Chương 429: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (8)
Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh mới đỡ hơn
mấy phần, đẩy người con gái bên cạnh đi, dường
như không có chút thương hoa tiếc ngọc.
Anh nhanh chân đi về phía tôi, giọng nói trầm
thấp: “Sao lại chạy sang bên này?”
“Gặp một người quen.” Tôi mở lời, không giải
thích cụ thể chuyện gặp được .John.
Anh nhíu mày, kéo tôi chuẩn bị rời đi.
Nhưng Chu Nhiên An đâu thể để anh rời đi
như vậy được. Nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ta lạnh
buốt, say đến mức không còn lý trí, cô ta nhìn tôi
kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô ta mở lời nói với Phó Thắng Nam: “Phó
Thẳng Nam, anh nhìn bọn em xem, anh nhìn cho
cẩn thận đi, làm em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?
Vóc dáng của ai đẹp hơn? Cô ta có thể cho anh
cái gì em cũng đều có thể, cái mà cô ta không thể
cho anh, em cũng có thể”
Nói đến mức kích động, đương nhiên cô ta
không hề chú ý đến thể diện nữa, cô ra cởϊ qυầи
áo trước ngực mình, để hở một khoảng da thịt
trắng như tuyết, kéo tay Phó Thắng Nam rồi nói:
“Anh sờ mà xem, cô ta thoải mái để anh làm gì
trên giường, em cũng có thể, em còn làm tốt hơn
cô ta nữa”
Dù sao cũng là nơi công cộng, hành động của
cô ta chắc chản sẽ thu hút đám đông.
Phó Thắng Nam đen mặt, dường như không
chút nào do dự, anh hơi vung tay, cả người Chu
Nhiên An bị ngã nhào xuống đất.
Cô ta đang mang giày cao gót nên không
đứng vững, lùi lại mấy bước rồi đυ.ng phải góc
bàn, phần trán cũng bị thương.
Có lẽ đau đớn giúp cô ta tỉnh táo thêm một
chút, cô ta ngước mắt nhìn Phó Thẳng Nam, BÊ
mới phát hiện ra tất cả mọi người xung quanh đều
đang nhìn mình, cô ta không khỏi cúi đầu, nhìn
thấy cơ thể lồ lộ của bản thân.
Theo bản năng, cô ta đưa tay kéo quần áo
sang che lại.
Nhưng dù sao cũng là người say rượu, mặc
dù tỉnh táo được một lúc nhưng cũng chỉ là trong
chốc lát mà thôi, cô ta cúi đầu, bật cười thành
tiếng.
Sau đó lại ngước mắt nhìn về phía tôi và Phó
Thắng Nam, đôi mắt ướŧ áŧ, cô ta nhìn Phó Thắng
Nam rồi nói tiếp, ngoài miệng thì cười nhưng nước
mắt không hề vơi đi.
Cô ta đưa tay chỉ về phía tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, cô dùng thủ đoạn gì mà quyến rũ được
người đàn ông này vậy, sao anh ấy cứ si mê cô
như vậy?” Đọc full tại truyen.one nhé
Sau đó cô ta nhìn Phó Thắng Nam, châm
chọc nói: “Cô ta có gì tốt chứ? Cô ta dây dưa
không rõ với Cố Diệc Hàn, anh tưởng cô ta còn
sạch sẽ hay sao? Anh xem những tin tức đã bị ém
kia đi, rốt cuộc cô ta bẩn thỉu thế nào mà anh còn
muốn cô ta chứ, tại sao? Không phải đàn ông các
anh đều ăn kiêng sao?”
Dường như chỉ trong nháy mắt, tôi còn chưa
kịp phản ứng, Phó Thắng Nam đã xông tới bóp cổ
Chu Nhiên An.
Vẻ mặt tức giận và đỏ bừng vì hít thở không
thông của Chu Nhiên An.
Anh híp mắt, giọng nói lạnh băng: “Nếu cô
muốn chết như vậy thì tôi sẽ tiễn cô một đoạn
đường.
Vừa nói, lực tay của anh càng tăng thêm.
Bốn phía vang lên tiếng bàn luận và hít hà,
đến khi tôi giật mình phản ứng lại, thì Chu Nhiên
An đã chọc giận Phó Thẳng Nam thật rồi.
Làm anh muốn gϊếŧ người.
Thấy có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, tôi
bất giác chạy về phía Phó Thắng Nam, đẩy tay
anh ra rồi nói: “Phó Thắng Nam, anh đứng kích
động, mình về nhà thôi.”
Một khi tin tức này bị lan truyền, chỉ sợ Phó
Thẳng Nam sẽ bị mọi người công kích.
Cho dù là một người đàn ông ưu tú, nhưng khi
bị đồn thổi là đánh phụ nữ, có khuynh hướng bạo
lực, cư dân mạng đâu cần tìm hiểu đã xảy ra
chuyện gì mà sẽ trực tiếp luận tội chết.
Trong phút chốc, Phó Thắng Nam đúng là
Phó Thắng Nam, quản lý Phó Thiên nhiều năm
như vậy, ở giới thương trường anh lừa tôi gạt, một
Chu Nhiên An không đủ để khiến anh nổi giận.
Anh buông tay ra, khẽ cong môi lên, lấy mấy
tờ tiền trong ví rồi nhét vào trước khuôn ngực đẫy
đà của Chu Nhiên An.
