Trí Cặp trong lòng trầm xuống...!
Mọi người quav lại huyện Ngụy, chi thấv được náo động đà bình, bốn phía đều là cờ xí của quán Hà Bắc.
hai vạn binh lực cuối cùng của quán Giang Đô.
hôm nay đă đà chấm hết.
bởi vì bọn họ sau khi quay lại, thì đà không còn cái tên này nữa!
Tô Định Phương dẫn đầu quẩn thần, đi vào một phủ đệ lớn ỡ trong thành.
Phủ đệ nàv vốn là chồ ỡ của Vũ Văn Hóa Cặp.
không ngờ Vũ Văn Hóa Cập khi một lằn nữa đi vào, đã trở thành kè tù tội.
Quẩn thần hết sức thổn thức, nhìn thấy Hà Bắc quán binh cường mà tráng, kỷ luật nghiêm minh, đều là cảm thấy lạnh lùng.
Vồn hai quán giao chiến, khồ nhắt chính là dân chúng trong thành, nhưng quán Hà Bắc tiến đến, dân chúng trong huyện Ngụy ngược lại yên vui hơn rất nhiều.
Quán Hà Bắc đối với dán chúng trong thành không mảy may tơ hào.
gia tăng trấn an.
quần thẩn thấy vậy.
đều hai mặt nhìn nhau, thẳm nghĩ đồ nhà quê Đậu Kiến Đức này ngược lại cùng có vài phần bản
Mọi người vào phủ đệ, trước tiên ỡ trong đinh viện chờ đợi.
không đợi bao làu.
Đậu Kiến Đức đà cho gọi bọn họ đi hậu hoa viên gặp.
Quản thần trong lòng không yên.
theo thứ tự đi tới.
Hậu hoa viên khá lớn.
mọi ngưỡi tiến vào.
lại không có chút nào chặt chội.
Chi thấy được trong vườn dương liễu lả lướt, cuối cùng đứng một người, quav lưng về phía mọi người.
Phía trước ngưỡi nọ.
lại đặt một cái quan tài.
hoa tươi trải khắp, mùi thơm truyền đi.
Gió thổi nhẹ qua.
làm cho hoa trắng bay lẻn.
rơi lên trên quan tài, làm cho cả hậu hoa viên có phẩn thê lương quỷ dị.
Ai cũng không biết trong quan tài là ai.
ai có thể cũng không hy vọng bản thân bị đưa vào trong quan tài kia, Vũ Văn Hóa Cặp so với quẩn thằn thi không được đài ngộ như vậy, khi bị trói gô đẩy mạnh lên.
cảm giác quan tài kia hắn là thuộc về minh.
Tắt cả phồn hoa thắng cảnh đều đà rời hắn mà đi, cho tới bây giờ.
quay đẩu nhìn lại, mới biết được chi là trăng nơi đáv nước.
Bản thân sau khi chết, còn có thể có một cái quan tài, cũng coi như không kém.
Vũ Văn Hóa Cập nghĩ tới đây.
khóe miệng xuất hiện nụ cười, suy nghĩ lại bước đường đời của minh, từ khi bắt đầu muốn giẫm lên Tiêu Bố Y, càng về sau lại là khôngmuốn bị Tiêu Bố Y giẫm, rồi sau đó đến muốn mạng sống, cho tới bãv giờ thầm muốn một cái quan tài.
Hắn đã nghĩ thoải mái.
suy nghĩ cùng rõ ràng, cuối cùng bắt quá cùng chi là chết.
tử...!thoạt nhìn cùng khôngphài là đáng sợ nhưvậy, đáng sợ là muốn sống lại gặp thống khổ vô cùng vô tận!
Quẩn thần nhìn thấv Vũ Vãn Hóa Cặp mim cười, đều cho 1ẳng hắn điên rồi, bị dọa thành ngu ngốc, nhưng không có ai chính thức quan tâm trong lòng của hắn.
