Thế Bất Khả Kháng

Chương 134: Giá quá mắc

Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Diệu mơ màng tỉnh lại.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là: tôi còn sống?

Đôi mắt hí nhỏ dẹp nhìn vòng vòng xung quanh, cảm thấy ngực bị đè nặng, sau ót của mình thì đang dán vào một cái yết hầu. Hướng tầm mắt đi lên, chính là nhìn thấy gương mặt Viên Tung đang ngủ rất ngon lành trầm ổn, nhìn giống như một con dã thú trong rừng rậm đang ngủ đông, đến lúc nào đó sẽ tỉnh dậy, phẫn nộ mà vương móng vuốt nhào về phía mình.

Hạ Diệu lúc này mới phát hiện, cậu ta tối hôm qua là ghé vào trên người Viên Tung mà ngủ.

Nhìn đồng hồ, dĩ nhiên là đã trễ từ lâu, ngày hôm nay lại là ngày phải đi làm, chuyện Viên Tổng trễ giờ làm trong lòng mọi người xác suất chính là bằng 0.Chỉ có điều mọi việc đều có những trường hợp đặc biệt, Viên Tung là vì không đành lòng để Hạ Diệu nằm trên giường một mình mà bỏ đi trong khi cậu ta lại đang đau và mệt mỏi như vậy.

Hạ Diệu nếu như biết Viên Tung có loại khổ tâm này, nhất định sẽ cảm động mà nói một câu: "Anh tối qua làm ít đi hai hiệp chẳng phải tốt rồi sao?", Hạ Diệu cố sức mà nén giọng.

Viên Tung mí mắt hơi mở, bàn tay to lớn sờ lên cái ót của Hạ Diệu.

"Tỉnh rồi à?"

Hạ Diệu cố sức nhếch môi, "Uhm!"

"Đau không?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu lộ ra một nụ cười mềm nhũn, "Cảm giác không có chỗ nào đặc biệt đau cả, chính là đau tán loạn khắp nơi."

Cảnh giới cao nhất của "Đệ nhất súng ống" không phải là khiến cho cây hoa cúc đau, mà là cho cậu ta toàn thân đều đau đến mức quên đi nỗi đau rát của cây hoa cúc.

"Đêm qua xin lỗi anh..." Hạ Diệu hướng về Viên Tung lộ ra một nụ cười mang đầy hương vị đàn ông, "Tối qua để anh mệt mỏi mất sức rồi, tôi lại không hầu hạ được gì cho anh."

Viên Tung vốn tưởng rằng Hạ Diệu khi tỉnh lại sẽ ủy khuất giận dữ mà mắng người, không nghĩ tới cậu ta sẽ biểu tình như vậy. Không những không bắt hắn chịu tội, mà còn dùng sức tươi cười với hắn, đây chẳng phải là muốn hắn say đắm đến ngục chết nội tâm bên trong hay sao?"

"Sao cứ cười mãi thế?" nhịn không được quan sát gương mặt của Hạ Diệu, hỏi.

Hạ Diệu lại cười, "Bởi vì bây giờ chỉ có ngũ quan trên mặt tôi là có thể chuyển động, các bộ vị còn lại bị anh làm đều đã như phế đi."

Phải biết rằng câu nói đó đối với một người đàn ông như Viên Tung mà nói thì như là một kiểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác bùng phát da^ʍ tính tương đương với ăn một hộp pháo hoa.

Hạ Diệu còn nói: "Cây đại dương v*t của anh làm giỏi quá!"

Viên Tung hai mắt bốc lửa, nói, "Cậu là không muốn sống nữa sao?""Tôi hiện tại cả người vẫn còn như đang bị thiêu đốt, ổ ngực đặc biệt nóng, đây đúng là bị tình yêu mãnh liệt của anh nung chảy..." Hạ Diệu không dứt.

Ban đầu Viên Tung vẫn còn hoài nghi không biết Hạ Diệu nói có thật không, trái tim loạn nhịp đập thình thịch một trận, sau đó Hạ Diệu càng nói càng lang mang, Viên Tung cảm giác có gì đó không đúng. Bàn tay to lớn luồng vào bên trong lớp áo của cậu ta chạm thử, lập tức dừng tay sửng sốt.

Trời đất, hóa ra là nóng như vậy!... ít nhất... ba mươi chín độ trở lên! Thì ra là đang nói mơ sảng.

Đây mà là tình yêu thiêu đốt cái gì chứ!?

Viên Tung nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ tới, tiêm một mũi thuốc, Hạ Diệu mơ màng ngủ.

