Nghĩ đến chính mình vừa rồi không khống chế được, Úc Ly có chút ngượng ngùng. Hắn dùng khăn giấy giúp nàng lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt rồi mới nói với nàng, “ Xin lỗi, anh nhất thời mất kiểm soát. Tới, nhổ ra đi.”Nàng nhìn hắn, chậm rãi nuốt sạch chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại còn lại chầm chậm nói: “ Đã nuốt hết rồi.”
Hắn đem từng động tác nhỏ của nàng thu vào mắt, ánh mắt hắn trở nên thâm sâu hơn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn môi hồng của nàng: “ tiểu Hạm, em như thế này là muốn câu dẫn anh sao?”
Nghe thấy lời hắn nói, nàng liền thu đôi mắt vào, lông mỹ dài run rẩy, răng cắn lấy môi dưới, mặt ửng đỏ mê người. Hai tay có chút bất an mà xoa lại với nhau rồi lại kéo làn váy bị tốc lên xuống như muốn che đi cảnh xuân dưới thân.
Hắn tiếp tục hỏi, “ Em muốn sao. Hửm?”
Không thể phủ nhận, lúc này dưới lớp váy mỏng manh là chiếc qυầи ɭóŧ đã bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt đẫm, như chứng minh cho nàng biết rằng: nàng cũng đã động tình. Nàng biết rất rõ, không chỉ có thân thể nàng động tình mà tâm nàng cũng đã thất thủ trước người đàn ông này. Tuy hắn không phải là người, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn có thể ở bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua vui buồn trong cuộc sống. Nàng không tự chủ được mà gật đầu trước câu hỏi của hắn.
Hắn nở nụ cười, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói, “Như em mong muốn.”
Tóc nàng xoã ra trên giường như thác nước, gương mặt đẹp như ngọc, chiếc váy ngủ mỏng manh phác họa ra hình dáng mê người của nàng. Toàn thân phát ra hương thơm ngào ngạt, quyến rũ hắn.
Hắn lần tới hoa huyệt của nàng, vừa chạm vào liền phát hiện nơi đó của nàng đã ướt nhẹp. Hắn cười tươi đến mê người, xem ra người động tình cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Hắn vạch qυầи ɭóŧ của nàng ra, chầm chậm xoa nắn, vuốt ve. Một tay khác lại từ từ cởi váy của nàng. Bộ ngực căng tròn, no đủ, hắn nhịn không được liền tiến tới cắn một ngụm, liếʍ láp phát ra tiếng tậc tậc. Hương thơm từ cơ thể nàng làm hắn say mê không thôi. Dần dần, hắn liếʍ xuống tới bụng, tới hoa huyệt đang nhắm chặt.
Đầu lưỡi hắn thọc mở cánh hoa, liếʍ láp âm đế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng tiết ra càng nhiều mật dịch. Lưỡi học theo cách giao hợp mà đâm vào rút ra.
Hắn liếʍ tới tiểu huyệt của nàng làm nàng không tự chủ được mà cong người lại, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập cơ thể, lan khắp người nàng. Hai tay nàng ôm lấy đầu hắn, ấn càng sâu vào trong hoa huyệt tìm nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Cơn kɧoáı ©ảʍ như thủy triều tấn công đến khiến nàng không kịp phản ứng, bắn ra dâʍ ɖị©ɧ thơm ngát. “A...”
Hắn từ dưới thân nàng ngẩng lên, trên mặt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, hắn đưa lưỡi, liếʍ quanh miệng, nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong miệng. Một tay hắn đỡ lấy côn ŧᏂịŧ sưng to đi thẳng vào trong hoa huyệt của nàng mà đưa đẩy tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Đêm hôm đó, hắn muốn nàng không biết bao nhiêu lần, dường như hắn hoàn toàn không biết đủ.
Thân thể nàng mẫn cảm, bị hắn một lần lại một lần đưa lên cao triều, rơi vào kɧoáı ©ảʍ xá© ŧᏂịŧ vô tận.
Mưa ngoài cửa sổ tia tách rơi mà trong phòng tiếng thở gấp, tiếng rêи ɾỉ liên tục phát ra kèm theo đó là những âm thanh da thịt va chạm nguyên thủy nhất.
___________
Lâm Vũ Hạm tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng rồi, mưa cũng đã ngừng.
Nàng nhìn sang Úc Ly bên cạnh vẫn còn ngủ say, nàng cảm thấy thật yên bình. Từ khi cha mẹ nuôi nàng gặp chuyện, lâu lắm rồi nàng không được ngủ một giấc thoải mái, yên ổn như vậy. Tối hôm qua lúc hắn xuất hiện lần nữa, nàng thật sự với cùng vui mừng, nàng không nghĩ rằng mình lại ỷ lại hắn như vậy.
Lúc đầu, hắn không quan tâm tới tâm trạng của nàng nguyện ý hay không mà cưỡng ép nàng làm nàng vừa giận, vừa lại sợ hãi. Nhưng từ lúc hắn cứu thoát nàng khỏi tay Lý Đông thì nàng đã bỏ qua thành kiến, tiếp nhận hắn, dần dần không biết nàng đã chìm đắm trong hắn từ bao giờ.
Nàng sờ lên hắn mặt, không thể phủ nhận rằng nếu bỏ qua một bên má trái có vết bớt xanh thì hắn lớn lên thật sự nhìn rất đẹp. Kiểu giống tượng điêu khắc, mày kiếm mắt sáng, sóng mũi thật cao, hình dạng môi cũng đẹp. Hắn bình thường không cười, nhưng chính là,thời điểm hắn cười lên, dường như trong thiên địa trăng, hoa, cây cỏ đều cảm thấy thẹn thùng. Tóc thật dài, chẳng những không nữ tính, ngược lại là làm cho khí chất hắn nhu hòa đi không còn lạnh lùng nghiêm túc.
Trừ làn da có trắng hơn người bình thường, nhiệt độ cơ thể so người thấp hơn, còn thực sự nhìn không ra hắn cùng người bình thường lại có điểm gì khác biệt.
Nàng cũng không biết rõ, người hoàn mỹ như hắn vì sao lại nhìn trúng nàng.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" nhận thấy giọng nói quen thuộc, nàng mới trong nháy mắt tỉnh táo lại. Mặt cũng hồng lên, nàng cư nhiên lại ngây ngốc ngắm hắn, còn bị bắt tại trận.
"anh tỉnh rồi." thấy hắn tỉnh lại, nàng lập tức chuyển chủ đề nói chuyện, "em suy nghĩ, em suy nghĩ... anh bây giờ chắc hẳn sẽ đói bụng đi?" A ~ nàng muốn phát điên, hắn cũng không phải con người, như thế nào cảm thấy đói đây, nàng hỏi cái vấn đề ngu xuẩn gì vậy?
Nghe nàng nói, hắn lại cười rộ lên, trong tiếng cười còn có chứa vài phần tinh nghịch.
Hắn đem nàng ôm sát trong ngực, hai thân thể trần trụi càng thêm chặt chẽ, khí tức mập mờ phun trên lỗ tai mẫn cảm của nàng, nhẹ nhàng mà nói, "Nếu như anh đói bụng, có thể ăn được em không?"
Nàng cảm giác một cỗ lửa nóng xông thẳng lên mặt. Cho dù không nhìn đến, nàng cũng biết mặt chính mình đỏ đến mức nào.
"em đi rửa mặt." Tuy rằng cảm thấy mình không có tiền đồ, nhưng nàng vẫn là trốn vào toilet tốt hơn.
Cho dù nàng đóng cửa lại nhưng chỉ cần nàng nghĩ tới hắn, hắn vẫn là có thể đi vào. Nhưng mà, cân nhắc đến tối hôm qua nàng bị hắn giày vò đến chết đi sống lại, hắn chung quy buông tha nàng.