Chương 47: Hai đội hội hợp
Dương Trường Giang dù sao cũng chỉ là dị năng giả hệ lực lượng, cũng không có ưu thế gì ở phương diện tốc độ, lại phải mang theo hai người, rất nhanh đã bị đàn gián đuổi kịp.
Dương Trường Giang cắn răng, buông lỏng bàn tay đang nắm người bên cạnh, quát lên, "Tường đất!"
Người kia theo bản năng làm theo, "soát" tường đất nhanh chóng được dựng lên từ dưới đất, ngăn cản đàn gián trong nháy mắt.
Đúng vậy, chỉ một cái chớp mắt
Ngay sau đó, đại quân con gián trực tiếp giẫm lên tường đất như giẫm trên đất bằng, rất nhanh lại đuổi kịp bọn họ. Tường đất người này dựng không thể so sánh được với tường băng của Tề Nhạc, nếu đám gián gặp phải tường băng thì lập tức sẽ bị đông lạnh thành từng khối băng, nhưng lúc này hiện lên là tường đất, hầu như cũng không gây áp lực gì.
Người kia thấy thế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn rút lui khỏi đó cũng đã không còn kịp, ngay tại lúc bức tường đất bị đàn gián bao phủ hoàn toàn, hắn quay đầu thoáng nhìn qua phương hướng Dương Trường Giang lại phát hiện căn phản không còn thân ảnh Dương Trường Giang đâu.
Hắn chợt hiểu ra, vừa rồi căn bản là Dương Trường Giang cố ý khiến hắn dừng lại để kéo dài thời gian ngán chân đàn gián, hắn tuyệt vọng phẫn nộ rống giận ra một tiếng, sau đó cũng đi theo bước chân Từ Giai Ny.
Có người câu giờ, Dương Trường Giang lại chạy kéo ra được một khoảng, rốt cuộc cũng đuổi kịp bọn người Tề Nhạc, đến được địa điểm tập hợp. Dương Trường Giang quay đầu nhìn thoáng qua đại quân gián đông nghìn nghịt, sắc mặt trở nên xanh mét, không nói hai lời liền khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi nơi đã bị tang thi động vật chiếm đóng này.
Căn cứ đưa thông tin tình báo sai về nhiệm vụ lần này, làm hại hắn tổn thất nhiều đội viên như vậy, dù cho có không hoàn thành nhiệm vụ đi chăng nữa thì căn cứ cũng phải bồi thường cho bọn họ. Về phần bọn người Thôi Chí và Sở Tử Khiên căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn, điều cần lo lắng hiện tại là nhanh chóng thoát khỏi cái nơi địa ngục này trở về căn cứ.
Tề Nhạc nhìn Dương Trường Giang lái xe rời đi vô cùng gọn gàn, trong mắt hiện lên tia khinh thường, trong làm thầm mắng một tiếng phế vật!
Tề Nhạc lại không có chạy trốn mà là trấn định đứng tại chỗ, nhìn đại quân gián như thủy triều màu đen ngày càng đến gần. Thành viên trong đội Tề Nhạc cũng không có ý lùi bước, bọn họ chỉ im lặng đứng sau lưng Tề Nhạc, đối với đội trường của mình vô cùng tin tưởng. Vương Anh cũng trầm mặc đứng yên tại chỗ, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú về trước.
Bọn họ đều hiểu được, nếu như không giải quyết dứt điểm đàn gián đông nghìn nghịt như thuỷ triều kia, nói không chừng chúng nó sẽ đuổi theo bọn họ về tận căn cứ. Căn cứ nhiều người như vậy lại dưới tình huống không phòng bị mà phải gánh chịu một số lượng gián tang thi kinh người như vậy tấn công, hậu quả cũng không cần nghĩ cũng biết.
Ngay tại lúc đám gián chỉ còn cách bọn họ một mét, Tề Nhạc ra tay!
"Hừ!" Tề Nhạc gầm nhẹ một tiếng, hai tay vung ra, hàn khí cực mạnh tràn ra từ hai lòng bàn tay, đem tất cả vật sống trước mặt lập tứ đông lại thành khối băng, trong phạm vi mười mét toàn bộ đều bị biến thành một vùng băng tuyết.
Đàn gián tổn thất tám mười phần trăm, số còn lại từ từ chậm dần, cũng không biết có phải là chúng cảm ứng được nguy hiểm ở phía trước hay không mà tất cả những con còn lại đều quay đầu chạy trốn.
Sau khi đàn gián biến mất không còn một con, thân thể thẳng đứng của Tề Nhạc đột nhiên lắc lư rồi ngã về trước, hắn vương tay chống xuống đất mới không té ngã mà quỳ một gối thở hồng hộc.
"Anh Tề!" Đội viên bên cạnh lập tức tiến lên muốn đỡ hắn, Tề Nhạc khoát tay để bọn họ ngừng lại.
Ngực Tề Nhạc phập phồng kịch liệt, sắc mặt trắng đến phát sợ, chiêu vừa rồi hầu như hao hết dị năng trong cơ thể, hiện tại hắn đang trong trạng thái suy yếu. Chiêu thức vừa rồi là vào thời điểm đột phá cấp ba tối qua hắn vừa lĩnh hội được, có thể trong nháy mắt đem dị năng trong cơ thể vận dụng đến mức cao nhất. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đem ra sử dụng, không nghĩ tới lại hao tốn năng lượng nhiều như vậy, nếu như đám gián còn lại không bỏ chạy thì chỉ sợ bọn họ dữ nhiều lành ít.
Tề Nhạc sắc mặt ngưng trọng nhìn phương hướng đàn gián chạy đi, sự vui sướиɠ vì tìm được đường sống trong chỗ chết dần rút đi, còn lại cũng chỉ là sự lo lắng vô tận và khủng hoảng. Đàn gián này tuy cũng bị lây nhiễm nhưng hình như cũng không hề giống như tang thi mất đi nhân tính, không còn suy nghĩ.
Con người sau khi bị nhiễm virus, đầu tiên là sẽ có triệu chứng, sau khi chết đi mới biến thành một cái xác không hồn như tang thi. Bọn họ họ hành động đều dựa vào bản năng, chỉ biết tấn công và thoả mãn cơn đói, hầu như không biết tránh né nguy hiểm. Nhưng đàn gián này lại không như vậy, chúng nó vẫn như trước bảo trì tập tính bầy đàn, bên cạnh đó còn biết tránh né nguy hiểm. Virus lây nhiễm hầu như chỉ thay đổi cơ thể và thể hiện triệu chứng bệnh tật lên người chúng nó, khiến chúng nó càng trở nên mạnh mẽ hơn mà không phải là gϊếŧ chết chúng.
Tang thi là những thi thể có thể hoạt động, bọn họ không có năng lực sinh sản nhưng những con gián đó lại có thể xem như những người mang theo mầm bệnh virus, không phải chỉ là thi thể mà rõ ràng là một cơ thể sống. Trong chiến đấu, chỉ cần bị thương nặng thì sẽ lập tức chết đi, không giống như tang thi chỉ khi huỷ phần đầu mới hoàn toàn làm bọn chúng ngừng mọi hoạt động.
Đàn giản hoàn toàn giữ nguyên tập tính ban đầu, thậm chí còn có khả năng giữ lại năng lực sinh sản! Sức sinh sản của loài gián luôn rất kinh người, được gán với biệt danh tiểu cường, ý nghĩa đánh mãi không chết, sức sống mạnh mẽ vô cùng. Cũng có người từng tưởng tượng, nếu như địa cầu thật sự bị huỷ diệt, thì sinh vật cuối cùng còn có thể còn tồn tại trên thế giới nhất định là loài gián.
Bọn chúng có tốc độ nhanh, hình thể nhỏ, lực hành động kinh người, có thể bất ngờ tấn công con người, chỉ cần bị chúng nó cắn một nhát thì lập tức sẽ bị nhiễm mầm bệnh virus tang thi, ứng cử viên mới trong tập đoàn tang thi. Nếu để chúng nó tiếp tục phát triển, Tề Nhạc quả thực không dám tưởng tượng những tai ương mà loài người sắp sửa phải đối mặt trong tương lai là cỡ nào nguy hiểm, cỡ nào khủng bố!
Lúc này, Tề Nhạc lại nghe được một trận tiếng bước chân, hẳn là những người khác đi đến đây, hắn hít sâu một hơi chậm rãi đứng dậy.
Người đang đi đến hiển nhiên là đội ngũ củaSở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn, hầu như đám người bọn họ trên người ai nấy cũng đều loang lổ vết máu họ, rõ ràng là đã trải qua chiến đấu kịch liệt. Bọn họ tuy nhìn chật vật nhưng ánh mắt đều sáng ngời, vẻ mặt khó nén được sự hưng phấn, hiễn nhiên là bộ dáng càng đánh càng hăng.
Đến gần, bọn họ liền trông thấy một mảnh trời đầy băng tuyết kéo dài mười mét tước mặt, đều thập phần hiếu kỳ nhìn những điểm đen bị đóng băng bên trong, đến gần mới phát hiện vậy mà là gián! Hơn nữa con nào con nấy đều to bằng bàn tay!
Đường Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy con gián khủng bố ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch, cả người trốn sau Lục Văn Ngạn, chỉ để lộ cặp mắt.
"Vốn nghĩ nhóm chúng ta gặp phải tang thi nào là chó là mèo đã muốn gay go rồi, không nghĩ tới bọn họ bên này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả chúng ta a......" Triệu Hoành Bác đặc biệt khoa trương hít một ngụm khí lạnh.
"Cũng không phải dạng vừa! Hơn nữa số lượng còn nhiều như vậy! Đứng nhìn thôi cũng đã thấy sợ! A! Tôi bị mắc chứng sợ hãi sự dày đặc a!" Phương Cảnh Dương càng khoa trương hơn, run lên bần bật.
Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên không nói gì mặc hai người đùa giỡn, chậm rãi đi đến hỏi tình trạng bọn người Tề Nhạc.
Tề Nhạc tuy nhìn bề ngoài lạnh như băng nhưng cũng không phải là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, huống chi Lục Văn Ngàn còn từng cung cấp tinh thạch cho hắn khiến hắn thuận lợi lên đến cấp ba, nếu không hôm nay hắn cũng thật không biết dùng cách nào để toàn thân trở ra.
Tề Nhạc kể lại quá trình bọn họ thoát hiểm, cũng nói về sự khác thường của đàn gián và suy nghĩ của bản thân.
Sở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn chân mày cau lại, Phương Cảnh Dương và Triệu Hoành Bác ngừng vui đùa, sắc mặt ngưng trọng lên.
"Nghe nói trong cở thể loài gián có thể chứa đựng đến mấy ngàn chủng loại vi khuẩn cùng virus bất đồng, có lẽ đây chính là nguyên nhân chúng nó không bị virus bệnh dịch gϊếŧ chết." Sở Tử Khiên trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói.
"Nói không chừng trong cơ thể đàn gián đó đã sinh ra kháng thể, không bằng chúng ta mang một ít về để nhân viên sở nghiên cứu trong căn cứ kiểm ra một phen?!" Lục Văn Ngạn nghe vậy trong lòng vừa động.
Tề Nhạc gật gật đầu, "Uông Đào, lấy cái bao to đến bỏ một vài con gián mang về."
Thông qua này những con gián này, có lẽ sẽ có thể tạo ra vắc-xin phòng bệnh mới.
Uông Đào là dị năng giả hệ thuỷ, không chần chờ một giây nghe theo sự phân phó của Tề Nhạc, nhặt một vài con gián bị đông cứng gần đó bỏ vào túi nhựa.
"Dương đội trưởng đâu?" Sở Tử Khiên phát hiện chỉ có sáu người bọn họ, đội Dương Trường Giang một người cũng không thấy.
"Chạy." Âm thanh luôn luôn bình thản của Tề Nhạc mang theo một tia tức giận.
"Chạy?" Sở Tử Khiên có chút không dám tin, hắn thân là quân nhân, rất ít gặp phải loại hoàn cảnh đội hữu lâm trận bỏ chạy như vậy.
"Đâu chỉ là chạy! Hắn ta còn ti bỉ đến nỗi dùng đồng đội làm con mồi để kéo dài thời gian cho bản thân chạy trốn!" Vương Anh vẫn luôn trầm mặc tức giận mở miệng nói, bọn họ mới đây vội vàng phá vòng vây cũng không trông thấy thảm trạng của Từ Giai Ny, nhưng sau khi đến địa điểm tập hợp vừa lúc thấy được một màn Dương Trường Giang lợi dụng dị năng giả hệ thổ kia để thoát khỏi sự truy kích của đàn gián.
Sau khi trở về căn cứ, cô nhất định phải báo cáo lên trên, đem Dương Trường Gian trục xuất khỏi căn cứ! Một người ích kỷ đến cực điểm như thế, trừ bản thân hắn ra, thì căn bản không quan tâm đến sống chết của bất kỳ người nào khác! Trên chiến trường, loại hành vi như vậy cũng đủ tội để đem ra xử bắn tại chỗ! Người như hắn ta tuyệt đối không thể ở lại căn cứ, hôm nay hắn ta có thể vì bản thân mà hy sinh mạng sống của đồng đội thì sau này cũng có thể vì chính mình mà phản bội cả căn cứ!
"Còn Thôi đội trưởng đâu?"
Tề Nhạc lắc lắc, sau đó hắn cũng chưa nhìn thấy Thôi Chí.
"Xe Thôi đội trưởng còn ở đây, rất có thể bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm, bị vây ở đâu đó!" Sở Tử Khiên nhíu mày nói.
"Chúng ta đi tìm xem?" Lục Văn Ngạn nói.
Thôn trang này nguy cơ tứ phía, có tang thi động vật, còn có đại quân gián biến dị số lượng kinh, bọn người Thôi Chí không chừng cũng gặp phải dạng sinh vật khó giải quyết nào đó chưa thể thoát thân. Dù sao cũng đã từng kề vai chiến đấu tại Ninh Thành, hiện tại lại là đồng đội, về công về tư bọn họ cũng không có khả năng mặc kệ, bỏ lại bọ người Thôi Chí.
"Được!" Bọn người Phương Cảnh Dương đương nhiên không có dị nghị, đều gật đầu đồng ý.
Vương Anh cũng vô cùng lo lắng cho an nguy nhóm người Thôi Chí, nghe vậy lập tứ nói, "Tôi cũng đi."
"Chúng tôi cũng theo." Tề Nhạc thấp giọng nói, "Mọi người cùng nhau hành động thì tốt hơn."