Bởi vì thân thể tổn hại quá nhiều, Hạ Diệu lúc ngủ còn mơ thấy quỷ, con quỷ này chính là Viên Tung, trong mộng vẫn còn đang dùng sức mà thao cậu ta. Cố gắng giùng giằng thì liền tỉnh lại, trong chốc lát lại mê ngủ, lại nằm mơ thấy bị thao.

Lúc này, Viên Tung vẫn chăm sóc Hạ Diệu mà không chịu đến công ty, nhìn cậu ta lúc ngủ đầu đổ đầy mồ hôi, trong miệng thì cứ lầm bầm nói mê sảng, lông mày vặn vẹo, răng cắn chặt môi, trong lòng hắn chợt một trận đau xót, sau này cũng không dám hành hạ cậu ta như thế nữa.

Hạ Diệu rốt cục cũng hạ sốt, cũng khôi phục được một ít sức lực, không kịp chờ đợi mà làm một cái tổng kết cho "đêm động phòng" tối qua.

"Ba mươi hai năm tuổi đời của anh...tích trữ chừng ấy năm quả không uổng phí."

Viên Tung làm cơm thật ngon, từng muỗng từng muỗng đút cho Hạ Diệu đang nằm ở trên giường.

Hạ Diệu hỏi hắn: "Em gái của anh đâu? Từ đêm qua đến bây giờ vẫn không thấy cô ta."

"Chắc là chạy rong ở đâu rồi."

Hạ Diệu nói: "Anh quản cô ta một chút, con gái trong nhà, lăn lộn riết ngoài đường thế nào cũng gặp chuyện."

"Có người quản nó rồi, đừng lo." Viên Tung nói.

Hạ Diệu không nói gì nữa, cong môi lên dùng sức hút lấy muỗng cháo trứng gà.

Đang ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Tôi đi xem." Viên Tung đứng dậy đi ra cửa.

Mở cửa, thấy Điền Nghiêm Kỳ mang theo hai hộp điểm tâm đứng ở bên ngoài.

Viên Tung buồn bực, "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi nghe nói anh bị bệnh."

Lỗ tai của Hạ Diệu đặc biệt nhạy, vừa nghe tiếng nói của Điền Nghiêm Kỳ, chẳng biết lấy ở đâu ra một sức mạnh ghê gớm, bật người ngồi dậy.

Viên Tung một bên mang đồ của Điền Nghiêm Kỳ vào trong phòng, một bên giải thích: "Tôi không bị bệnh, là tiểu yêu tử hơi nóng sốt một chút."

Điền Nghiêm Kỳ lúc đầu còn không phản ứng kịp, không biết tiểu yêu tử trong miệng Viên Tung vừa nói là ám chỉ người nào, sau đó suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe Viên Tung gọi người khác bằng biệt danh. Cảm giác nghe được lời nói đó thốt ra từ miệng người đàn ông này rất khó chịu và bức rức trong người, đặc biệt đố kỵ.Có một điều nực cười là cũng câu nói trên nhưng khi lọt vào lỗ tai Hạ Diệu lại trở nên khác hẳn, cái gì mà trái thận nhỏ?

Đi tới phòng ngủ, Điền Nghiêm Kỳ ân cần hỏi Hạ Diệu: "Anh bị bệnh sao?"

"Không!" Hạ Diệu xua tay, "Tôi đây không phải là rất khỏe sao?"

Điền Nghiêm Kỳ nhìn thấy bên trong cổ áo của Hạ Diệu hiện lên một vết bầm tím, nhất thời hiểu ra mọi chuyện. Trong lòng chua chát nhưng đồng thời cũng nhịn không được mà tưởng tượng đến hàng loạt cảnh tượng mây mưa da^ʍ mỹ của hai người bọn họ đêm qua, ảo tưởng đến các loại biểu hiện dũng mãnh cường hãn của Viên Tung, nếu không sẽ không để lại nhiều vết bầm như vậy.

Hạ Diệu thấy trong mắt Điền Nghiêm Kỳ có tà quang, không khỏi một trận cười lúng túng.

"Chuyện là... Tôi chính là lười đi làm, mới giả vờ nói với đơn vị là mình đang bị sốt nên xin nghỉ."

Viên Tung hoàn toàn không để ý mà ở trước mặt học viên làm chuyện xấu hổ, tiếp tục bưng chén cháo đút cho Hạ Diệu.

Điền Nghiêm Kỳ cố ý trêu chọc Hạ Diệu, "Không bệnh mà vẫn còn dùng cháo à?"

Hạ Diệu vui tươi hớn hở mà nói: "Anh ta là như vậy đấy, lúc nào cũng đùa giỡn kiểu này, thật là chịu không nổi. Thấy tôi lười không muốn đi làm, anh ta lại tiếp tục đê tiện mà trêu chọc tôi, cho rằng tôi bị bệnh thật nên cung phụng cho tôi vậy đấy, đuổi anh ta tránh xa tôi ra thế nào cũng không được."

