Thế Bất Khả Kháng

Chương 133: Không trượt một phát

Nhanh như một tia chớp, Viên Tung liền đem Hạ Diệu nhét vào trong xe.

Ô tô ở trên đường chạy như bão táp, phóng nhanh điên loạn. Bên ngoài xe, gió gào thét chém vào cửa sổ như móng vuốt của loài cọp đang muốn cào nát tấm kính thủy tinh. Thân xe lao nhanh, linh hoạt mà rẽ trái quẹo phải, Hạ Diệu bị xóc nảy ngã nghiêng không thể mở miệng nói chuyện, nhịp tim cùng với tốc độ của xe cấp tốc tăng vọt.

Mặt của Viên Tung như biến thành màu sắt nung, gân xanh trên cổ nổi lên chằng chịt, hiện lên những đường nét hoang dã và dữ tợn. Yết hầu chuyển động như đang có thiên quân vạn mã giẫm đạp trong l*иg ngực. Tiếng gào thét đang kiềm nén bên trong, chỉ cần hạ quai hàm xuống liền lập tức tuôn trào ra ngoài.

Mỗi một cái lỗ chân lông trên người Hạ Diệu đều trào ra mồ hôi hột, nhiệt lượng trong người không ngừng tăng vọt xém chút là ép bức cậu ta đến phát điên.

Rốt cục, ô tô chạy đến một con đường lớn, Hạ Diệu liền mở miệng.

"Kỳ thực đó là một sự hiểu lầm, ngày đó bọn tôi uống quá nhiều, cậu ta nhận lầm tôi thành Vương Trì Thủy, kết quả là vừa đánh nhau vừa trói tôi lại, căn bản không cùng cậu ta làm chuyện gì khác nữa!"

"Cho nên tôi vẫn không nói cho anh biết vì nghĩ rằng không cần thiết, bản chất chỉ là một việc hiểu làm mà thôi!"

"Việc này phát sinh trong giai đoạn nghỉ lễ mừng năm mới, lúc đó hai chúng tôi thực chất chẳng làm gì cả."

"Chuyện nhỏ nhặt mà đúng không? Nếu cậu ta không đề cập tới tôi cũng đã quên đi."

"..."

Hạ Diệu càng nói tiếng nói càng ngậm chặt, càng ngậm chặt trong lòng càng hoảng, càng hoảng lại càng không hiểu vì sao cảm thấy hối hận! Việc này nếu như đem ra nói sớm với Viên Tung một chút thì sẽ tốt biết bao nhiêu! Sẽ không đến mức xảy ra những chuyện như vầy!

Có đôi khi, chủ động và bị động chỉ là thái độ của mình dành cho một vấn đề, nhưng kết quả lại là tương quan khá xa. Chủ động thì cùng lắm là tốn nước bọt một chút để giải thích mọi chuyện, nhưng bị động thì lại làm cho người ta hiểu sai, cắt nghĩa méo mó.

Đột nhiên xe quẹo vào một ngã rẽ lớn, Hạ Diệu bị mất trọng tâm, ngã lên đùi Viên Tung. Bàn tay theo bản năng muốn cầm lấy thứ gì đó để ổn định tư thế, kết quả níu cái này cầm cái kia, lại nắm trúng đũng quần của Viên Tung. Độ cứng kinh người, cứng như muốn đem tay của Hạ Diệu thọc một lỗ thật lớn

"Anh..." Hạ Diệu cảm giác không an toàn, bắt đầu nắm chặt cái quần của mình, nhắc nhở, "Tôi còn chưa đi bệnh viện tái khám."

Mãi cho đến lúc bánh xe dừng lại ở trước cửa nhà, Viên Tung mới đáp lời Hạ Diệu, nói.

"Không cần thiết, tôi nhìn thấy thân thể của cậu xương cốt đủ bền chắc."

