Buổi sáng âm u, lạnh lẽo, Tim Lửa uể oải lăn mình ra khỏi chiếc ổ ấm áp, và bước tới huých nhẹ Vằn Xám.
"Ca...?" Vằn Xám giật thót mình rồi lại nằm oạch xuống, quấn chặt đuôi lên mũi. "Đi đi, Tim Lửa."
Tim Lửa hả đầu xuống và húc vào cái vai màu xám to bành. "Nào, Vằn Xám," chú thầm thì vào tai bạn. "Tụi mình phải đi săn cho bộ tộc Sông đó."
Nghe vậy, Vằn Xám liền nhổm phắt dậy và ngoác miệng ngáp một cái thật hoành tráng. Tim Lửa cũng mệt đứ đừ không kém gì bạn – vừa cung cấp mồi tươi cho bộ tộc Sông vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình với bộ tộc Sấm đang dần làm cạn kiệt thời gian và sức lực của họ. Cả hai đã vài lần đem mồi băng qua sông rồi, và cho đến giờ thì may mắn vẫn còn ở với họ. Không mèo bộ tộc Sấm nào phát hiện ra việc họ đang làm.
Duỗi mình hết cỡ, Tim Lửa thận trọng liếc nhìn quanh hang. Hầu hết các chiến binh đang cuộn tròn vo trong ổ rêu, ngủ quá say nên không thể hỏi họ những câu cắc cớ. Vuốt Cọp cũng là một đυ.n lông đậm màu trong ổ của ông ta.
Tim Lửa lườn ra khỏi những nhánh cây quây quanh hang. Mới đầu chú tưởng những mèo khác đều ngủ cả; nhưng sau đó chú thấy Mặt Vện xuất hiện ở lối ra vào nhà trẻ và ngước mặt lên hít không khí. Xem ra chị không thích cơn gió ẩm ướt, rét căm căm nên chị thụt vào ngay lập tức.
Tim Lửa nhìn trở lại Vằn Xám, đang giũ những mảnh rêu nhỏ khỏi bộ lông của mình. "Rồi," chú meo. "Giờ thì đi được rồi."
Hai anh mèo lao vυ't qua trảng trống về phía hàng cây kim tước. Ngay lúc họ vừa đến đó, một giọng quen thuộc í ới phía sau họ, "Tim Lửa! Tim Lửa!"
Tim Lửa tê cứng người và quay lại. Bé Mây đang lụi hụi chạy về phía chú, miệng ngao. "Tim Lửa! Đợi cháu với!"
"Tim Lửa," Vằn Xám ngao. "Sao cái thằng cháu của cậu luôn ló mặt ra vào những lúc sục sôi nhất vậy?"
"Có bộ tộc Sao mới biết," Tim Lửa thở dài.
"Các cậu đi đâu đó?" Bé Mây thở hì hụi, sáng rỡ khi nó đứng sựng lại trước mặt các chiến binh. "Cho cháu đi với được không?"
"Không," Vằn Xám bảo nó. "Chỉ lính nhỏ mới được ra ngoài cùng chiến binh."
Bé Mây bắn cho Vằn Xám một tia nhìn không ưa. "Nhưng cháu sớm trở thành lính nhỏ thôi mà. Phải không, Tim Lửa?"
""Sớm" nhưng không phải "bây giờ"," Tim Lửa nhắc nó, cố giữ bình tĩnh. Nếu cả bọn láng cháng ở đây lâu hơn thì cả bộ tộc sẽ thức giấc và sẽ muốn biết họ đi đâu. "Lần này cháu không thể đi được, bé Mây. Tụi cậu đang đi làm nhiệm vụ chiến binh đặc biệt mà."
Đôi mắt xanh da trời của bé Mây tròn xoe lên hí hửng. "Việc bí mật phải không?"
"Phải," Vằn Xám gắt gỏng. "Đặc biệt là đối với bọn mèo con tọc mạch."
"Cháu sẽ không nói với ai đâu," bé Mây sốt sắng hứa. "Tim Lửa, làm ơn cho cháu đi với."
"Không được." Tim Lửa bực mình liếc qua Vằn Xám. "Nghe lời này, bé Mây, trở về nhà trẻ mau, rồi lúc khác cậu sẽ dắt cháu ra ngoài tập săn mồi. Được chứ?"
"Thôi được... đành vậy." Bé Mây tỏ vẻ hờn dỗi, nhưng nó cũng quay đầu đi về phía nhà trẻ.
