Dám Kháng Chỉ? Chém!

Chương 25

Ánh mắt Yến Bình rất phức tạp, hắn liếc nhìn long bào. Ta thản nhiên mặc hắn, dù sao đây cũng là Hoàng đế bệ hạ khoác cho chứ đâu phải lấy trộm.

Hắn sững lại một chút mới nói: “Ta đến xin ý chỉ của bệ hạ, mong người ban hôn.”

Ta sờ sờ cằm, thầm than thở, nếu tên này thật sự không muốn sống, định dùng đao kết liễu cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Cho dù Phượng Triều Văn không bao giờ gặp Tần Ngọc Tranh thì nàng ta vẫn mang danh hiệu phi tử, sao có thể tùy tiện ban cho quan thần chứ? Nhưng đến nay ta và Yến Bình chưa từng thân thiết tới mức có thể tận tình khuyên nhủ hắn, chỉ có thể ôm ấp nỗi lòng xem cảnh náo nhiệt. Ta tỏ vẻ thông cảm: “Ta hiểu, ta hiểu. Ngọc phi nương nương nếu không tiến cung, nhất định đã kề vai sát cánh bên ngươi rồi.” Câu này đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra ta vẫn thích Phượng Triều Văn chia cắt đôi uyên ương hơn, kết cục rất hợp ý ta.

Ánh mắt Yến Bình cứ như ta là huynh đệ ly tán nhiều năm của hắn vậy. Đủ loại cảm xúc, đau lòng có, thương xót có, hiện trên gương mặt hắn.

Ta nghe thấy hắn nói: “An Dật, ta đến xin ý chỉ của bệ hạ, mong người ban nàng cho ta, cùng ta trăm năm hạnh phúc.”

Ta cảm thấy đầu óc mình rối bời, như thể có cả ngàn con ong đang vo ve bên tai. Ta nhìn khuôn miệng Yến Bình mở ra rồi khép vào, không bỏ sót một chữ, ta nghe trọn tất cả, nhưng gộp chúng lại thì không hiểu lắm. Tim ta như bị chùy nện mạnh xuống, không thấy đau mà chỉ thấy tê, cảm giác cơ thể mình run lên hơi mất kiểm soát.

Hắn nói: “An Dật, ta muốn lấy nàng làm vợ.”

Ta ra sức đập vào đầu, chắc chắn chưa tỉnh ngủ rồi, nếu không sao ban ngày ban mặt lại gặp ác mộng thế này.

Giấc mơ quá khủng khϊếp, mỗi lần nằm mơ ta đều nhớ đến dáng vẻ cha ta cầm then cửa nghiêm mặt chờ đợi.

Ông gầm lên với ta: “Dám lôi kéo dụ dỗ người của Yến gia, lão đây đánh chết tên nghịch tử nhà ngươi!” Đến nỗi sau này mỗi khi nghe thấy họ Yến ta đã thấy đau thịt rồi.

“Đây là mơ đây mà, phải đi ngủ thôi…” Ta quay người đi, nhưng vạt long bào lại bị Yến Bình tóm chặt không buông.

Hắn tiếp tục nói: “Tiểu Dật, ngày tìm được nàng, ta quả thật rất vui… Ta chẳng quan tâm nàng là nam tử, chỉ muốn được ở bên… Nhưng sau khi biết nàng là nữ nhi… Lòng ta chỉ có một suy nghĩ.. Đó là thỉnh cầu bệ hạ đặc xá cho nàng, ta sẽ lấy nàng… nhất định phải lấy nàng…”

Ta thấy trong lòng một thứ gì đó đã đóng băng dần dần vỡ vụn. Sự chán nản luôn nảy sinh khi phải chờ đợi quá lâu, nhưng ta, ngay đến cảm giác đó cũng chẳng có.Thậm chí ta còn không thể cảm nhận được đau đớn, sống mà như cái xác vô hồn.

Ta không muốn nhớ về quá khứ, nó chỉ là một hình bóng mờ nhạt, thỉnh thoảng mơ thấy đều khiến ta mồ hôi đầm đìa. Vậy nên nếu có thể quên thì ta sẽ đi thẳng về phía trước, không bao giờ quay đầu nhìn lại, sống an bình như kỳ vọng của cha.

Ta mỉm cười quay người, vỗ vai Yến Bình: “Yến tướng quân, đa tạ đã cân nhắc, ngài hãy về đi.”

Hắn nói: “Tiểu Dật, chuyện trước kia nàng nhất quyết không chịu tha tứ cho ta sao? Ta biết mình đã khiến nàng tổn thương sâu sắc, chỉ mong nàng có thể chấp nhận hôn sự này, nửa đời còn lại ta nhất định sẽ thương yêu nàng, không làm nàng đau lòng thêm nữa.”

Ta day day thái dương, thật không hiểu nổi, Yến Bình của ngày trước đâu phải kẻ dai như đỉa thế này.

“Yến tướng quân, chuyện khi xưa ta đã quên sạch rồi, sau này cũng không muốn nhớ đến, mong tướng quân mau mau quên đi. Còn về chuyện thành thân, ta không nghĩ đó là ý hay.”

Giữa ta và con người này không còn gì vương vấn.

Đã chẳng còn oán hận cũng chẳng còn thương yêu.

Cha xem, giờ đây con đã có thể bình thản đứng trước mặt hắn, ngay cả trái tim trong l*иg ngực kia cũng không mảy may loạn nhịp. Cha có thể tha thứ cho con gái năm xưa ngỗ nghịch bất hiếu không?

Thậm chí, con còn có thể thân thiện nắm chặt tay hắn, phân trần tỉ mỉ: “Yến tướng quân, ngày trước cả nhà Cận Thượng thư bị xử chém tướng quân cũng nhìn thấy chứ?”

