Bình thường Nhạc Bách Thần luôn dậy sớm chạy sáng, dù hôm trước có ngủ muộn thì hôm sau anh vẫn dậy đúng năm rưỡi.
Nhưng bây giờ không giống mọi hôm, đối diện anh là cái lưng mảnh mai của cô gái nhỏ, trên đó còn có vài dấu đỏ hôm qua khi làʍ t̠ìиɦ họ đã để lại.
Mông Thời An cọ cọ vào đũng quần anh, buổi sáng là lúc tinh lực dồi dào nhất, Nhạc Bách Thần không nhịn được mà vén váy của cô lên. Anh vạch qυầи ɭóŧ sang một bên và xoa nắn môi âʍ ɦộ của cô.
Thời An vẫn không hề tỉnh mà chỉ "ưm ưm" vài tiếng, rất nhanh sau đó hoa huyệt của cô đã ướt đẫm.
Nhạc Bách Thần thấy cơ thể cô đã sẵn sàng thì cởϊ qυầи lót xuống rồi cầm lấy côn ŧᏂịŧ ấn nhẹ qυყ đầυ vào trong.
Hình ảnh qυყ đầυ thô to bị cái lỗ nhỏ ấm nóng kia nuốt chửng lấy in trong mắt anh, anh thở dài sung sướиɠ.
Nhạc Bách Thần luồn một tay qua eo cô giữ vào bụng dưới, một tay ôm lấy ngực cô mà đưa đẩy từ đằng sau.
Thời An trong cơn mơ cảm thấy phía dưới mình như bị đút vào một thanh sắt nóng rực vừa sợ lại vừa sướиɠ. Cô mơ về kiếp trước lúc cô được Nhạc Bách Thần và Nhạc Vũ Quân dẫn ra ngoài chơi. Cuối cùng họ lại dẫn cô đến quán bar tìиɧ ɖu͙©, có lẽ Thời An sẽ nhớ mãi không quên cảm giác bị đủ loại sεメtoy tra tấn và cuộc làʍ t̠ìиɦ tưởng như không có hồi kết đó.
Thời An vẫn mơ màng "ưʍ.. a" nhưng Nhạc Bách Thần lại không thể tiếp tục chịu đựng tốc độ chậm chạp thế này. Anh quyết định ôm cô ra ngoài sofa.
Đột ngột bị bế lên không trung Thời An liền giật mình tỉnh giấc, cô sợ hãi quờ quạng rồi túm chặt lấy cánh tay đang ôm eo mình.
Đời đến khi cô hoàn hồn thì Nhạc Bách Thần đã bước dần ra ngoài cửa phòng. Côn ŧᏂịŧ theo từng bước đi khuấy đảo loạn xạ trong cơ thể cô, nước da^ʍ theo đó cũng chảy từng giọt lên sàn.
Thời An biết rõ nhưng vẫn mang theo giọng ngái ngủ cố hỏi:
"Cậu làm gì thế!?"
Nhạc Bách Thần nghe vậy liền dừng lại, anh thả cho chân cô chạm đất, giữ chặt eo và vai cô, lấy đà rồi thúc thật mạnh côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong hoa huyệt, khàn giọng lên tiếng.
"Làm cậu."
Thời An giật mình muốn kêu lên thì ngay lập tức một bàn tay đưa lên bịt miệng cô lại. Nhạc Bách Thần ghé vào tai Thời An vừa liếʍ láp vừa nói:
"Nhỏ tiếng nào… Vũ Quân vẫn còn đang ngủ, em ấy không thích bị đánh thức vào sáng sớm đâu."
Anh tiếp tục thúc mạnh vào mông cô, ép cô phải ước ra ngoài. Thời An đâu chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, nếu không có tay anh đỡ có lẽ cô đã ngồi xuống sàn, đôi chân mượn lực của anh cố lắm mới bước được vài bước nhỏ.
Khi ra đến sofa ngoài phòng khách thì cả người Thời An đã nhũn như nước. Nhạc Bách Thần ngồi xuống và đặt cô quay lưng về phía anh. Anh tách hai chân cô ra thật rộng rồi giữ lấy eo cô đâm thật mạnh lên.
Côn ŧᏂịŧ thô to của anh đâm quá sâu như đã chạm vào miệng tử ©υиɠ khiến Thời An tê tái ngửa ra sau tựa vào Nhạc Bách Thần. Anh thấy vậy không hề dừng lại mà càng tiếp tục gia tăng tốc độ cùng lực đạo.
Thời An ê a cầu xin:
"Đừng… Đừng mà.. Nhanh quá… Bách Thần… Thần Thần!!!"
Lời cuối cùng nói ra cũng là lúc kɧoáı ©ảʍ dâng trào, Thời An ưỡn người lên khiến côn ŧᏂịŧ tuột khỏi hoa huyệt, một dòng nước bắn ra xa không thể kiểm soát được, miệng huyệt co giật một lúc mới khép lại.
Nhạc Bách Thần ôm cô lại, thủ thỉ bên tai.
"Vậy là tôi cũng đã làm em triều xuy..."
Ngắt lời anh liền xoay người cô đối mặt với anh và hôn ngấu nghiến. Một tay với xuống đặt côn ŧᏂịŧ trước tiểu huyệt rồi cày cấy đến khi một dòng tinh nóng bỏng bắn vào trong cơ thể cô làm cả hai người run rẩy kịch liệt.