Nói xong, căn bản không để cho Hạ Diệu có cơ hội mở cửa tẩu thoát, trực tiếp dùng một cánh tay siết lấy hông của cậu ta, một phát vác cậu ta lên vai khiêng ra ngoài.Tiếng đế giày của Viên Tung dậm vào mặt đất kêu lên khϊếp người, đầu của Hạ Diệu bị trút xuống dưới bắt đầu sung huyết, trong mắt đều là Hỏa Tinh tử (những đốm lửa nhỏ), lửa chỉ cần cháy lan ra một chút nữa là đem toàn cơ thể của cậu ta nổ tung.

Bam --- A!!!

Sợi dây nịt của quân đội quất lên giường vang lên rung động đáng sợ. Hai cổ tay của Hạ Diệu bị trói vào tay vịn của chiếc giường lớn, tư thế nằm sấp bị Viên Tung cưỡi lên người, hoàn toàn không thể động đậy.

Viên Tung từ cổ áo của Hạ Diệu bắt đầu xé rách quần áo của cậu ta, còn xé sạch lớp áσ ɭóŧ bên trong, khoang miệng mở rộng, hàm răng tiến tới vừa liếʍ vừa cắn. Từ sau cổ đến vòng eo rồi đến đầu mυ'ŧ xương cục, xanh xanh tím tím nhiều dấu vết gặm cắn xuất hiện trên lưng Hạ Diệu như vẽ ra những đường nét nɧu͙© ɖu͙© khiêu gợi.

Hạ Diệu rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đang lúc cái quần bị thô lỗ xé rách, cái mông chỉ còn được bao bọc bởi một lớp vải qυầи ɭóŧ. Đột nhiên chỉ muốn Viên Tung phát điên lên dùng cự vật nhanh chóng đâm thủng cái qυầи ɭóŧ này mà tiến vào bên trong, da^ʍ cảnh này tưởng tượng đến thật quá điên loạn mê người, một mặt thì cảm thấy rất khuất nhục nhưng một mặt lại muốn chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của Viên Tung vào mình.

"Thằng đĩ!"

Viên Tung quất một cú tát vào cái mông phóng đãng của Hạ Diệu

Hạ Diệu thấm đòn, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Viên Tung trong miệng thì thô lỗ nhục mạ, trong con ngươi thì hiện lên nỗi căm phẫn đến tận cùng. Chiếc qυầи ɭóŧ bị xé rách phong phanh mơ hồ có thể thấy được làn da trắng mịn bên trong. Phần thịt mông căng tròn hiện lên tuyệt mỹ, đem hai cánh mông ép lại khiến đường rãnh mông lúc ẩn lúc hiện lại càng mê người hơn nữa.

Tuy rằng đã thưởng thức cặp mông này vô số lần, nhưng lần này tâm tình hoàn toàn khác.

Hình ảnh tưởng tượng lại chỉ có thể nhìn, chỉ có thể tơ tưởng, thậm chí nhìn cũng không thể nhìn tỉ mỉ, muốn cũng không thể nghĩ đến quá nhiều, rất sợ không kiểm soát được mà gây ra mê loạn tâm trí. Cái gì mà hạ lưu? Ta đây chính là không chút kiêng kỵ mà đùa nghịch cho thật đã, hận trước đó không thể cắn nát mông cậu ta ra, trực tiếp đem cái cọc trong quần mà đóng vào.

"Cái mông trông rất phóng đãng!"

Viên Tung dùng bàn tay to lớn lỗ mãng mà xoa nắn phần thịt mông nằm bên trong lớp qυầи ɭóŧ đã rách nát nhăn nhúm. Một lần nữa xé toạc ra, giống như đói khát mà cắn lên, hàm răng tận tình mà hưởng thụ phần thịt trắng mịn co dãn đầy khoái lạc. Đến sau cùng, đôi bàn tay to lớn lại bóp siết lấy hông Hạ Diệu, ép buộc cậu ta chuyển động theo cổ tay của mình, đong đưa xoay lắc qua trái qua phải khiến cái mông làm ra hàng loạt động tác dâʍ đãиɠ.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Diệu đỏ bừng, gương mặt chôn ở trong chăn nức nở.

"A... đừng khốn nạn như vậy... Muốn làm trực tiếp mà làm..."

