Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 38

"Vậy, ta đi trước, ngươi phải sớm quay trở lại đó."

Sáng sớm chiếu những lọn nắng yếu ớt của mùa thu xuyên qua những tán lá, xuyên cả tấm cửa kính chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, khiến cho nó được bao phủ bởi 1 tầng ánh sáng nhu hòa. Con ngươi màu đỏ trong suốt phản lại cái nhìn của thiếu niên, ánh lên hình ảnh duy nhất mà cậu nhìn thấy: Nam nhân đứng ngược ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm. Nhưng lại rõ ràng, y vô cùng mĩ.

Ánh mắt thiếu niên hiện lên tia si mê không thèm che dấu, Tiêu Nhiên thoáng cất tiếng thở dài:

"Ân, ta sẽ trở lại sớm nhất có thể."

"Vậy, hẹn gặp lại."

Tom Riddle nở nụ cười quay lưng bước đi. Giống như lại nhớ đến điều gì, cậu quay nhanh lại, mau chóng hôn nhẹ lên môi Tiêu Nhiên 1 cái rồi nhanh chóng rời đi.

Đôi mắt màu nâu nhạt sâu lại, lóe lên vài tia quang mang hổ phách. Tiêu Nhiên chạm nhẹ lên môi, mờ mị không rõ rồi nghiêng đầu nói:

"Albus, ta đã đáp ứng ngươi rồi, đừng xen vào chuyện của ta."

"Ta không nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến nước này."-Albus Dumbledore thở dài, có 1 chút đồng dạng mờ mịt nhìn Tiêu Nhiên-"Nếu như năm đó ta có thể dứt khoát 1 lần, có khi cũng như ngươi bây giờ. Chỉ tiếc à, quá khứ thì không thể vãn hồi. Thời gian thì, luôn là thứ ngăn cản chúng ta..."

"Cuộc đời con người ngắn lắm Albus."-Tiêu Nhiên nói-"Việc muốn làm thì đừng bao giờ chần chừ, đến lúc có thể hối tiếc thì cũng đã muộn."

"Nói thì nghe hay lắm, nhưng làm thì lại khó..."

Dumbledore lẩm bẩm rồi đi về phía đại sảnh đường. Bóng lưng của Bạch phù thủy nổi tiếng tràn đầy cô đơn hiu quạnh.

Tiêu Nhiên thản nhiên nhìn theo cho đến khi tiếng chuông báo hiệu vào học đã vang. Y quay trở lại trong phòng, chậm rãi vẽ lên ma trận khổng lồ. Đến khi nét vẽ cuối cũng dứt, Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày.

Ma lực của y cũng đã tiêu tốn hơn nửa. Việc ma lực bị kiềm chế ở quá khứ khiến Tiêu Nhiên có chút không quen, nhất là khi thứ kiềm chế y đã bị phá bỏ ở hiện tại.

"Lấy máu phượng hoàng làm nền, nước mắt nhân ngư vẽ lên cổ tự, ma khí của ma sói tụ hội. Cao quý nhất thì sa đọa, tinh túy nhất bị vấy bẩn. Nghe lệnh của ta, hãy mở ra, Hắc phượng hoàng lãnh địa!"

Chú ngâm vừa dứt, trong ma trận dần dần hình thành từng làn sương màu đen mỏng. Sương dần dần ngưng tụ lại thành 1 cánh của lớn. Cánh của nặng lề rơi xuống, phát ra thanh âm trầm đυ.c ngăn ngủi. Tiêu Nhiên lắc lắc cổ tay, phủi đi vạt áo vốn không nghiễm chút bụi đẩy cửa bước vào.

Sau cánh của là 1 thế giới mới, phong cảnh hoàn toàn khác. Cây cối 1 màu đỏ rực lửa, bầu trời màu xám, mặt đất màu đen, màu nước là 1 màu vàng nhạt. Tiêu Nhiên không thấy nó giống như 1 nơi mà phượng hoàng sinh sống, ngược lại, nó giống như hành tinh tội phạm mà Tiêu Nhiên đã có lần đi qua.

"Kéc! Kécccccccccc!"

Tiếng kêu vang lên từng đợt, có chút rợn người. Không thanh thúy như tiếng kêu của Fawkes, ngược lại nghe như tiếng chim báo tử. Từng bầy chim màu đen ẩn mình trong những tán cây, những con mắt màu đỏ tràn đầy thị huyết nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập đầy đe dọa. Tiêu Nhiên không sợ, ngược lại, y cười nhỏ 1 tiếng chán ghét nhìn đàn chim:

"Ngụy phượng? Hắc phượng hoàng đã sa đọa đến mức này rồi sao? Biểu tượng quyền lực cao quý nhất, còn hơn cả phượng hoàng, thế nhưng lại đồng ý tạo ra ngụy phượng. Qủa thực khiến cho người ta thất vọng."

"Ngươi thì biết cái gì? Nhân loại hèn mọn!"

Đầu gà, hàm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, với 5 màu và cao 6 thước , riêng màu lông thì là 1 màu xám. Đôi mắt của nó tràn đầy cao ngạo nhìn xuống Tiêu Nhiên như thể đang nhìn 1 sinh vật thấp kém. Tiêu Nhiên nhếch môi nhìn nó, ngón tay hơi giật. Thật sự,  y đang rất muốn chém nó.

" Phượng hoàng là  biểu tượng của đức hạnh và vẻ duyên dáng, thanh nhã..."

"Ngươi có sao?"-Tiêu Nhiên hỏi, sau đó y cười-"Chỉ là 1 bán phượng, ta có vẻ đến muộn rồi thì phải."

"Làm sao ngươi biết?"-Javis hung hăng nói.

Tiêu Nhiên chậm rì rì liếc mắt theo cảm ứng đi về 1 phía:

"Hắc phượng hoàng, bộ lông màu đen huyền, khi trưởng thành là 1 màu đen ánh xanh. Biểu tượng cho quyền lực và sự sa đọa, chối bỏ ánh sáng. Sau khi dục hỏa trọng sinh là thời điểm yếu ớt nhất, vì thế nó thường bị những loại hầu cận gϊếŧ hại đoạt vị trí. Một bán phượng muốn trở thành Hắc phượng hoàng cần phải có được lông đuôi của Hắc phượng. Ngươi vẫn như vậy chứng tỏ chưa chiếm được cái lông đó. Để xem nào..."

Tiêu Nhiên dừng chân trước tấm hắc thạch to lớn thoáng trầm ngâm. Sau đó, y vươn tay thọc mạnh vào trong nền đá. Tảng đá vỡ ra, để lộ chiếc lông vũ xinh đẹp đang bị ma trận bao vây.

Ánh mắt Javis hiện lên sự tham lam, nó tràn đầy nôn nóng hung hăng nhìn về phía Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên không thèm để ý đến nó, y im lặng nhìn cái lông vũ 1 hồi mới vươn tay lấy nó ra khỏi phong ấn.

Chiếc lông vũ màu đen ánh xanh nhàn nhạt, nó thực sự trông giống màu lông của Channon đến kì lạ. Tiêu Nhiên vuốt ve chiếc lông vũ, đột ngột nghiêng người dùng lực nhảy lên cao.

"Grào!"

Tiếng gầm rú vang vọng rung chuyển cả mặt đất. Tiêu Nhiên nghiêng đầu quay lại nhìn, ánh mắt hiện đầy vẻ phấn khích khi thấy rõ sinh vậy vừa xuất hiện.

Một loài bò sát có vảy màu xám, đuôi dài, có một cái mõm ngắn, quặp như mỏ đại bàng. Nó có hình dáng của khủng long ăn thịt đi bằng 2 chân, có 2 sừng nhọn, cặp cánh lớn và rộng đủ sức nâng trọng lượng của nó lên không trung, có vảy lưng dài đến tận đuôi và có thể phun ra lửa. Một con Ám long chân chính.

"Nhân loại, mau bỏ chiếc lông của Judy lại. Ngươi không xứng với thứ thuộc về Judy!"

"Ám long lại sống với Hắc phượng hoàng, ngươi vì sao lại cho rằng ta không xứng với cái lông vũ này?"

Tiêu Nhiên phủi tay ngước nhìn con rồng to lớn cất tiếng. Sibyad nhìn xuống sinh vật nhỏ bé trước mắt, huyết mạch thần thánh tinh khiết khiến nó muốn thần phục, nhưng trên hết, nó không thể để Judy mất cơ hội hồi sinh, nó đã nợ Judy rất nhiều.

"Muốn lấy chiếc lông vũ đi, ngươi phải đấy 1 trận với ta. Chiếc lông vũ đó, là hy vọng hồi sinh duy nhất của Judy, ta sẽ không để ngươi dễ dàng mang đi như vậy!"

"Thành giao"-Tiêu Nhiên nở nụ cười hứng thú rồi chỉ Javis đang ngăm nghe ở 1 bên-"Cho công bằng, 1 đấu 1 thế nào?"

Sibyad kiêu ngạo ngẩng đầu:

"Được thôi, ngoại trừ Judy ra, trong mảnh đất này, ta là chúa tể. Thao thiết đó sẽ không dám làm gì trước mắt ta."

"Được."

Tiêu Nhiên nở nụ cười vươn tay, cổ văn tự bay ra tạo thành 1 thanh kiếm bạc nho nhỏ. Ánh nắng rơi lên thanh kiếm bị khúc xạ lại, phản chiếu lên đôi mắt 1 màu hổ phách xinh đẹp.

Gió nổi lên, một loạt âm thanh rào rào xuyên thẳng các tán cây, như đâm vào lòng người. Những cái cây màu đen như tô thêm sự âm trầm cho trận đấu phát ra từng tiếng xào xạc rợn người.

Một người 1 rồng nhìn nhau, mắt màu vàng kim đối diện với đôi mắt hổ phách xinh đẹp. Hai bên đều không cử động. Trong không khí lan truyền 1 sự căng thẳng khó dò. Gi ó cũng bắt dầu ngừng thổi, im lặng bao trùm.

Bất chợt, con rồng lao tới tấn công trước. Móng vuốt sắc bén xé gió bổ tới, không khí vang lên từng tiếng lèo xèo như bị rách. Một tiếng ầm vang lên, bụi bay mù mịt, nhưng hơi thở vẫn tồn tại rõ ràng nhắc nhở Sibyad, sinh vật kia không trúng đòn.

Đầu mũi giật giật, cơ thể của loài sinh vật thiện chiến như những chiến binh gồng mình căng thẳng chờ đợi. Sibyad biết, những tấm vảy mạnh mẽ của nó không thể bảo vệ nó trước sinh vậy mạnh mẽ kia. Nó chỉ biết chờ đợi. Ngoại hình to lớn mạnh mẽ là 1 ưu thế lớn, nhưng cũng là 1 nhược điểm lớn.