Bời vì tất cả ánh mắt của mọi người đểu bị người ở dưới cây kia hấp dẫn.
Nguỡi nọ đương nhiên là Trường Nhạc vương!
Ai cũng nhìn thấy bóng lưng của hắn.
lại cảm thấy hắn không phải Trường Nhạc vương, vì Trường Nhạc vương trong tưởng tượng khác nhau rất lớn.
Bóng lưng Trường Nhạc vương thoạt nhìn rất u buồn, còn có chút cò đơn.
Duy chi có thiếu khuyết là khí pháchngạo thị thiên hạ.
Quẩn thẩn đại đa số mọi người đều trước ỡ tại Tây Kinh, đi theo Dương Quảng đền Đông Đô.
Giang Đô.
tuy thường xuyên nghe qua cái tên Đậu Kiến Đức này.
nhưng trên thực tế.
Đậu Kiến Đức vẫn ỡ Hà Bắc Sơn Đông liên tục chiến đấu, người nhìn thấy cũng không có mấy!
Trong mắt bọn hắn, Đậu Kiến Đức cùng Lý Mặt không có gì khác nhau, chi là một đầu lình đạo phi mà thôi, nhưng một khắc khi thấy được bóng lưng của hắn.
bọn họ lại cảm thấv kinh ngạc, cảm giác này cũng không chính xác.
Đậu Kiến Đức là một người rất phúc tạp!
Đảy là cảm giác đầu tiên của bọn hắn, Đậu Kiến Đức xưng bá Hà Bắc.
hôm nay cùng Tãv Kinh Lý Uvẻn.
Đông Đô Tiêu Bố Y địa vị ngang nhau.
Nhưng nói là người trong ba thế lực lớn trong thiên hạ.
người như vậy.
đương nhiên được xưng tụng bá chủ, người như vậy, đương nhiên hắn là hoa lệ trang nghiêm, nhưng người trang nghiêm này, trên chiếc áo xanh đang mặc lại có hai miếng vá!
Ngưỡi nọ ống tav áo đà tàn phá, trắng bệch cả ra.
Nhưng hắn vẫn tùv tùv tiện tiện mặc lên trên người, không chút quan tâm.
Hắn tuy mặc quần áo vá, nhưng ai nhìn thấv hắn lẩn đẩu tiên, chú ý cũng không phải là miếng vá trên quần áo của hắn, mà là bóng lưng cô đơn của hắn.
Trường Nhạc vương...!thoạt nhìn cũng không có sung sướиɠ!
Nghe được tiếng bưỡc chân truyền đến, Trường Nhạc vương chậm rãi xoav ngưỡi lại, mim cưỡi.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy mặt hắn, Trường Nhạc vương ước chừng bốn mươi tuồi, chân mày của hắn màv rất rậm, môi hắn hơi dàv.
mũi cao.
đôi mắt của hắn lại đằv vẻ đa tình.
Đa tinh cũng không phải là loại đa tinh giữa nam và nữ, mà là nói trong mắt của hắn rất giàu cảm tình, ai nhìn thấv đòi mắt của hắn.
đểu có thể cảm nhận được, người nàv.
rắt cơ trí.
ai nhìn thấv đòi mắt này, đều có thể cảm thấv.
rất nhièu lời nói.
không cằn phải nói ra.
“Bổn vương đi chuvến.
nàv.
vốn vì tiếp đón Tùy Đế, không ngờ...!vẫn muộn một bước” Đậu Kiến Đức than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía quan tài, trên mặt có vẻ khổ sỡ.
Thanh ảm của hắn trầm thấp, mơ hồ có từ tính, âm điệu của hắn không lớn.
nhưng hắn lúc nói chuyện, tất cả mọi người đều phải chăm chú lắng nghe.
Người chân chính có quyền lợi.
không cằn bẳng âm điệu để tranh thủ sự chú V, chi có những phụ nữ chanh chua mới dốc kiệt sức mà lớn tiếng.