Nhưng Viên Tung lại muốn làm cho cậu ta nóng người trước đã, giống như bắt được con mồi nhưng chưa vội ăn thịt.Hắn lao tới mông của Hạ Diệu, dùng sức nhấc mông cậu ta chổng mông lên trời, đem hai cái đùi của cậu ta banh ra một góc thật lớn, cửa hậu môn hoàn toàn bị bại lộ, tiếp tục dùng tay siết hông cậu ta bắt buộc cậu ta lắc mông."Cái eo thật sự mềm mại, lão tử tôi đây liền thích xem cậu lắc mông!"

"Miệng mật đạo" hồng nhạt nở ra rồi co lại, chuyển động xoay vòng mê hoặc trước mắt Viên Tung, cặp mông da^ʍ mỹ sáng bóng hiện lên, chuyển động không lề lối quy củ. Bản thân Hạ Diệu cũng biết rằng mình đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dương v*t ở đằng trước đã cương cứng như một khúc côn, cứ như thế mà tưng lên tưng xuống nhịp nhàng, phối hợp với những động tác xoay lắc khiêu gợi phía sau.

Viên Tung từ khoảng trống giữa hai cái háng Hạ Diệu, ở đằng sau luồng tay lên phía trước, nắm lấy dương v*t của cậu ta, thô bạo bóp lấy.

"A a... A... sướиɠ quá... muốn bắn..."

Viên Tung đúng lúc này cấp tốc rút tay về, mở một chai dầu bôi trơn, hướng về cửa hậu môn của Hạ Diệu bôi trét lên.

Hạ Diệu đã đứng sát bên biên giới bùng phát, không cần biết là loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì...đối với cậu ta mà nói đều là sự khao khát cầu xin được thỏa mãn, cho nên một ngón tay của Viên Tung gần như không tốn sức mà thọc vào rất dễ dàng.

Nhưng đến ngón thứ hai cũng hết sức chú ý, ngón tay của Viên Tung vốn to và cứng hơn người bình thường. Các đốt ngón tay nhô ra đang bị lớp thịt hậu môn của Hạ Diệu chèn ép, ngón tay liên tục bới móc bên trong khiến cậu ta đau đến không thể ngừng run rẩy.

"Nhẹ một chút... Chậm một chút... A..."

Viên Tung thô lỗ hỏi lại: "Lúc cậu bị người khác trói gô lại sao không kêu nhẹ một chút đi?"

"Tôi nói đó chỉ là một sự hiểu lầm... A a a a... đừng... Ách..."

Viên Tung đột nhiên l*иg ngực tức giận, tăng tốc độ thọc ngón tay vào hậu môn lên cực đại, lực ma sát của đợt này chồng lên đợt kia đánh úp vào điểm G của Hạ Diệu, bức cậu ta phải dâng lên một đợt "triều cường".

Hạ Diệu rêи ɾỉ co quắp, lỗ hậu môn vẫn còn co rút kẹp chặt ngón tay của Viên Tung. Cự vật dưới chân Viên Tung lúc này đã tê rần, thú tính dã man bên trong "cây đại thụ" đã vượt qua mức cho phép....Cũng không nhịn được nữa, hai cái tay hung hăng bóp cặp mông của Hạ Diệu banh ra, thô bạo mà xâm nhập vào bên trong.

Lần này, không đâm vào "nửa cây" như những lần trước mà sẽ vào hẳn "nguyên một cây".

Lửa nóng lập tức dồn ép Viên Tung, trong nháy mắt cảm giác tiêu hồn mê đắm đã đánh sập tâm trí hắn. Thỏa mãn được du͙© vọиɠ chất chứa trong lòng quá lâu, những tiếng gầm lỗ mãng thô tục từ sâu bên trong l*иg ngực tuôn ra không thể kiểm soát. Hạ Diệu chưa từng nghe Viên Tung nói những lời lẽ thô bỉ hạ lưu như vậy, nhưng đó là những tiếng kêu thoải mái, những tiếng kêu khiêu gợi đầy mị hoặc, là tiếng kêu sung sướиɠ của một người đàn ông đang động dục, cho nên dù đau thế nào Hạ Diệu vẫn ngậm chặt miệng không hề lên tiếng kêu la.

