Từ sau khi kết hôn, Lan Nặc cùng chồng ra ở riêng, đối với người cha chồng là nguyên soái này, một năm cậu cũng chỉ thấy một hai lần mà thôi, thực sự giống như người xa lạ, giờ phút này gặp nhau ở tình huống như vậy, đều là mất đi người mà mình yêu thương, cho nên chỉ là một ánh mắt giao nhau, quan hệ đã thân cận không ít.
Lan Nặc khóc thành tiếng, cậu bổ nhào vào trong lòng ngực nguyên soái, khóc thảm thiết, khóc đến thương tâm, nước mắt tẩm ướt quân trang nam nhân.
Trên mặt nguyên soái khó có được xuất hiện nhu tình, vươn tay vuốt ve tóc cậu, tuy rằng cũng không nói gì, nhưng ý vị khuyên giải an ủi mười phần.
Lan Nặc ở trong lòng ngực hắn khóc đủ rồi, cuối cùng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Cậu ngẩng đầu, vành mắt đỏ hồng, trong ánh mắt cũng phiếm tơ máu, môi run rẩy, nói giọng khàn khàn: "Con muốn đứa nhỏ này, con với chồng đều mong đứa nhỏ này đã lâu, con muốn nó huhu"
Nguyên soái hơi hơi nhíu nhíu mày, trong giọng nói mang theo một chút nghiêm túc: “Con có biết, nếu nó vĩnh viễn không thể trở về, con sẽ phải chịu kết cục gì không."
Lan Nặc hiển nhiên biết chuyện này, ba cậu cũng là người song tính, khi cậu lớn một chút luôn luôn nói với cậu, không được dễ dàng cùng người khác thân cận phát sinh quan hệ.
Bởi nếu lỡ mang thai sau lại bị người chồng vứt bỏ hoặc là người chồng ngoài ý muốn qua đời, sẽ phải chịu kết cục gì! Cái kia quả thực đã không thể gọi là người, mà là một tao hóa kỹ nữ, nhìn đến nam nhân liền muốn làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng hiện tại trong bụng chính là đứa con của chồng, nếu chồng thật sự không thể trở về, đây là thứ trân quý nhất lưu lại cho mình, mình sao lại có thể vứt bỏ được?
Lan Nặc nghĩ đến đây, vội vàng kiên định gật đầu: “Con nguyện ý, bất luận biến thành bộ dáng gì, con cũng muốn đứa nhỏ này. Hơn nữa chồng con cũng không phải không có khả năng trở về"
Trong ánh mắt cậu hàm chứa nước mắt, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ: “Con tin tưởng anh ấy sẽ trở về, anh ấy không có khả năng nhẫn tâm như thế"
Nguyên soái nhìn bộ dáng của cậu, cuối cùng vẫn là không có cách nào khuyên nhủ tiếp.
Lan Nặc nghỉ ngơi tốt liền về nhà, nơi này là ngôi này của cậu với chồng, tên của quản gia người máy là lấy tên hai người bọn họ ghép lại.
Lan Phong nhìn thấy cậu trở về, thân mật chạy tới kêu chủ nhân chủ nhân, lại báo cáo những việc mình làm ở nhà, muốn tìm kiếm sự khích lệ.
Lan Nặc hàm chứa nước mắt sờ sờ đầu của nó, nói câu "Thật ngoan", lại nói: "Từ ngày mai, cha chồng cũng sẽ đến ở nơi này, em phải chuẩn bị cho tốt biết không."
Người máy trí tuệ có thần trí cùng linh tính, tuy rằng so ra kém nhân loại, nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc chủ nhân, nó mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn cậu: “Chủ nhân sao lại khóc?"
Lan Nặc nghe được nó hỏi, rốt cuộc nhịn không được khóc lớn, cậu cơ hồ muốn khóc đến ngất xỉu, cả ngày cũng không ăn cái gì.
Nhưng rồi tới buổi tối, du͙© vọиɠ quen thuộc vẫn xông ra, thân thể phát ngứa lại nóng lên, làm Lan Nặc cực kỳ khát vọng cùng người khác thân cận.
Tháng này du͙© vọиɠ đều phát sinh đứt quãng, lúc trước Lan Nặc tưởng rằng do mình đã lâu không cùng chồng thân cận nên như vậy, hiện tại mới hiểu được nguyên lai là do cậu mang thai.
Bảo bảo đã một tháng không được ăn, ban đầu nó ăn uống ít, nhưng về sau sẽ càng ngày càng nhiều. Đây đều là phản ứng của người song tính mang thai.
Người song tính sinh con ra có một nửa tỷ lệ không phải là người song tính, cũng có người song tính khi mang thai sẽ đi kiểm tra, nếu thai nhi cũng là song nhi, sẽ lựa chọn phá bỏ, rốt cuộc song nhi sống ở trên thế giới này có quá nhiều điều bất tiện.
Cũng là vì cái duyên cớ này, người song tính càng ngày càng ít. Nhưng Lan Nặc cùng chồng từ lúc mới bắt đầu, đã quyết định bất luận đứa trẻ trong bụng là dạng gì, bọn họ đều sẽ sinh nó ra, để nó bình an lớn lên.
Lại không có nghĩ đến, hiện tại hài tử còn chưa sinh ra, chồng đã.....
Lan Nặc nằm ở trên giường của bọn họ, hương vị của chồng cậu trải qua một tháng đã hoàn toàn biến mất, cậu lại cảm thấy vẫn còn có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc kia.
Thân thể bắt đầu nóng lên, âʍ đa͙σ thuộc về người song tính bắt đầu lan tràn, chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, côn ŧᏂịŧ cũng đã cương cứng, vô cùng khát vọng cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ.
Lan Nặc ở trong lòng nhớ lại lúc mình cùng chồng làʍ t̠ìиɦ, cái loại kɧoáı ©ảʍ mất hồn làm da đầu cậu tê dần bắt đầu nổi lên hưng phấn, trong cổ họng cũng vô ý thức phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Chỉ là không có chồng ở nơi này, y mất tích, thậm chí rất có khả năng là đã tử vong, bây giờ mình nên làm gì đây?
Lan Nặc và Thừa Phong là mối tình đầu của nhau, hai người được bạn bè giới thiệu, lần đầu tiên gặp mặt đã vừa mắt, cảm tình mãnh liệt lên men, thực mau trở nên không thể vãn hồi.
Hai người cùng nhau rơi vào bể tình, sau đó từ tình yêu đi đến hôn nhân, Lan Nặc chưa bao giờ thân cận với nam nhân khác.