Điền Nghiêm Kỳ còn chưa lên tiếng, con đại liêu ca của Viên Tung ở trên ban công đã kêu lên.

"Xin chào! Xin chào!"

Điền Nghiêm Kỳ đặc biệt thích con chim này, bình thường ở công ty cậu ta luôn cho nó ăn. Một lúc sau, đại liêu ca cũng nhận ra cậu ta, mỗi lần thấy cậu ta lại nói đặc biệt nhiều. Nghe được đại liêu ca kêu to, Điền Nghiêm Kỳ không tự chủ được mà đi lại gần nó.

Hạ Diệu mới vừa rồi còn biểu tình thản nhiên như không có chuyện gì, thấy Điền Nghiêm Kỳ di chuyển đến con đại liêu ca trong nháy mắt mặt biến sắc, ngũ quan méo mó, nhe răng nhếch miệng, lúc này liều mạng ngồi bật dậy trượt một phát khiến cái mông đập vào sàn nhà đau buốt.

Điền Nghiêm Kỳ hướng về đại liêu ca huýt sáo, kêu: "Tiểu Hắc!"

Đại liêu ca dùng sức rít lớn một tiếng.

"Tôi thao chết cậu!"

Ách... Điền Nghiêm Kỳ gương mặt tái xanh

Bên trong căn phòng, Hạ Diệu trong lúc này mơ hồ có loại dự cảm bất thường. Quả nhiên, trong chốc lát, con tiểu liêu ca bên cạnh kêu lên.

"A... a... Thật là sướиɠ..."

Đại liêu ca còn nói: "Ti tiện vợ!"

"A...a...!" Tiểu liêu ca đáp một tiếng dòn tan.

Nghìn vạn lần đừng nghĩ hai con chim thần thánh này nói nhảm, ai bảo hai người họ treo l*иg của chúng nó chung với nhau ở trong phòng vào tối qua. Tiểu liêu ca bình thường đều là học theo giọng của Hạ Diệu, đối với âm thanh của Hạ Diệu đặc biệt mẫn cảm, rất tự giác học theo những gì cậu ta nói tối qua, ngay cả giọng điệu cũng giống y chang. Đại liêu ca bình thường là học theo lời Viên Tung, vẫn thường hay ở phòng làm việc của hắn mà tập nói, âm thanh phát ra nghe giống như giọng của Viên Tung phiên bản chim yển.Hạ Diệu vừa ổn định lại, vừa nghe những lời này kém tí nữa là toàn thân co quắp không thể trở về giường.

Điền Nghiêm Kỳ nín cười đi tới, Hạ Diệu biểu tình đau buốt còn chưa kịp thu lại. Điền Nghiêm Kỳ nhìn cậu ta chằm chằm, thấy Hạ Diệu đang bưng bít cái mông.

"Cái mông của tôi...a u..."

Điền Nghiêm Kỳ đã từng trãi qua cảm giác bị đánh đến đau đớn rất nhiều lần, nhưng bị hạ thủ thành bộ dạng giống Hạ Diệu lúc này thì...

Trước khi đi, Điền Nghiêm Kỳ nhìn chằm chằm Viên Tung rất lâu, ánh mắt nhấp nháy.

"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Viên Tung trầm giọng mở miệng.

Điền Nghiêm Kỳ khóe miệng lộ ra nụ cười ý tứ không rõ ràng, lắc đầu, "Không có gì."

Chờ Viên Tung về đến phòng, Hạ Diệu mới nhớ tới một việc.

"Cậu ta vừa tới liền hỏi anh có bệnh hay không, cũng chính là vì cậu ta đặc biệt muốn đến thăm anh, đâu có biết tôi có ở đây. Một mình cậu ta chạy đến tìm anh...không có mục đích khác?"

Viên Tung hỏi lại: "Cậu nghĩ hắn có mục đích gì?"

Hạ Diệu ánh mắt nghiêm khắc, "Cái này phải hỏi anh mới đúng."

Kỳ thực Hạ Diệu cũng không phải là hoài nghi Điền Nghiêm Kỳ có ý gì, cậu ta chỉ là muốn bới lông tìm vết, trong lòng cảm thấy bất công. Tôi cùng Tuyên Đại Vũ uống say không biết gì ngủ chung với nhau, anh không hỏi rõ tình huống liền đem tôi biến thành cái đức hạnh này. Tôi đây cũng có thể hoài nghi anh, dùng chuyện của Điền Nghiêm Kỳ mà trả thù anh.

Kết quả, Viên Tung trả lời một câu, cắt đứt mọi suy nghĩ.

