Bởi vậy về vấn đề sinh tử của Kỷ Thanh Phỉ, Kỷ Nguyệt Lam cũng không biết được.
Chính là nàng ta hiện tại đã biết, trong lúc nhất thời, Kỷ Nguyệt Lam chỉ cảm thấy trời như sập xuống.
Nàng ta làm thế nào cũng đều không nghĩ ra, Kỷ Thanh Phỉ đến tột cùng là có cái năng lực gì, nàng đã ăn độc dược mạnh như vậy, rõ ràng chỉ có thể sống sót mấy tháng, căn cơ thân mình hư đến rối tinh rối mù, lại còn có thể ở trong Sái giáo ăn thịt người kia sống sót đến bây giờ.
Trong lúc nhất thời, biểu tình trên Kỷ Nguyệt Lam có loại cực đoan vặn vẹo cùng đáng ghê tởm xưa nay chưa từng có, nàng ta đong đưa châu ngọc đầy đầu vang leng keng, nằm ở sụp trên gối mềm, chỉ kém xíu là cắn xuống một ngụm.
Biểu tình lại thất hồn lạc phách, hỏi nữ nhân cung trang quỳ gối trước mặt nàng,
“Hi ma ma, nàng ta vì cái gì còn sống, nàng ta vì cái gì đều đã hư hỏng đến như vậy rồi mà vẫn còn sống?”
Nữ nhân cung trang bị xưng là Hi ma ma kia, tuổi chừng 40 tuổi, mặt mày trinh tĩnh, làn da đã hơi nhăn, nàng ta từ trên mặt đất hơi hơi ngẩng đầu lên, đầu gối quỳ gối trên thảm, nhích lên vài bước, duỗi tay, tràn ngập đau lòng cầm tay Kỷ Nguyệt Lam.
Có đôi khi, người này có thể nói là xui xẻo, Kỷ Thanh Phỉ từ nhỏ đã chịu vạn thiên sủng ái mà lớn lên, phảng phất như nàng có được tất cả vận khí may mắn trên đời, không chỉ có lớn lên xinh đẹp, ngay cả người trong Kỷ phủ, thậm chí trên dưới trong cung, đều là thập phần sủng ái cùng yêu thích.
Tất cả mọi người đều nói Kỷ đại tiểu thư như thế nào như thế nào xinh đẹp, như thế nào dịu dàng hiền thục, phàm là từng nhìn thấy Kỷ Thanh Phỉ quyền quý, đối với Kỷ Thanh Phỉ đều là khen không dứt miệng.
Chỉ là, đế đô Kỷ phủ kia, cũng không chỉ có một vị tiểu thư là Kỷ Thanh Phỉ a.
Kỷ Nguyệt Lam nằm ở trên gối mềm, hoảng đầu, lại hỏi Hi ma ma,
“Vương gia đâu? Hắn đi nơi nào? Hắn có biết chuyện này hay không?”
Biểu tình trên Hi ma ma mặt có chút khó xử, nàng ta không nghĩ lừa gạt Vương phi, nhưng việc mà Vương phi biết, Trấn Bắc vương sao có thể không biết?
Nhưng mà, Hi ma ma trầm mặc đã trả lời Kỷ Nguyệt Lam.
Nàng ta khóc lóc, cười một tiếng, lại lẩm bẩm:
“Đúng vậy, Vương gia của chúng ta sao có thể không biết? Hắn tuy rằng hận nàng ta, nhưng mấy năm nay, hắn ngủ cùng thân thể của ta, lại là kêu tên tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn như cũ là người duy nhất nơi đáy lòng hắn, vẫn như cũ!!!”
Không ủy khuất sao? Kỷ Nguyệt Lam ủy khuất cực kỳ, rõ ràng là nàng ta là người thích Nhϊếp Cảnh Thiên trước, rõ ràng là nàng ta, ở trong lúc hắn vì Kỷ Thanh Phỉ cùng người đào hôn, thương tâm thất ý suốt hai năm, vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn.
Nhϊếp Cảnh Thiên lại vẫn như cũ yêu Kỷ Thanh Phỉ, nữ nhân này làm mất hết thể diện Trấn Bắc vương phủ cùng Kỷ phủ, Nhϊếp Cảnh Thiên lại còn yêu nàng!
“Ha ha ha.”
Đầy mặt Kỷ Nguyệt Lam đều là nước mắt, cười nằm ngửa ở trên gối mềm, nàng ta nâng tay lên, nhìn vòng tay phỉ thúy trên cổ tay, đầy người nàng đều là châu ngọc, tráng lệ huy hoàng, thập phần phù hợp với thân phận Trấn Bắc vương phi này.
Loại bỏ thân tỷ tỷ của mình, Kỷ Nguyệt Lam rốt cuộc được như ý nguyện, lấy thân phận một người con vợ lẽ, làm chính phi của Nhϊếp Cảnh Thiên.
Chỉ là, nàng ta cái gì cũng đều có, cái gì đều lấy được đến tay, thậm chí cả Kỷ phủ cũng thừa nhận nàng ta là đại tiểu thư Kỷ phủ, nàng ta được đi hết thảy của Kỷ Thanh Phỉ, lại như cũ không phải Kỷ Thanh Phỉ.
Vì cái gì, vì cái gì đâu?
Trên xà ngang mạ vàng, chim chóc kêu ríu rít, Kỷ Nguyệt Lam đột nhiên nhớ tới tình cảnh năm ấy khi mới gặp Nhϊếp Cảnh Thiên.
Năm đó, nàng ta bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, mà Kỷ Thanh Phỉ cũng bất quá mới mười lăm tuổi.
Vương triều Đế đô, sinh thần sáu mươi của Thái Hậu, các phiên vương tiến vào đế đô triều bái, lụa đỏ vui mừng phân bố từ ngoài thành treo dài đến tận hoàng cung . . .