Anh cười nhẹ, đầy vẻ thân sĩ: “Cô biểu diễn
khổ cực như vậy, đây là tiền boa, tiếc là tôi thích
sạch sẽ, cái loại xe công cộng như cô sao mà ra
tay được, tiền này đủ để cô thuê xe đi về đấy”
Bị dao đâm thì nhiều lắm là cơn đau như cắt
thịt, nhưng những từ ngữ trào phúng chê cười này
còn khiến người ta đau đớn hơn dao.
Vẻ mặt của Chu Nhiên An trắng bệch trong
nháy mắt, không còn chút máu.
Mấy câu của Phó Thắng Nam vừa rồi như so
sánh cô ta và mấy cô gái phố đèn đỏ với nhau.
Tâm hồn và lòng tự tôn bị chà đạp dưới chân.
Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, hàng mi vương
đầy nước mắt, từ từ rơi xuống.
Phó Thẳng Nam đứng dậy, thoải mái nhét ví
tiền vào túi, nắm lấy tay tôi đi ra ngoài cửa.
Phía sau vang lên tiếng khóc xé lòng, tôi quay
đầu nhìn lại phía sau lưng Phó Thắng Nam, thấy
một đám người đang vây quanh Chu Nhiên An.
Ở những nơi như quán bar thế này, cho dù có
cao cấp, sạch sẽ đến đâu, cũng sẽ có rất nhiều
người không tốt xuất hiện, đủ hạng người thường
xuyên lui tới.
Chu Nhiên An xinh đẹp và gợi cảm như vậy thì
đúng là cực phẩm, huống hồ lúc nãy cô ta còn
phanh áo hở ngực, chỉ e là bị người ta theo dõi rồi.
Đi tới cửa, tôi mới ngừng lại, Phó Thẳng Nam
cũng dừng bước quay đầu nhìn tôi.
Vẻ mặt không còn ác liệt như lúc vừa rồi, anh
nhíu mày: “Sao vậy?”
Tôi suy nghĩ rồi vẫn nói: “Phó Thẳng Nam, cô
ấy cần một người đưa về”
Phó Thắng Nam nhíu mày, ánh mắt rơi trên
người tôi, sắc mặt hơi trâm xuống: “Thẩm Xuân
Hinh, cô ta không đáng để em thương cảm”
Tôi hiểu tại sao Phó Thẳng Nam tức giận, bởi
vì những câu mà Chu Nhiên An nói, những lời trào
phúng đó đã chạm vào điểm mấu chốt của Phó
Thẳng Nam. Đọc full tại truyen.one nhé
Tôi chính là điểm mấu chốt của anh, anh giận
là vì Chu Nhiên An có ác ý với tôi.
Thấy anh định đi, tôi bèn kéo anh lại, nói: “Em
không thương cảm cô ta, Phó Thắng Nam, cô ta
là nhân viên của Phó Thiên, hằng năm anh đều
họp khen thưởng nhân viên, nếu như cô ta xảy ra
chuyện, không chỉ mình cô ta mà còn ảnh hưởng
đến cả Phó Thiên nữa, anh chỉ cần tìm một người
đưa cô ta về nhà là được, đảm bảo an toàn thôi,
những thứ khác thì không cần thiết.”
Thương cảm sao?
Có một phần.
Tôi hiểu Chu Nhiên An, tuy chỉ có mấy lần
chạm mặt nhưng nếu tôi chưa từng nghe Lâm Gia
Hân nói, có lẽ tôi sẽ không quản mấy chuyện đêm nay.
Nhưng tôi đã nghe thấy rồi, cho nên tôi động
lòng trắc ẩn, Phó Thắng Nam ưu tú nên sẽ bị
người khác nhớ thương, đó là chuyện bình thường.
Tóm lại, trên con đường nhân sinh dài dằng
dặc, tôi nghĩ Phó Thắng Nam biết rõ hơn tôi nên
giải quyết với đống hoa đào bên cạnh như thế nào.
Trâm mặc hồi lâu, Phó Thắng Nam
thỏa hiệp, anh đưa tay vẫy một người phục vụ
ở Hoàng Gia, nói vài câu rồi nhìn về phía tôi: “Giờ
được chưa?”
Tôi gật đầu, kéo anh cười nhẹ: “Được rồi, đi
thôi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Trên xe.
Phó Thắng Nam không vội nổ máy mà chỉ
nhìn tôi chằm chằm: “Thẩm Xuân Hinh, hình như
em không ghét cô ta lắm nhỉ?”
Tôi sững sờ, bất giác hỏi lại anh: “Ai cơ?”
“Chu Nhiên An”
Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới nói:
“Thật ra cũng không phải là không ghét, chỉ là em
biết trong lòng anh có em, bởi vì đã xác nhận
được anh yêu em, cho nên em biết, cho dù người
khách có thương nhớ anh thế nào thì em cũng
không sợ, bởi vì anh sẽ trở về-”
Anh nhìn tôi, đôi đồng tử thâm sâu khó tả:
“Em tin anh đến vậy à?”
Tôi gật đầu, chắc chản: “Phó Thắng Nam,
chúng ta đã đi qua một phần ba cuộc đời, có rất
nhiều thứ có thể hiểu rõ ràng, nghĩ thông suốt, cho
nên củi gạo dầu muối mới là cuộc sống”
Anh trầm mặc hồi lâu rồi không lên tiếng nữa,
khởi động xe đi thẳng.
Tôi cảm giác mấy câu này không sai, nhưng
cứ cảm thấy hình như anh hơi yên lặng quá.