Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 18: Ꮯɦịƈɦ thốn rốn/ Ꮯôn Ŧhịt phá miệng Đáy Huyệt/ xông vào tận cùng hang động/ suýt thì sướng ngất

Vừa ló mặt ra ngoài phòng ngủ là Hoắc Vãn lập tức bị Hạ Xuyên ôm về phòng.

"Anh ăn thử đi, ngọt lắm đó." Hoắc Vãn ngồi xuống ghế, mở hộp dâu, rồi nhìn Hạ Xuyên với ánh mắt mong đợi.

Hộp dâu này quả lớn vừa tầm, đỏ mọng và thơm nức, chín rất vừa.

Hạ Xuyên lấy một quả bỏ vào miệng nhai.

"Được không anh?"

Hạ Xuyên liếʍ môi, cũng lấy một quả kề bên mép Hoắc Vãn, "Ngọt, ngọt như cục cưng ấy."

"Dẻo miệng." Hoắc Vãn cắn một miếng, định tiếp nửa còn lại tự ăn. Ai ngờ Hạ Xuyên há mồm ăn luôn nửa ấy.

Hoắc Vãn ho khan, xấu hổ để hộp dâu lên bàn, đoạn ôm gối vào lòng hỏi, "Phải rồi, anh vẫn chưa trả lời em tối anh đi đâu đâu đấy."

"Câu lạc bộ quyền anh." Hạ Xuyên sợ mình còn không ra trút giận thì sẽ không khống chế được bản thân mà đi bóp chết đám gà con chướng mắt kia mất.

Hoắc Vãn gật đầu rồi lại ôm gối trầm ngâm.

Cậu nghĩ đến những lời Lâm Thư vừa nói cùng với một vài hành động khó hiểu của mình.

Hoắc Vãn xưa giờ không phải người chỉ dám nghĩ không dám nhận. Chẳng qua chuyện đến quá bất ngờ làm cậu chưa chuẩn bị tinh thần đầy đủ.

Cậu chưa từng tưởng tượng đến một ngày mình sẽ có đôi. Nhưng sau khi hình ảnh Hạ Xuyên hiện lên trong đầu thì tâm trí cậu cũng chợt thông suốt, cũng có những hình ảnh chậm rãi sáng tỏ. Xưa không phát hiện, nay một khi đã nhận ra thì lại chỉ thấy lúc nào cũng có bóng dáng Hạ Xuyên.

"Sao lại thế được cơ chứ..." Hoắc Vãn cắn cắn ngón tay, nhẹ giọng thầm thì.

"Sao thế?" Hạ Xuyên chén gọn một hộp dâu tây, quay sang hỏi.

Hoắc Vãn lắc đầu, "Em đi tắm rửa đã."

"Phải rồi, mới mua cho em đấy." Hạ Xuyên móc từ túi ra một hộp quà nhỏ nhắn. Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kiểu nam.

Hoắc Vãn ngẩn người, lúng túng chạm lên cổ mình.

Hạ Xuyên đưa nhẫn cho cậu: "Anh nghĩ một hồi lại thấy quà sinh nhật vẫn nên tặng thứ gì nắm được trong tay, ừm, em sẽ nhận chứ?"

Hoắc Vãn cúi đầu nhìn. Lúc này cậu mới để ý tới chiếc nhẫn mới xuất hiện trên ngón áp út của Hạ Xuyên. Chiếc nhẫn ấy cùng kiểu với chiếc nhẫn trong hộp, chỉ khác là lớn hơn một cỡ, có thể làm tôn lên nét mềm mại của bàn tay.

Cậu hoảng hốt ngồi bật dậy với trái tim đập như đánh trống, "Em đi tắm đã."

Nghe vậy Hạ Xuyên khẽ rụt tay về. Ánh mắt hắn bớt đi vẻ rạng rỡ, thay bằng cảm xúc mất mát buồn thương.

Quả nhiên vẫn không thể. Hắn mong đợi gì chứ, hành động hấp tấp quá rồi.