Hắn nắm chặt tay ta, vẻ mặt nửa hoan hỉ nửa hỗn loạn: “Nàng và ta thành thân có liên quan gì đến Cận Thượng thư?”

“Đương nhiên vô cùng có liên quan!” Ta lườm tên đần trước mặt, thầm thở dài: “Cận Thượng thư một mình phạm tội, cả nhà bị tống vào ngục xử chém.”

Thấy hắn vẫn chưa hiểu, ta đành nói lại rõ ràng lần nữa: “Hiện nay ta là kẻ chẳng có gì vướng bận, hôm nào đó Hoàng đế Đại Tề lôi xuống chém đầu cũng chỉ xem như bớt đi một mạng. Nếu thành thân rồi, chồng con ta, tương lai còn cả cháu chắt ta đều sẽ liên lụy tới nhau. Như vậy không ổn.”

“Ta không sợ!” Trên gương mặt anh tuấn của hắn bỗng lấp lánh ý cười dịu dàng: “Thì ra nàng lo cho ta, ta biết nàng vẫn chưa hoàn toàn quên ta mà!”

Ta ngẩn tò te.

Bạn đọc à, kết luận này hắn rút ra từ đâu vậy?

Ý đồ thực sự của ta thực ra phải biểu đạt là: Ta chỉ muốn làm rùa đen ngàn năm, ba ba vạn năm, sống thật lâu thật lâu. Ngươi là hàng thần nắm binh quyền trong tay, lại có ý với cung phi, lực sát thương còn nguy hiểm gấp vạn lần so với bại tướng bị nhốt trong cung là ta đây. Ta không đồng ý hôn sự này vì sợ nhà ngươi liên lụy đến ta thì có!

Song, bên trên mới chỉ là cách nói khiêm tốn thôi đấy! Tại sao hắn không nghe hiểu những lời “ý tại ngôn ngoại” nhỉ?

Tiểu Điền ho sặc sụa sau lưng ta.

Ta đập “bốp” một cái lên đầu hắn dễ như trở bàn tay, tên thái giám chết tiệt!

Hắn dài giọng, chậm rãi nói: “Hoàng thượng giá đáo…”

Ta sợ hãi quay đầu, Phượng Triều Văn đã tới gần trong vòng năm bước, mắt sắc như dao, nhìn xoáy lên bàn tay ta.

Ta cúi đầu xem thử, thì ra lúc ta nói chuyện với Yến Bình, ta và hắn lại tay trong tay…

Ta vội vàng buông ra, nhưng bị Yến Bình nắm chặt lấy. Lén nhìn gương mặt lạnh lùng đến đóng băng của Phượng Triều Văn, ta chỉ cảm thấy hắn vô cùng căm ghét cảnh tượng thân thiết này.

Nghĩ cũng phải, Yến Bình thân là hàng thần mà chẳng có chút tự giác, trước có tư tình với Ngọc phi nương nương, cắm đôi sừng to bự chảng trên đầu Phượng Triều Văn, sau lại lôi lôi kéo kéo ta trong cung. Rõ ràng hắn chán sống rồi, phải tìm cớ để Phượng Triều Văn chém đầu mình.

Hắn không muốn sống, nhưng ta vẫn chưa có ý định chết.

Ta gắng sức vùng khỏi tay Yến Bình, nịnh bợ tiến lên vấn an: “Bệ hạ, sao người lại ra đây?” Thái độ chẳng thua gì Điền Bỉnh Thanh.

Phượng Triều Văn không nói nửa lời, nắm chặt bàn tay mà ban nãy ta và Yến Bình lôi lôi kéo kéo, sãi bước đi vào trong điện.

Điền Bỉnh Thanh theo sát đằng sau, ném ánh mắt tỏ ý “tự cầu nguyện cho mình đi” về phía ta đang liên tục quay đầu nhìn ngó. Hắn hất áo, dừng bước ở cửa điện, đứng đó giả làm môn thần[1].

[1] Môn thần: Vị thần giữ cửa, bảo vệ gia đình khỏi tai ương theo tín ngưỡng dân gian và Đạo giáo của Trung Quốc.

Tên thái giám chết giẫm!

Phượng Triều Văn đuổi toàn bộ cung nhân trong điện ra ngoài, ngồi ngay ngắn trước ngự án phê tấu sớ, tiện thể sai bảo ta như tiểu cung nữ, bưng trà mài mực không ngơi tay. Sau cùng, hắn liếc nhìn bên ngoài điện rồi nói: “An Dật, nàng nói xem trẫm nên gϊếŧ Yến Bình ra sao?” Ánh mắt lạnh lùng, sát khí tuôn trào.

Giờ ta cảm nhận được sâu sắc nỗi đau khổ “thân phận bất minh”. Ăn cơm bà chủ, làm nha đầy thông phòng[2], nay còn phải mang trái tim trung quân ái quốc của Giám quan Ngự sử [3] sao?

[2] Nha đầu thông phòng: Là chức danh thời xưa chỉ nô tì dùng để thỏa mãn du͙© vọиɠ của chủ nhân nhưng không có danh phận.

[3] Giám quan ngự sử: Quan can gián trong triều.

Yêu cầu này quá cao rồi đó!

Ta quyết định đặt lương tâm mình sang một bên, làm một kẻ tiểu nhân gian nịnh.

“Bệ hạ, Yến Bình thật đáng chết! Nếu đã làm thần tử thì phải cho ra dáng thần tử, vậy mà dám ăn đồ trong bát, ngó thứ trong nồi của bệ hạ sao?”