"Cậu cũng có thể thao tôi."

Hạ Diệu cơ thể chấn động, đừng nói là thao Viên Tung, từ trên giường đứng lên cũng không có sức.

"Anh nha đừng ép tôi á!" trừng mắt nhìn Viên Tung.

Viên Tung từng bước một tới gần Hạ Diệu, "Làm liền đi."

"Anh đó nha tránh xa tôi ra một chút!" Hạ Diệu chỉ ngón tay thẳng vảo Viên Tung, "Anh qua đây tôi chính là dám thao anh đấy!"

Mắt thấy Viên Tung muốn đi đến trước mặt mình, Hạ Diệu trong nháy mắt sử dụng tuyệt chiêu —— Càn Khôn Đại Na Di. (là môn nội công tâm pháp của Minh Giáo, có thể chuyển dời đồ vật – trong câu này ý chỉ Hạ Diệu đánh trống lãng sang chuyện khác).

"Con mẹ tôi ơi! Mấy chai dầu bôi trơn trong sọt rác không phải là hôm qua xài đó chứ?"

Viên Tung nhích đôi lông mày rậm lên một cái, "Chứ cậu nghĩ thế nào?"

Hạ Diệu vừa nhìn qua loa,... ít nhất...có ba bốn chai, cậu ta hiện tại đã biết rõ Viên Tung vì sao can đảm nói trong một năm đảm bảo xài hết. Cứ cái tốc độ này, không đến một tháng liền đem mấy cái thùng dầu bôi trơn này gϊếŧ sạch.

Hỏi Viên Tung: "Bao nhiêu tiền một chai?"

Viên Tung mua đều là hàng nhập khẩu, giá cả chắc chắn sẽ không thấp.

"Có loại hơn năm trăm tệ một chai, có loại hơn bảy trăm tệ."

Hạ Diệu căn bản lúc đầu là lấy chuyện này ra đổi chủ đề, kết quả vừa nghe xong toàn thân cứng ngắt.

Bình quân là hơn sáu trăm tệ một chai, đêm qua đã dùng bốn chai rưỡi, không ngờ như thế mà đã mất gần ba ngàn tệ. Giả sử một tuần chỉ làm một lần, vị chi một tháng bốn lần, chính là mất một vạn hai trăm tệ một cách ngu ngốc. Mà nhìn Viên Tung thử xem, hắn ta mà làm một tuần một lần ư?! Bởi vậy, một tháng tỏa sáng chính là mất mấy vạn.

Vấn đề là không đi chơi gái, cũng không có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ với ai khác, đặc biệt mua về chỉ dùng để thao vợ, tiền này tốn quá lãng phí mà!

Hạ Diệu quả thực muốn cầm mấy chai dầu bôi trơn, chua xót mà nói, "Dùng hơn bảy trăm để mua một chai dầu bôi trơn, hắc ~ thật đúng là không làm cho cái lỗ đánh rắm của tôi thất vọng"

"Giá quá mắc." Hạ Diệu vội vàng nói, "Làm một lần tốn kém mấy ngàn, ai mà muốn làm chứ?! Hai người cùng nhau kiếm tiền cũng không đủ phục vụ chuyện súng đạn!"

Nói xong, vèo một cái chui về ổ chăn.

Buổi tối, Hạ Diệu lần nữa cầm điện thoại truy cập vào phần mềm trò chuyện, phát hiện nick của "Kinh nghiệm nhân sĩ" đang sáng. Nghĩ đến việc người đó đích thị là Lý Chân Chân, trong lòng vẫn còn nén giận, tại sao ngày đó tìm tìm kiếm kiếm nửa ngày trời cuối cùng lại là hắn.

Đang nghĩ ngợi, Lý Chân Chân gửi cho Hạ Diệu biểu tượng mặt cười.

Nghìn người ngắt hoa cúc: - cảm giác thế nào? -

Khuất Nguyên (nick của Hạ Diệu): - bình thường -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - anh ta dũng mãnh lắm đúng không? Thao anh đặc biệt sảng khoái? -

Khuất Nguyên: - thích thì cậu đi mà thử -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - *biểu tượng chảy nước miếng*, ước gì được như vậy. -

Khuất Nguyên: - đồ đê tiện! -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - anh hỏi anh ta một chút, xem có muốn thao tôi không, nếu muốn thì để tôi chạy tới. -

Khuất Nguyên: - *biểu tượng hanh cười*, còn cần tới anh ta, tôi đây cũng dư sức thao cậu đến thối nát!"

Nghìn người ngắt hoa cúc: - *tấm tắc*... Tốt vậy sao? Nghe đâu anh nhanh xong việc lắm mà nhỉ?"

Khuất Nguyên: - Cút đi, đồ con bê! -