Sau đó quả thực càng đâm càng sâu, càng sâu càng thống khổ, muốn tiến vào thêm một tấc thì phải đổ thêm nhiều bôi trơn, chẳng mấy chốc đã hết nửa chai.

Hạ Diệu giờ khắc này đã lãnh giáo được sự lợi hại của lão Viên. Lĩnh ngộ được đau đớn biết bao nhiêu!

Gân xanh sau ót nổi lên như những ống thoát nước, hầu như ở những chỗ xung huyết đều muốn đem da đầu nổ tung. Độ cứng, độ đau đớn này, nếu không thử một lần sẽ mãi mãi không bao giờ biết được "huyền thoại" mà người ta vẫn đồn đại về nó là như thế nào.Sau khi đi vào được nửa cây, Viên Tung mới phát hiện, Hạ Diệu từ đầu tới cuối chưa từng kêu la một tiếng.

Nhịn không được đem mặt của cậu ta xoay lại, lớn tiếng hỏi: "Đau không?"

Hạ Diệu đổ mồ hôi mà lắc đầu.

Giờ khắc này, lòng của Viên Tung như mơ hồ loạn nhịp, sự tự hào của một người đàn ông đang thao vợ và tư vị hạnh phúc đang từng lớp từng lớp quấn lấy hắn ta. Hai cánh tay liền hạ xuống vòng qua ôm lấy ngực của Hạ Diệu, không kiềm hãm được, miệng tuôn trào...

"Vợ à..."

Hạ Diệu chính là không nhịn nổi khoảnh khắc nhu tình kiểu này của Viên Tung, trong lòng ngứa ngáy, đặc biệt muốn nói với hắn: tới đi lão già! Tôi chấp anh! Không cần kiêng nể, dẹp cánh tay qua mà quất đi chứ!

Kết quả còn chưa kịp nói, Viên Tung đã mở miệng trước.

"Tôi sẽ đem ba mươi năm tích trữ toàn bộ trút xuống người của cậu, tôi sẽ hung hăn mà....THAO CẬU!"

Ách... Hạ Diệu liền đổi ý, "Viên tiên sinh à tôi vừa mới bắn một đợt, anh để tôi... A aaa...". dầu bôi trơn trong bình toàn bộ đổ ra, nguyên một khúc cây rực lửa đâm thằng vào bên trong, xém chút là thọt tới rốn Hạ Diệu. Tiếp theo, Viên Tung bắt đầu chậm rãi chuyển động, từ cạn đến sâu, không chỉ đưa đẩy ra vào vô cùng thành thạo mà còn có thể chơi một phát lút cán.

Cảm thấy việc thông ống đã không còn tốn sức, Viên Tung dũng mãnh dùng lực húc vào mông Hạ Diệu liên tục. Hạ Diệu cảm giác được một trận hỏa diễm đang từ cửa mật đạo thiêu đốt toàn bộ ngõ ngách đường ruột bên trong, lúc cháy đến "điểm G" liền lập tức bùng nổ những tiếng kêu sung sướиɠ.

Cảm giác này so với cái cảnh tượng bị đâm tới "kêu cha gọi mẹ", "máu me dầm dề" là hoàn toàn khác một trời một vực.

Ngoại trừ lúc đầu hơi đau bụng, Hạ Diệu bây giờ đã nhận thức được sự thoải mái đang từng bước trở thành tê dại như giằng xé, như muốn nổ tung ra từng mảnh.

Một loại cảm giác nói không rõ, thực sự không nói rõ được, sướиɠ đến tận những mối nối khớp xương, làm toàn thân rã rời. Ấy vậy mà Viên Tung lại tiếp tục nắc thêm mấy cú va đập, Hạ Diệu không kiềm được nữa, tiếng kêu rên kèm theo tiếng khóc nức nở vang lên chấn động không gian.

"A... sướиɠ quá... phê quáaa..."

Nghe thấy âm thanh đó, trong con ngươi của Viên Tung hiện lên vô số tia hung hãn, hai cánh tay từ phía trên hạ xuống siết chặt lấy Hạ Diệu, dứt khoát thao một lần thật tử tế. