Chương 5: Không cần ngươi giúp ta tắm rửa!
Hoàng hôn buông xuống, Tịch Tử Hằng bên ngoài phòng chong đèn đọc sách. Diệp Tư Nhụy ở trong nhà rốt cục tìm được một cái gương đồng nhỏ, nàng chính là sốt ruột nhìn xem vòng vàng trên cổ, không biết nguyên nhân vì sao không gỡ xuống được.Diệp Tư Nhụy dùng sức ngẩng đầu, theo gương đồng nhìn về phía cổ....... Một cái vòng vàng bao kín kẽ một vòng quanh cổ, phía trước có một kim bài điêu khắc long văn, có điểm giống khóa trường mệnh... Hình rồng tượng trưng hoàng quyền, điểm ấy có thể lý giải. Nhưng trên kim bài có điêu khắc bốn chữ to đáng chú ý "miễn tội nữ điên". Cái này rất biếи ŧɦái.
Diệp Tư Nhụy nhìn ngang nhìn dọc thứ này đều cảm thấy chướng mắt, nàng xoay vòng vàng tìm kiếm chốt mở, cũng không biết thứ đồ này là chế từ loại vàng gì, xoay cũng xoay không được, lôi kéo liền kéo tới đau da thịt, chẳng lẽ nàng lúc sáu tuổi cổ đã thô như vậy rồi? Hoặc là nói thân thể lớn lên thứ đồ này đã khảm chặt chẽ ở trong thịt? Tựa như nhẫn vàng đeo trên tay lão thái thái vài thập niên, muốn tháo ra đã không có khả năng....... Diệp Tư Nhụy vô lực nhìn trời, xem ra cởi bỏ danh hiệu kẻ điên thực không dễ dàng.
"Ca, ngươi có thể giúp ta tháo cái vòng này xuống được?" Diệp Tư Nhụy ngồi xổm trước người Tịch Tử Hằng.
Tịch Tử Hằng buông cuốn sách trong tay ra, nhìn về phía cổ sưng đỏ của nàng: "Cổ đau?"
"Ừ, thực sự khó thở." Diệp Tư Nhụy thuận miệng đáp, nàng vừa rồi dùng sức lôi kéo, bây giờ thực sự có chút đau.
Tịch Tử Hằng kéo ngọn đèn qua thận trọng xem xét một phen, sau đó lẩm bẩm: "Vòng này hoàng thượng tự tay thiết kế, xảo diệu tuyệt luân, chốt khóa bên trong kim bài, cần có chìa khóa mới có thể mở ra, đại khái là phòng ngừa ngươi khi điên tùy ý gỡ xuống."
Diệp Tư Nhụy tức giận đến tái mặt, trách không được nàng sờ soạng một vòng không tìm được liên kết, hoàng đế lão nhân đối với nàng thật sự là quá tốt, không đúng, thật sự là tâm tư kín đáo, phòng ngừa chu đáo a!
Nàng tạm thời bỏ qua, đứng dậy ngồi ở bên cạnh Tịch Tử Hằng: "Ca, ta có thể gặp hoàng đế không?"
"Hôm nay vì sao vẫn gọi vi phụ là ca?" Tịch Tử Hằng rất tò mò điểm này.
Diệp Tư Nhụy liếʍ liếʍ môi, nàng cùng anh trai Diệp Tư Hạo cho tới bây giờ đều là không phân lớn nhỏ, bình thường trực tiếp kêu tên, tiếng kêu ca xem như quá lễ phép: "Ngươi mới so với ta hơn mười tuổi, làm cha không thấy xấu hổ sao?"
Tịch Tử Hằng ở loại vấn đề này cùng Chi Chi vô pháp thảo luận, nói sâu nói cạn nàng cũng không hiểu, chung quy vẫn hơn so với gọi mình là tam cô lục bà, hắn cười nhạt một tiếng: "Tùy ngươi, tốt xấu vẫn là danh xưng nam tử, ha ha."
"Ca, ngươi lấy vợ chưa?" Diệp Tư Nhụy đứng dậy ấn xoa bả vai Tịch Tử Hằng, ông anh "chết rồi sống lại" nàng chưa đủ gần gũi.
Nhắc tới việc này, thực tại khiến Tịch Tử Hằng thoáng buồn bực, hắn năm nay cũng hai mươi sáu, cưới vợ sinh con là nhân chi thường tình, nhưng hắn phải sống cùng Chi Chi, cho nên không ai nguyện ý mang vạ mà gả cho hắn. Tịch Tử Hằng vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Tư Nhụy, trong mắt nổi lên yêu thương sủng nịch: "Vi phụ có ngươi là đủ rồi."
Diệp Tư Nhụy vừa nghe lời này liền vui vẻ, nàng căn bản không muốn Tịch Tử Hằng nhìn nữ nhân nào bằng ánh mắt ôn nhu ngoài mình, nàng nằm sấp sau lưng Tịch Tử Hằng, nửa đùa nói: "Ta đây gả cho ca nha, chúng ta vĩnh viễn không tách rời, thật tốt biết bao a......."
Ở trong mắt Tịch Tử Hằng, Chi Chi chính là đứa nhỏ, đứa nhỏ đối cha mẹ nói lời này chẳng có gì lạ, hắn kéo Chi Chi ngồi ở trên đùi, vuốt xuôi sống mũi nhỏ của nàng: "Hảo, Chi Chi của chúng ta xinh đẹp như vậy, cha có thể có phúc khí sao."
"......." đối thoại kỳ quái, Tịch Tử Hằng thực coi nàng là hài tử ba tuổi, Diệp Tư Nhụy vốn định nói thêm nữa, nhưng Tịch Tử Hằng lại đứng dậy mang nàng rời khỏi phòng ngủ. Hai người đi vào một gian nhà gỗ nhỏ, Diệp Tư Nhụy thấy trong phòng hơi nước cuồn cuộn, thì ra là gian nhà tắm nhỏ.
Tịch Tử Hằng cứ thế tự mình cởi trường bào bên ngoài, tùy tay đem áo khoác vắt trên bình phong, chỉ mặc quần áσ ɭóŧ màu trắng, rồi sau đó xắn cổ tay áo thử nước ấm, bởi vì hắn giúp khuê nữ tắm rửa như mọi khi. Chi Chi không thích nhất là tắm rửa, mỗi lần đi tắm đều lăn qua lăn lại thật lâu. Hắn ngoái đầu nhìn lại cười: "Ngươi xem ngươi một thân bùn đất, hôm nay Chi Chi có hay không cho vi phụ một lần kinh hỉ?"
Diệp Tư Nhụy ngẩn ra: "Kinh hỉ cái gì?"
"Chính mình tự cởi váy nha."
"......." Diệp Tư Nhụy kiếp trước đã là người trưởng thành hai mươi ba tuổi, vô luận tâm lý hay sinh lý đều không tiếp thụ nổi, cho dù không phải anh ruột hơn hẳn anh ruột đi, nhưng nàng lớn như vậy rồi, việc này cũng quá xấu hổ đi?
" Ta có thể tự tắm, ca đi ra mau......."
Tịch Tử Hằng cười mà không nói, Chi Chi mỗi khi phải tắm rửa đều đã tìm các loại lý do từ chối, tuy rằng hôm nay trong giọng nói của nàng chỉ tồn tại một chút điên, nhưng hắn bằng kinh nghiệm nhiều năm, nàng sẽ không làm.
Hắn đi lên trước, muốn giúp Chi Chi cởi bỏ quần áo thì lại phát hiện nút trên cổ áo nàng bị xé. Ánh mắt Tịch Tử Hằng dừng ở xương quai xanh chỗ máu ứ đọng, trong mắt nhất thời kinh hãi, không nói lời nào liền cởi bỏ xiêm y khuê nữ xem xét, Diệp Tư Nhụy thẹn thùng hai tay che ngực, nàng không ngừng nhắc nhở mình, đây là anh ruột, đây là thân nhân, không được ra tay đả thương người.......!