Ngay sau đó nhẫn trong tay lại bỗng bị đoạt mất. Hạ Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng chạy trối chết và đôi tai đỏ bừng của Hoắc Vãn.

Hạ Xuyên vừa kịp đứng dậy thì cửa phòng tắm đã bị đóng sầm. Sau đó là tiếng nói vọng ra của Hoắc Vãn: "Cảm... cảm ơn món quà của anh!"

Cảm xúc sung sướиɠ thành đóa hoa nở rộ dưới đáy lòng của hắn, Hạ Xuyên bước những bước dài về phòng tắm, rồi mở cửa ra ôm Hoắc Vãn vào lòng không hề câu nệ.

Một người chưa từng biết khóc lại đỏ bừng vành mắt trong giờ phút ấy.

"Có phải như anh đã nghĩ không?" Hạ Xuyên cắn vành tai cậu, hơi thở gấp gáp, "Phải không em?"

Hoắc Vãn gật đầu, thẹn thùng nhắm mắt mà dúi đầu vào l*иg ngực Hạ Xuyên, "Đừng hỏi em!"

"Em nói cho anh, nói cho anh thật rõ."

Hoắc Vãn đã ngượng chín cả mặt rồi, "... Là như anh đã nghĩ."

"Bạn trai?"

"Ừm..."

"Chồng yêu?"

Hoắc Vãn xấu hổ đến độ trông cứ như vừa bị lôi ra khỏi nồi hấp. Cậu cúi người định chuồn khỏi cặp kìm của Hạ Xuyên, còn giả vờ bực bội đẩy Hạ Xuyên ra nữa: "Ôi trời anh buồn cười thật ấy! Em muốn tắm rửa anh mau tránh ra ngoài đi, mau mau mau."

Hạ Xuyên đứng sừng sững tại chỗ, mặc cho Hoắc Vãn đẩy sao cũng không nhích một phân: "Tắm cùng nhau, vừa khéo anh cũng chưa tắm."

"Thế thì lát anh tắm, ra ra ra ra ngoài."

"Không!" Hạ Xuyên bế ngang Hoắc Vãn, "Hoặc là tắm chung, hoặc là đừng hòng tắm, làm xong rồi lại tắm."

"Anh không bậy bạ không chịu được à, cả ngày toàn nghĩ cái gì đâu ấy!"

"Không chịu được, nhanh nào, em chọn một cái đi."

Hoắc Vãn rầm rì: "Thì $%&#&( tắm vậy..."

Hạ Xuyên không nghe rõ, phải dụ đối phương nói lại.

Hoắc Vãn bị chọc cho xù hết cả lông: "Em bảo là tắm chung, tắm chung, nghe rõ chưa hả!"

Thoắt cái Hạ Xuyên đã hớn ha hớn hở: "Tuân lệnh ~"

Kỳ thực cũng thật là tắm rửa đơn thuần. Hoắc Vãn tổ chức sinh nhật mệt mỏi cả ngày, Hạ Xuyên không nỡ hành cậu trong phòng tắm. Chung quy làʍ t̠ìиɦ thì làm trên giường là được.

Nếu Vãn Vãn sợ người ta nghe được, cùng lắm hắn cố gắng dịu dàng, thúc nhẹ hông thôi, không vấn đề gì hết.

Hạ Xuyên vừa giương môi lên cái là không hạ được xuống nữa, đến tận lúc tắm xong hắn vẫn cứ cười lơ ngơ.

Hoắc Vãn ra ngoài quấn khăn tắm quanh mình, bất đắc dĩ đẩy Hạ Xuyên một cái, "Đừng cười nữa, cười mãi không mệt ư."

Hoắc Vãn hít thở một hơi rồi áp khóe miệng xuống, nhưng chẳng được hai giây đã lại quay đầu cười: "Không nhịn được..."

Hoắc Vãn xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, môi cũng nhếch lên nhưng cúi đầu nói: "Thật là..."

*

Hai người làʍ t̠ìиɦ rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cùng lên giường với tư cách tình yêu. Cảm giác rất mới lạ, màn dạo đầu đặc biệt lâu mà Hoắc Vãn cũng hợp tác vô cùng.