Tim Lửa nhìn theo cho đến khi nó đến lối vào nhà trẻ, thì rẽ vào đường hầm. Lát sau Tim Lửa đã lao nhanh lên khe núi, với Vằn Xám ở ngay bên cạnh.
"Mình chỉ hy vọng bé Mây không bảo với cả bộ tộc là tụi mình ra ngoài sớm để làm nhiệm vụ đặc biệt," Vằn Xám thở phù phù.
"Tụi mình sẽ lo lắng về việc ấy sau," Tim Lửa thở hổn hển.
Hai chiến binh tiến thẳng đến những hòn đá kê chân. Cái cây đổ vẫn ở đó để giúp họ băng qua sông, và săn mồi quanh quẩn đó, tức là họ không phải tha con mồi đi xa, vả lại có ít nguy cơ bị phát hiện hơn.
Lúc họ đến bìa rừng, những tia sáng ban ngày đã mạnh hơn lên, nhưng mặt trời mọc vẫn còn bị che phía sau một đám mây xám. Vài hạt mưa lác đác lẫn trong gió. Tim Lửa không thể không cảm thấy rằng những con mồi tinh khôn đã trốn cả trong hang hốc của chúng. Chú ngẩng đầu lên đánh hơi. Làn gió nhẹ mang đến mùi của một con sóc, còn mới và cách đó không xa. Thận trọng, chú bắt đầu len lỏi qua rừng cây. Chẳng bao lâu sau, chú bắt gặp con mồi đang bới bới dưới một gốc cây sồi. Trong khi chú theo dõi, nó ngồi lên và bắt đầu gặm một quả đấu kẹp giữa hai chân.
"Nó mà biết tụi mình ở đây," Vằn Xám thở vào tai Tim Lửa, "Nó sẽ phóng lên cây trong nháy mắt."
Tim Lửa gật đầu. "Đi vòng đi," chú lẩm bẩm. "Tiếp cận nó từ hướng kia."
Vằn Xám nhẹ nhàng lỉnh đi khỏi, một khối màu xám lặng yên trong bóng râm của những tán cây. Tim Lửa thuần thục ép sát người xuống tư thế săn mồi và rón rén bò đến chỗ con sóc. Chú thấy tai con sóc giật nảy, và cái đầu nó quay lại như thể cái gì đó đã đánh động nó; có lẽ nó đã thoáng thấy chuyển động của Vằn Xám, hoặc đã ngửi thấy mùi của cậu ta.
Trong khi con sóc bị phân tâm, Tim Lửa phóng vèo qua khoảng đất trống. Móng vuốt chú ghim chặt con sóc xuống nền đất rừng, và Vằn Xám lao tới kết thúc cuộc giằng co.
"Tốt lắm," Tim Lửa lầm bầm.
Vằn Xám nhổ ra một túm lông. "Nó hơi già và gầy nhẳng, nhưng vẫn ăn được."
Hai chiến binh tiếp tục cuộc săn của họ cho đến khi họ đã gϊếŧ được một con thỏ và hai con chuột. Lúc đó, mặc dù không thể thấy mặt trời, nhưng Tim Lửa biết là đã gần đứng bóng. "Tụi mình nên mang mớ này đến bộ tộc Sông thôi," chú meo. "Tụi mình còn phải trở về trại sớm đấy."
Hơi loạng choạng dưới sức nặng của con sóc và một con chuột, Tim Lửa hướng đến thân cây đổ. Thật nhẹ nhõm làm sao, nước không dâng cao thêm nữa, việc băng qua sông dường như đã trở nên dễ hơn vì chú đã băng qua nhiều lần rồi. Cũng như mọi khi, Tim Lửa phập phồng lo sợ khi đi ngang qua những nhánh cây, biết rằng mình phơi bày trọn vẹn ra trước bất kỳ mèo bộ tộc Sấm nào tình cờ đi tuần tra phía bên bìa rừng.
Chú và Vằn Xám đã bơi qua quãng đường cuối cùng chừng hai con cáo và hích người ra khỏi dòng sông bên phía bộ tộc Sông. Khi đã giũ sạch nước ra khỏi long, họ vội lẩn vào những bụi cây nơi bộ tộc Sông dựng trại tạm của họ.
Có một mèo chắc hẳn là đang gác, bởi vì khi họ đến gần, Lông Báo Đốm đã hiện ra khỏi bụi rậm. "Chào mừng," bà meo, nghe thân thiện hơn nhiều so với khi bà mới tiếp cận họ cùng với hai đứa trẻ họ cứu mạng.
Tim Lửa theo bà vào nơi trú ẩn trong những nhánh cây táo gai, nhớ lại mình và Vằn Xám đã trốn ở đó như thế nào để đợi Suối Bạc. Mèo bộ tộc Sông đã làm việc cật lực kể từ khi nước lũ bứng họ ra khỏi trại, đem rêu về lót chỗ ngủ, đào một khoảnh gần đám rễ của một bụi cây lớn dùng làm nơi cất chứa mồi. Hôm nay chỗ này không còn gì hơn vài con chuột lèo tèo và hai con chim két, điều này càng khiến cho sự đóng góp của các chiến binh bộ tộc Sấm thiết thực hơn. Tim Lửa bỏ mồi của mình vào đống mồi, và Vằn Xám cũng làm tương tự.
"Có thêm mồi tươi à?" Lông Đá Quý xuất hiện cùng với Suối Bạc bên canh. "Tuyệt lắm!"
"Chúng ta cần phải để cho những mèo già và nữ miu trong nhà trẻ ăn trước," Lông Báo Đốm nhắc nhở anh.
"Để tôi mang cho các mèo già," Suối Bạc đề nghị. Cô quay sang nhìn Vằn Xám một lúc rồi meo, "Anh có thể giúp mang con thỏ được chứ?"
Tim Lửa tự dưng thấy lo sợ. Liệu Suối Bạc sẽ không liều lĩnh gặp một mình Vằn Xám ngay giữa bộ tộc của cô chứ? Vào những lần trước, cô thường giữ khoảng cách.
Vằn Xám không cần đến lời mời thứ hai. "Đương nhiên," cậu meo, chộp lấy con thỏ và theo Suối Bạc ra khỏi bụi cây.
"Họ có ý hay đấy," Lông Đá Quý meo. "Tim Lửa, anh có muốn mang con sóc đó đến cho các nữ miu trong nhà trẻ không? Để họ được bày tỏ lòng biết ơn anh."
Với cảm giác hơi bàng hoàng, Tim Lửa đồng ý. Đi theo Lông Đá Quý, một lần nữa chú lại quay quắt với ý nghĩ, rằng thật lạ lùng làm sao khi nhìn anh chiến binh bộ tộc Sông nhưng biết anh ta có gốc gác ở bộ tộc Sấm, đặc biệt là chính anh ta cũng không biết điều đó.
Bên trong nhà trẻ tạm thơi, Tim Lửa vui mừng được gặp lại Bàn Chân Sương, đang nằm nghiêng qua một bên trong khi đám con của chị bú một cách mãn nguyện. Nhưng chú không thể không lo lắng về Vằn Xám. Sau khi chú đã chào hỏi các nữ miu và giúp họ chia mồi, chú nói khẽ với Lông Đá Quý, "Anh vui lòng chỉ cho tôi biết Vằn Xám đã đi đâu được không? Chúng tôi phải trở về thôi, trước khi có mèo để ý chúng tôi vắng trại."
"Được, lối này," Lông Đá Quý meo. Anh dẫn Tim Lửa đến một địa điểm xa hơn dọc theo dải đất, nơi ba hoặc bốn mèo già thụp người trên một cái ổ lót bằng cây thạch nam và dương xỉ úa, đang nhay xé mồi tươi. Hầu như không còn gì nhiều từ con thỏ ngoài mấy túm lông.
Vằn Xám và Suối Bạc đang nhìn nhau trong im lặng, ngồi cạnh nhau nhưng không quá sát vào nhau, đuôi của họ quấn gọn quanh chân họ. Khi thấy Tim Lửa, họ đứng dậy và bước đến chỗ chú.
Đôi mắt vàng của Vằn Xám sáng lên lẫn lộn nỗi sợ hãi với phấn khích. "Tim Lửa!" cậu thốt lên. "Cậu không tin nổi điều Suối Bạc vừa nói với mình đâu!"
Tim Lửa liếc ra phía sau, nhưng Lông Đá Quý đã biến mất vào bụi cây. Những mèo già, vừa ăn xong, trông có vẻ buồn ngủ, và chẳng ai trong số họ mảy may chú ý đến Vằn Xám.
"Hả, chuyện gì vậy?" Tim Lửa meo, lông chú bắt đầu xù lên bồn chồn. "Nhưng hạ thấp thấp giọng xuống."
Vằn Xám trông như sắp bục ra khỏi lớp da của mình vậy. "Tim Lửa," cậu thì thào. "Suối Bạc sắp có con với mình rồi!"