Kỳ thật Lan Nặc là người song tính, cho nên cho dù mang thai bao nhiêu tuần, theo quy định pháp luật, chỉ cần y đồng ý là có thể phá thai, rốt cuộc người song tính mất đi chồng không có biện pháp sinh tồn bình thường, cho dù thần trí thanh tỉnh, cũng sẽ khống chế không được du͙© vọиɠ thân thể, hoàn toàn trở thành cɧó ©áϊ dưới háng nam nhân.
Thừa Quân không hy vọng Lan Nặc biến thành như vậy, hắn nghĩ nghĩ, liền hỏi: "Lúc nào có thể phá thai?"
Bác sĩ mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn, trên mặt nguyên soái không có biểu tình gì, lời nói ra một chút cũng không do dự, trong thời gian ngắn ngủn vài giây, hắn đã đưa ra được quyết định.
Bác sĩ chậm rãi thu hồi ánh mắt kinh ngạc, nhịn không được nói: "Nguyên soái, đây là huyết mạch duy nhất của thiếu tướng, ngài thật sự"
"Không sao, nếu nó biết, cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy." Nguyên soái thấp giọng nói.
Bác sĩ lần đầu tiên dám lớn mật đánh giá hắn, tuy rằng đưa ra quyết định như vậy, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng có chút thống khổ.
Bác sĩ trước kia chỉ nghe nói nguyên soái đại nhân rất lợi hại, người người kính trọng, nhưng rốt cuộc lợi hại như thế nào, hắn làm một bác sĩ cũng không biết nhiều lắm, nhưng tới giờ phút này, cuối cùng đã minh bạch.
Cho dù đó là huyết mạch duy nhất của con trai mình, nhưng vì tốt cho một người khác, hắn cũng như cũ sẽ đồng ý phá bỏ đứa bé kia, hành vi như vậy, có mấy người có thể làm được?
Bác sĩ bội phục đồng thời, lại thoáng có chút tiếc nuối, trong lòng vì chuyện thiếu tướng mất tích mà cảm thấy đau buồn, cũng khổ sở với việc phá bớt đứa trẻ.
Hắn tiếp xúc với thiếu tướng cùng Lan Nặc tương đối nhiều, trước kia bọn họ thường xuyên lại đây kiểm tra thân thể, uống các loại thuốc, chính là mong muốn có một đứa con. Lại không có nghĩ đến, đứa trẻ đột ngột xuất hiện ngay sau tin tức thiếu tướng mất tích.
Nguyên soái lại hỏi: "Lúc nào có thể an bài?"
Bác sĩ nói: "Chỉ có ngài quyết định còn chưa đủ, quyền quyết định cuối cùng là ở trong tay Lan thiếu gia, thậm chí cha mẹ cậu ấy cũng phải đồng ý mới có thể."
Nguyên soái hơi hơi nhíu mày: “Không thể châm chước một chút sao?"
Hắn đại khái đời này vẫn là lần đầu tiên nói ra nói như vậy, muốn không màng quy tắc đạt thành chuyện này, bác sĩ suy đoán hắn cũng biết là Lan thiếu gia sẽ không đồng ý việc này mới nói như vậy, trong lòng lại có chút khổ sở.
Hắn xin lỗi lắc lắc đầu: “Không được, bệnh viện có quy định của bệnh viện."
Nguyên soái nhấp nhấp môi, không có kiên trì, không lâu sau Lan Nặc tỉnh lại, cậu biết được tin tức này, ngốc ngốc nằm ở trên giường hơn nửa tiếng đồng hồ, sắc mặt tái nhợt, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp lại biểu lộ ra cảm xúc thương tâm khổ sở, đuôi mắt chậm rãi rơi xuống nước mắt, qua hồi lâu, cậu mới nói: "Tôi không đồng ý."
Bác sĩ nghe được câu trả lời của y, cũng không ngoài ý muốn, hắn nói: "Chính là nguyên soái"
Lan Nặc nhìn hắn, ánh mắt có chút trống rỗng: “Tôi muốn nói chuyện cùng hắn, ngài giúp tôi mời hắn vào được không?"
Bác sĩ gật gật đầu: “Ngài chờ một lát."
Trong lòng Lan Nặc trống trơn, cả người không còn sức lực, cậu thương tâm cực kỳ, sau khi nhận được tin tức chồng mất tích, cậu sắp điên mất rồi.
Thừa Phong rõ ràng nói với cậu, đây là một nhiệm vụ không có gì nguy hiểm, chỉ là đi vận chuyển vật tư mà thôi, đi một tháng, rất nhanh là có thể trở về.
Mà Lan Nặc cũng cho rằng y có thể trở về sớm, lại không có nghĩ đến chờ trở về không phải người y, mà là tin tức mất tích.
Khi nghe được bốn chữ tàu bay nổ, trước mắt Lan Nặc liền tối sầm, thân thể không chịu được hôn mê bất tỉnh, mà chờ cậu tỉnh, lại nghe được tin mình đã mang thai.
Bọn họ vẫn luôn tạo sẵn kế hoạch, từ khi yêu nhau cho đến khi kết hôn, hai người rất ân ái, muốn cùng nhau tạo ra một đứa con thuộc về hai người.
Người song tính muốn mang thai không đơn giản, Lan Nặc nỗ lực điều dưỡng thân thể, nỗ lực uống thuốc, mỗi lần đi bệnh viện chồng đều bồi cậu, thậm chí hai người còn cùng nhau tham khảo đặt tên cho đứa con tương lai
Mà hiện tại, cậu thật sự đã có con, chồng lại
Lan Nặc nghĩ đến hai chữ "Tử vong", hơi thở cậu có chút dồn dập, cơ hồ lại muốn ngất xỉu đi lần nữa, nguyên soái vừa vặn đi đến, nhìn l sắc mặt của cậu, vội vàng bước nhanh qua, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu: “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc."
Lan Nặc nghe được cha chồng gọi, mới thoáng tỉnh táo lại, cậu mở to mắt, lông mi lại đen run run, mặt trên còn dính một ít nước mắt. Hai người chưa bao giờ thân mật như thế!