"Cục cưng, em có muốn ở trên lần này không?" Hạ Xuyên vừa chơi bé bướm ướt nhoe nhoét của cậu vừa ve vuốt ve bé xúc xích rục rịch ngóc đầu.

Ánh mắt Hoắc Vãn lóe sáng, "Em á? Được ạ?"

Vẫn luôn để ý thái độ của Hoắc Vãn nên Hạ Xuyên hiển nhiên chớp được một giây phấn khích ngắn ngủi của Hoắc Vãn. Kỳ thực Hạ Xuyên cũng không ngờ Hoắc Vãn lại thích tư thế này, bé cưng nhà mình mãnh liệt phết đấy.

"Vậy anh nằm sấp xuống đi." Hoắc Vãn đẩy tay Hạ Xuyên rồi ngồi dậy, giơ sẵn ngón tay, vẻ mặt rõ là hồi hộp.

Hạ Xuyên đang nằm ngửa, nghe vậy nghi hoặc: "Anh nằm sấp xuống làm gì?"

"À... Không sao, vậy anh nằm ngửa cũng được." Hoắc Vãn chậm chạp quỳ bên chân Hạ Xuyên, thử nắm cổ chân Hạ Xuyên hòng tách mở chân hắn.

Hạ Xuyên cứ thấy tư thế này quái lạ làm sao. Hắn lớ ngớ hai giây rồi mới sực tỉnh mà kéo tay Hoắc Vãn, dở khóc dở cười: "Em nghĩ tận đâu thế?"

Hoắc Vãn ngơ ngác: "Là sao?"

Hạ Xuyên kéo Hoắc Vãn lên người mình, gậy th*t bự chảng chặn giữa cửa mình. Hoắc Vãn ngồi dạng chân trên người Hạ Xuyên, âʍ ѵậŧ bị qυყ đầυ cà mạnh.

Lúc này Hoắc Vãn mới hoàn hồn: "Ý anh không phải là bảo em làm công sao?!"

"Em muốn làm?"

Hoắc Vãn vội nói: "Cũng không muốn lắm... Em ở đâu cũng được..."

"Vậy sao vừa rồi háo hức thế?" Hạ Xuyên thầm nghĩ nếu Hoắc Vãn thật sự muốn thử thì mình sẽ đặt một chiếc cốc thủ da^ʍ đặt riêng giá đắt, cho bé cưng nhà hắn tha hồ dùng. Tuy nhiên muốn làm hắn thì khỏi cần nghĩ, gì chứ kiếp này hắn sẽ chẳng chịu đâu.

"Không phải háo hức. Em thấy kỳ lạ không hiểu sao tự dưng anh lại muốn em lên trên thôi..." Hoắc Vãn bò lên người Hạ Xuyên, thở phào, "Làm em hết hồn..."

"Lần sau anh sẽ nói rõ ràng." Hạ Xuyên buồn cười mà khẽ xốc mông Hoắc Vãn, dìu chú chim đi tìm hang ổ của nó.

Cửa hang này này đã lũ lụt lâu rồi, trơn trườn trượt. Trong khi Hạ Xuyên chưa thử con đường mới đấy bao giờ, rầy rà mãi không tìm được lối đúng.

"Cục cưng ơi em tự thử nhé?"

Hoắc Vãn: "Được rồi..."

Bàn tay mềm mại tiếp nhận chú xúc xích khổng lồ, thế rồi Hoắc Vãn cũng lần đường không được nhuần nhuyễn lắm.

Bản thân cửa hang đã nhỏ, chú chim này lại to đầu. Thi thoảng chú thò được cả đầu vào hang rồi mà vẫn trượt ra. Hai người giày vò nhau hồi lâu đến độ trán cũng phải rịn mồ hôi.

Cuối cùng, khi đã sắp từ bỏ cuộc chơi, thì tự dưng lại vang phập một tiếng, dương v*t bất thình lình quyết thắng cắm vào.

"A..." Tư thế hiện tại khiến cho dương v*t đυ.c vào sâu hơn hẳn. Hoắc Vãn ngơ ngơ ngác ngác, cảm giác bị chọc đến cả dạ dày.

Hạ Xuyên nín một bụng đầy lửa dục, hắn thấy mình đã hơi chọc mở miệng tử ©υиɠ Hoắc Vãn, phía trong như nổi lửa hầm hập, vừa nóng vừa thít chặt làm hắn muốn bắn ngay lập tức.

"Sâu quá... đừng mà..." Hoắc Vãn ưỡn eo nhấc mông hòng kéo gậy th*t ra ngoài chút ít. Ngờ đâu nhấc được nửa đường thì điểm nhạy cảm lại bị chạm vào, chân thoắt cái mềm mà ngã phịch ngay xuống. Cậu nhắm nghiền hai mắt, l*иg ngực phập phồng, suýt thì bị ** cho sướиɠ ngất.

Cảm giác sướиɠ rợn người làm người phát nghiện. Hoắc Vãn tiếp tục theo đuổi nó như một bản năng thông thường, tay chống giường, hai chân mở rộng, mông nhấp lên nhấp xuống. Như vậy có thể thoải mái điều chỉnh vận tốc, thích nhanh thì nhanh mà thích chậm thì chậm, tha hồ dùng âm đ*o đùa bỡn thứ chày thịt thô.

Hạ Xuyên đỡ mông Hoắc Vãn, cho cậu mượn sức cánh tay mình.

Tiếng nước òm ọp rồi thì nhóp nhép vang dội chói tai bên trong căn phòng, ấy thế mà Hoắc Vãn hoàn toàn không có tâm trí đâu đi để ý tới. Cậu đắm chìm vào khoái lạc một cách triệt để, những lọn tóc ngắn rướm mồ hôi khe khẽ đung đưa, toàn thân hồng hào như trái đào căng mẩy.

"Ưʍ... ha... a... Hạ Xuyên... sướиɠ... em thích..."

Miệng âm đ*o bị vạch căng hết cỡ, đối phương như muốn bé bướm phải ngậm cả tinh hoàn cho mình. Bụng Hoắc Vãn nhô lên theo từng nhịp giã chày của hắn, hai chân cũng run bần bật mãi không ngừng lại được.

Thấy Hoắc Vãn sắp mềm nhũn người ra không còn sức lực, Hạ Xuyên mới không nhịn được nữa mà ôm Hoắc Vãn lật mình, thành hắn đè lên cậu.

Hoắc Vãn giật bắn mình vừa ôm cổ Hạ Xuyên vừa la lên một tiếng, để rồi sau bị giã quá căng không ừ hự được câu nào.

Tốc độ của Hạ Xuyên ắt trên cơ cậu. Cứ nhìn quả hông eo sừng sững đấy là biết ghê gớm ra trò. Tiếng phầm phập của vũ khí thọc người- thọc giỏi kiểu gì mà tuy thọc chỗ khác nhưng đến đùi cũng tê- hòa với tiếng kẽo kẹt của chiếc giường bên dưới, chẳng khác nào loại âm thanh ảo ma dụ người bước vào cảnh trong mộng.

"Hưʍ... ư... a..."

Phòng Hạ Xuyên cách phòng ba mẹ rất xa nhưng lại ở ngay cạnh phòng Hoắc Vãn. Tiếng động lạ của hai người kiểu gì cũng bị Lâm Thư nghe được.

Nhưng Hoắc Vãn hơi đâu mà lo nữa. Đầu óc mông lung, cơ thể lại liên tục nhúc nhích eo theo phản xạ, khiến cho chày thịt thụt ra thụt vào càng thêm phần sung sướиɠ.

Sự phối hợp của Hoắc Vãn mang đến cho Hạ Xuyên kɧoáı ©ảʍ lớn nhất. Mắt hắn đỏ lên, hắn kéo một chân đối phương rồi dữ tợn đυ.c sâu vào----