Tịch Tử Hằng lộ rõ thần sắc bất an, đem nàng lật qua kiểm tra, thế này mới phát hiện trên người nàng không chỉ một chỗ máu ứ đọng, phía sau lưng còn có vết xước, bên ngực còn có một dấu tay đỏ sậm, trong mắt dấy lên lửa giận: "Hôm nay ai chạm vào ngươi?!"
"Ân?......." Diệp Tư Nhụy bất minh sở dĩ cúi đầu nhìn nhìn, thì ra Tịch Tử Hằng tức giận là vì trên người nàng có vết máu ứ đọng, bị thương đối với nàng như cơm bữa, vì bắt tội phạm truy nã, không thể tránh khỏi bị chiếm tiện nghi, Diệp Tư Nhụy xem thường nói : "Nga, chính là tên tội phạm truy nã Hắc Mao......." Nàng còn chưa nói hết, Tịch Tử Hằng đã nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng tắm: "Da^ʍ tặc vô sỉ, chết chưa hết tội!"
Diệp Tư Nhụy nhìn tư thế kia của hắn là muốn đi quan phủ nói rõ lí lẽ, vội vàng mặc quần áo vào, vừa đuổi theo vừa giải thích: "Ca, ta không sao! Đồ lưu manh kia không chiếm được tiện nghi của ta!"
"Ngươi một tiểu hài tử thì biết chuyện gì? Buồn cười!" Tịch Tử Hằng sớm ý thức được Chi Chi ngoài ý nghĩ ra, thân thể không còn là hài đồng, hắn ngược lại hi vọng Chi Chi là cô ngốc xấu lại béo, nhưng nàng một ngày lại một ngày lớn lên, trổ mã càng duyên dáng yêu kiều, Tịch Tử Hằng thật sự là, sợ chuyện gì lại đến chuyện đó.
"Ta nói đều là nói thật, Hắc Mao quả thật muốn làm gì kia với ta, nhưng mà ta một cước đá trúng của quý của hắn, hơn nữa ta không chỉ đá hắn một cước, hiện tại hắn là một phế nhân đi, ha ha ha......."
Tịch Tử Hằng dừng bước chân: "Lời này là thật sao?"
"So với vàng còn thật hơn, ta nói ta không điên ca lại không tin." Diệp Tư Nhụy lại càng vui vẻ bổ sung một câu càng kinh người hơn: "Nếu ca không tín, cho ngươi nghiệm thân là được, có phải thật hay không, thử một lần liền biết."
Tịch Tử Hằng sững sờ tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối....... Còn dám nói không điên?
-------
Diệp Tư Nhụy vì chứng minh mình quả thật không phải kẻ điên, để cho Tịch Tử Hằng đứng ở ngoài bình phong trong nhà tắm, thứ nhất để cho Tịch Tử Hằng biết chính nàng tự tắm rửa; thứ hai, tránh cho nàng trần trụi xấu hổ.
Diệp Tư Nhụy vẩy bọt nước ấm áp chà xát lên người, chính là lúc gột rửa cổ quá tốn sức, vòng vàng dính nước như trước không hề di động, mặc dù không đến mức ảnh hưởng hô hấp, nhưng chính là cảm giác vướng bận, nàng còn không thể ăn nhiều cơm, ngộ nhỡ trên cổ nhiều ra hai lạng thịt, nàng còn không phải là siết cổ chết a, nàng nghiêm túc hoài nghi làn da dưới "vòng cổ" khẳng định trắng hơn những nơi khác.
Tịch Tử Hằng chỉ cần rảnh rỗi lật xem sách. Chi Chi lần đầu tiên trong đời tự mình tắm rửa, hắn sợ khuê nữ chết chìm trong nước, cho nên hắn vừa nghe động tĩnh bên tai, vừa đọc sách.
"Ca, ngươi năm nay nhất định phải giành được Trạng Nguyên nha!" Diệp Tư Nhụy vừa gội đầu vừa hướng ngoài bình phong kêu lên.
Tịch Tử Hằng suy nghĩ chưa sâu, câu được câu không lên tiếng trả lời: "Khoa thi mười năm một lần, tài tử ngũ hồ tứ hải (năm sông bốn biển) tới kinh thành dự thi, vi phụ nhất định cố gắng hết sức."
"Ca là nam nhân thông minh nhất , khẳng định không thành vấn đề, binh tôm cua tướng năm sông bốn biển này kia chết đi, ta xem trọng ca a......."
Tịch Tử Hằng nhấp một ngụm trà, nhìn tiểu khuê nữ nói ngọt: "A, Chi Chi tín nhiệm vi phụ như vậy sao?"
Diệp Tư Nhụy vung lên bọt nước hắt về hướng ngoài bình phong: "Này! Ngài đừng coi mình là đại bối được không, lại xưng mình là "vi phụ". Ta có thể trực tiếp gọi tên ngươi nữa à!"
"Ngươi thử xem?"
Diệp Tư Nhụy khinh thường khẽ hừ, vận động một chút quai hàm kêu rõ ràng: "Tịch-Tử-Hằng!"
Tịch Tử Hằng không giận ngược lại cười: "Nữ nhi bất hiếu."
Diệp Tư Nhụy cười hắc hắc: "Nghiêm chỉnh mà nói, lúc trước hoàng thượng đem ta cưỡng ép ngươi nuôi, ngươi liền vô oán vô hối tiếp nhận? Hoàng thượng còn không cho ngươi phí phụng dưỡng hay gì gì sao?"
Tịch Tử Hằng sặc nước trà: "Ta một kẻ thư sinh, viết chữ vẽ tranh, há có thể hướng Hoàng thượng đòi ngân lượng, lại nói, nuôi ngươi chẳng qua là nhiều thêm đôi đũa."
Diệp Tư Nhụy nghe hắn nói rất thoải mái, nhưng nàng không ngốc, nuôi hài tử không dễ dàng, nuôi hài tử điên càng khó: "Nhưng ta thường xuyên đập phá sạp người ta, ngươi làm người giám hộ không cần bồi thường tiền sao?"
Tịch Tử Hằng theo bản năng sờ sờ túi phiếu nợ. Sớm chiều ở chung hơn mười năm, trừ bỏ hoàng mệnh còn thân tình nồng đậm, mà hắn sớm coi Chi Chi như thân nhân. Sinh thời, chỉ mong có thể thanh toán hết nợ nần....... Cuộc sống của bọn hắn trôi qua dù có khổ, nhưng Tịch Tử Hằng cũng không hối hận đã nuôi dưỡng Chi Chi, cũng không thể nói vô oán vô hối, lúc trước hoàng thượng truyền xuống một đạo thánh chỉ, đều không phải là chuyện hắn có nguyện ý hay không, mà là phải phục tùng. Năm đó, hắn chẳng qua là thanh niên mười mấy tuổi, bởi vì quê nhà gặp phải ôn dịch hoành hành đã chết không ít người, người nhà của hắn cũng tránh không thoát tai kiếp này. Hoàng đế lão nhân băng hà, tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, quan lại quan liêu có thể vơ vét liền vơ vét, quan phủ chẳng những không chịu cứu tế nạn dân, thậm chí sợ tai vạ, phong tỏa thôn xóm, đám quan liêu cùng gia quyến suốt đêm rời khỏi hương trấn đi tị nạn. Tịch Tử Hằng tận mắt nhìn thấy dân chúng không có tiền chữa bệnh, chỉ có bi thảm nằm chờ chết, hắn giận dữ bán sản nghiệp tổ tiên lấy tiền vào kinh dự thi, hy vọng một ngày kia triều đình trọng dụng, tận chút lực non kém giúp dân chúng cùng khổ.