Trường Nhạc vương sau khi nói một câu, mọi người đểu im lặng.
Trường Nhạc vương im lặng thật lâu.
như là trầm tư, hoặc như là thương cảm.
nhưng trong hoa viên, ngoại trữ tiếng chim tiểng gió.
không còn động tình gì nữa!
Vũ Văn Hóa Cặp thầm nghĩ, lại là một ngụy quán tử giả nhản giả nghĩa.
Theo hắn thấv, Đậu Kiến Đức muốn tiếp đón Dương Cảo cũng không khó giải thích, dù sao Đường vương, Tâv Lương vương trước mắt đểu là hồ trợ thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ.
bọn họ trước mắt đểu giả làm phẩn lực lượng cuối cùng của Tùy triều.
Đậu Kién Đức hiển nhiên cũng muốn noi theo, lúc này mới tới đón Dương Cảo.
Nhưng hắn tính sai.
cho nên khó tránh khòi khổ sỡ.
Đậu Kiến Đức thương tâm cũng không phải bỡi vi Dương Cảo chết, mà là bởi vì không có chiểm được tiện nghi.
Vũ Văn Hóa Cập nghĩ như thế.
Sau khi suy nghĩ cẳn thận điểm ắy, Vũ Văn Hóa Cặp đột nhiên có chút kỳ quái, thẩm nghĩ minh cùng nghĩ ra chuvện nạy, Bùi Củ không có lý nào không rõ, nhưng vi sao Bùi Củ ai cũng lo lắng đi đẩu nhập, nhưng lại chi có bài trà Đậu Kiến Đức?
Chẳng lẻ bắt quá là vi Đậu Kiến Đức là xuất thán dán nghèo, những quý tộc như bọn họ từ trong đáv lòng đều xem thường?
“Các ngươi khổ cực rồi”Đậu Kiến Đức rốt cuộc mỡ miệng lằn nữa.
“Tùy Đẻ là ai gϊếŧ?”
Quản thẩn nhất trí nhìn phía Vù Vãn Hóa Cập.
Tô Định Phương tiến lên phía trước nói: “Khỡibẳm Trường Nhạc vương, vừa rồi Vũ Văn Hóa Cập nói.
là hắn gϊếŧ chết!”
Đậu Kiến Đức hai con mắt ngưng tụ, đã nhìn qua trên người Vũ Văn Hóa Cập, lạnh nhạt hỏi.
“Vũ Văn Hóa Cặp, Tô tướng quán nói là thực?”
Vũ Văn Hóa Cặp nhìn thấy Đậu Kiến Đức binh tình, một cỗ lửa giận lại xông ra, hắn hiện tại hận nhất chính là loại điềm tình này.
bởi vi hắn chưa từng có loại điềm tĩnh này.
nhìn thấy Đậu Kiến Đức, hắn đột nhiên lại nhớ tới Tiêu Bố Y.
Đậu Kiến Đức cùng Tiêu Bố Y hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Vũ Văn Hóa Cặp lại thoáng cái đã nhìn ra, bọn họ có vài chồ rất giống nhau.
Đó chính là bọn họ đều có một loại trầm ồn, một loại thái độ xử sự không sợ hài.
một loại cười nhạo đem vạn vật khống chế ở trong tav.
Mà hắn, hận nhất chính là loại thái độnàv!
“Là ta gϊếŧ thì thế nào?” Vũ Văn Hóa Cặp cắn răng nói: “Dương Quảng là ta gϊếŧ, Dương Cảo cũng là ta gϊếŧ.
Lào tử muốn gϊếŧ kè nào.
thi gϊếŧ kè đó! Giờ đây lão tử là hoàng đế.
ngươi muốn báo thù.
tìm ta là được rồi”.
Quẩn thẩn im lặng, Đậu Kiến Đức cũng không tức giận, trên mặt chi có ưu thương, than nhẹ noi, “Rất tốt”.
“Rất tốt?” Vũ Văn Hóa Cập ngơ ngẩn, trong lúc nhất thòi không biết ý của Đậu Kiến Đức ra sao.
“Ngồi đi” Đậu Kiến Đức vung tay lên.
Đã sớm binh sĩ đưa ghế tới.
quẩn thẩn ngơ ngần, nhưng lúc nàv đừng nói là ngồi, cho dù Đậu Kiến Đức bảo bọn họ xuống vạc dầu, bọn họ cùng phải nhảv xuống.
Ngượng ngùng ngồi xuống, cùng không rõ ràng Đậu Kiến Đức rốt cuộc tính toán cái gi.
Trong quần thần, chi có huynh đệ Vũ Văn không có ghế ngồi, Vũ Văn Hóa Cập đã biết không ổn.
tức giận nói: ‘Đậu Kiến Đức, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, cẩn gi nhiều lời?”
“Đáng chết sẽ gϊếŧ.
Ngươi cũng không cằn nóng lòng nhắt thời Đậu Kiến Đức lạnh nhạt
Vũ Văn Trí Cặp lại quỳ xuống, cầu khẩn nói: “Trường Nhạc vương, tất cả mọi thứ cùng ta cùng không có bất luận quan hệ gì, cầu người đừng gϊếŧ ta!”
Vũ Văn Hóa Cặp nghiêm nghị quát: “Trí Cập, đứng dậy! Không cần phải làm mất mặt nhà Vũ Văn!” Hắn cả đời chưa từng có kiên cường như thế.
thật sự là một khắc này đà từ trong mắt của Đặu Kiến Đức nhin ra, hắn hắn phải chết không thể nghi ngờ! Hắn một đường chạy tới cuối cùng, Đường vương.
Tãv Lương vương.
Trường Nhạc vương đều giống nhau, bắt lấy hắn, phải gϊếŧ không thể nghi ngờ! Thiên hạ to lớn.
đà không có chồ cho hắn dung thân.
Tuv hắn bị oan uổng, tuy hắn cảm thấy bất công, nhưng mà hắn đà không định giải thích, giải thích cũng vô dụng! Đậu Kiến Đức nói không sai, đáng chết sẽ chết, nhưng định nghĩa đáng chết như thế nào.
chi có thể nói là cá lớn nuốt cá bé.
Trẽn đời này.
vốn chính là ai quyền đầu cứng, thì đồ đao nẳm ở trên tay người đó!
Đậu Kiến Đức không đễ ý tới Vũ Văn Trí Cập.
chi nói khè: “Ta vốn tưởng rẳng, các ngươi sẽ đẩu nhập vào Đông Đô.
cho nên cũng không để ý tới.
Nhưng không ngờ...!các ngươi lại đi đến chồ của cùa ta.
Khi biết Tùy Đế ỡ đâv, ta ngựa không dừng vó chạy đến.
nhưng vẫn muộn một bước.
Bổn vương vốn là Tùv thằn, sau khi bị người hãm hại.
bất đắc dĩ phắt cỡ khởi nghĩa.
Tiên đế đi ngược lại lòng trời, ba lằn chinh phạt Cao Lệ.
lại gặp thiên tai.
dán chúng Hà Bắc.
Sơn Đông hai vùng lầm than, mười phẩn mất chín, bổn vương vô cùng đau đớn.
bắt đắc dĩ chi có thể tự bão vệ mình, cùng không cần biết quá nhiều.
Ta cùng là vì dân chúng yên ổn mắv chục năm, cùng vì hai đời Tùv triều, nav Vũ Văn Hóa Cặp hành thích vua.
đại nghịch vô đạo.
ta xem là thù.
cũng là thù của Tùy thẳiL thiên hạ đại loạn, đại đạo bất công, bổn vương còn đang ở Hà Bắc.
Vũ Văn Hóa Cặp đã đưa tới cửa.
bổn vương đương nhiên vì chư còng mà đòi lại công đạo".
Quẩn thần hai mặt nhìn nhau, chưa bao giờ nghĩ đến Đậu Kiến Đức sẽ nói ra những lời
này.
Ai cũng cho rẳng Đậu Kiến Đức là đạo phi, ai cũng cho rẳng Đậu Kiến Đức cùng Đại Tùy thế bất lưỡng lặp.
ai có thể nghĩ đến.
vi Dương Quảng báo thù lại là Đậu Kiến Đức.
Nhưng càng nhiều người chi nghĩ rằng, Đậu Kiến Đức cũng giống như Tiêu Bố Y, đơn giản là muốn lấv thanh danh mà thôi.
Đậu Kiến Đức mặc kệ suy nghĩ của quẩn thần, chi phất tav một cái, thủ hạ đà đẩv lên một chiếc xe phủ lụa trắng, xe đi kêu ken két.
tựa như chở vật rất nặng.
Quẩn thẩn im lặng, thẳm nghĩ cái này không biết là lợi khí gϊếŧ người gì đâv.
Không nghĩ tới Tô Định Phương xốc lụa trắng lên.
có ngán quang lặp loè.
trên xe chất đằv những nén bạc.
Đậu Kiến Đức nói khẽ: ‘‘Bổn vương thẳm muốn bảo vệ một phương bình an.
không muốn cùng các ngươi là địch.
Các ngươi đà đến đảv.
muốn lưu lại thi có thể lưu lại.
bổn vương sẽ không bạc đài.
muốn đi xin cứ tự nhiên, ở đây chính là lộ phi của chư vị.
Bồn vương hiểu rằng chư còng cùng không quan tâm tới chút tài vật này, cùng chi là chút lòng thày.
Đi Tây Kinh cùng tốt, đi Đông Đô cùng được, cho dù đi thào nguvên tới chỗ Nghĩa Thành công chúa, bổn vương cùng sẽ phái binh hộ tống các ngươi qua Hà Bắc.
Rốt cuộc đi con đường nào.
kính xin chư công tự mình định đoạt”.
Quần thẩn ngạc nhiên, chưa bao giờ nghĩ đến lại là loại kết cuộc này.
mọi người có lưỡng lự.
có hoài nghi, có cảm ơn, trong lúc nhất thòi không cách nào đưa ra lựa chọn.
Đặu Kiến Đức ánh mắt lại rơi lên trẽn quan tài, mơ hồ có sự bi thống.
Quán Giang Đô đều có thể rời đi, nhưng Vũ Văn Hóa Cặp cùng những người liên quan, phụ tử huynh đệ chịu ân cùa Tùv triều, thân ờ cao vị, mà đi gϊếŧ vua, nếu không gϊếŧ đi, bồn vương cùng không cách nào bàn giao với thiên hạ.
Định Phương..
“Có thuộc hạ” Tô Định Phương bước nhanh tiến lên phía trước nói.
“Vũ Văn Hóa Cặp hành thích vua, đương nhiên gϊếŧ cửu tộc.
đem huynh đệ Vũ Văn cùng con cháu đều trói lại.
ngày mai buổi trua chém ỡ chợ để răn đe!” Đậu Kiến Đức nói khè.
Vũ Văn Trí Cập nghe xong, giống nhu ngũ lôi oanh đinh, trực tiếp hỏn mẻ bất tinh.
Vũ Văn Hóa Cặp cả giận nói: ‘Đậu Kiến Đức.
ngươi thật độc.
ta thành quỷ cũng sẽ không bò qua ngươi” Thì ra hắn còn có hai đứa con trai, đang ờ trong quân Giang Đò, Đặu Kiến Đức hành động như vậy không thể nghi ngờ là đem nhà Vũ Văn trảm thảo trà căn.
Đậu Kiến Đức xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Vũ Văn Hóa Cặp, bổn vương không thẹn với lương tâm, gì sợ quỷ thần? Chết đã đến nơi.
không biết ngươi còn có lời gi muốn nói?”