Nhoáng một cái mười năm trôi qua, tiểu hoàng đế không phụ sự mong đợi của bách tính, có câu 'trạch tâm nhân hậu trì quốc hữu đạo, phồn vinh thịnh thế hữu mục cộng đổ' (đạo trị quốc là ở nhân tâm, phồn vinh thịnh thế rõ như ban ngày), mặc dù Tịch Tử Hằng còn chưa lên làm quan, nhưng hắn chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu, càng chờ đợi đền đáp chung thân cho một vị minh quân cơ trí.
Diệp Tư Nhụy không nghe hắn đáp lại, tắm rửa sạch sẽ ra khỏi chậu gỗ ghé sát bên người: "Đúng rồi ca, ngươi ngày mai nhớ tìm bộ khoái đòi bạc nha, ba trăm lượng tiền thưởng, thiếu một sợi lông ta cũng không để yên cho hắn."
Tịch Tử Hằng mê mang nâng mâu, hắn ở nha môn làm sư gia lương mỗi tháng cũng không quá mười hai phân tiền: "Ở đâu ra ba trăm lượng?"
Diệp Tư Nhụy bất đắc dĩ mắt trợn trắng: "Chính là tiền thưởng bắt Hắc Mao, ta bắt hắn giao cho nha môn rồi, trên bố cáo viết đấy, tự mình bắt được người thưởng bạc ba trăm lượng, ngươi đừng có hồ đồ quên đòi a!"
Tịch Tử Hằng càng nghe càng hồ đồ, chỉ bằng thân hình bé nhỏ này Chi Chi có thể bắt được hán tráng cao lớn vạm vỡ? Hắn đứng dậy vòng qua bình phong hỏi, còn chưa mở miệng, chỉ nghe Diệp Tư Nhụy thét một tiếng chói tai ngồi xuống che thân thể....... Tịch Tử Hằng sửng sốt, theo bản năng xoay người, nhưng hắn lập tức suy xét lại ý vị, không đúng, ngày thường đều là hắn ở sát bên tắm rửa cho khuê nữ, có gì thẹn thùng?
Tịch Tử Hằng xoay người lại, không khỏi dừng trên người Chi Chi đánh giá một phen, thần sắc bình tĩnh nói: "Có gì không ổn? Vì sao la hét?"
"......." Diệp Tư Nhụy cũng không biết giải thích thế nào, nàng vội vàng lấy xuống y phục che ở trên người: "Được rồi ta thừa nhận, Hắc Mao là ta nhặt được ở ven đường, ngươi mau đi ra được không?"
Tịch Tử Hằng thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, che chở thân thể tránh ở góc tường, nghĩ đến trên người nàng còn có thương thế khác cho nên mới cố ý né tránh, cho nên hắn ba bước tiến lên kéo cổ tay nàng ra coi, ánh mắt dừng ở trước ngực Diệp Tư Nhụy, còn muốn đưa tay sờ sờ, trong thần sắc trừ bỏ thân thiết không hề trộn lẫn tà niệm....... Nhưng Diệp Tư Nhụy quả thật không thể thích ứng, từ khi bước qua thời kỳ trưởng thành, không cùng anh ruột "Thẳng thắn thành khẩn gặp lại", nàng thừa nhận chính mình có bệnh quyến luyến anh trai thái quá, cho dù đến bây giờ nàng vẫn có ảo tưởng gả cho anh trai, như vậy là có thể vĩnh viễn cùng anh ở cùng một chỗ. Nhưng bây giờ tình huống này lại làm cho nàng cảm thấy thực không được tự nhiên....... Nàng tức khắc che ngực lui ra phía sau: "Ngươi đừng bận tâm, đối với ngươi ta thấy xấu hổ, mối quan hệ của chúng ta phải thẳng thắn sửa đổi! Nếu chúng ta không có liên hệ máu mủ, vậy hoặc là làm vợ chồng hoặc là làm huynh muội, ngươi chọn đi!"
-------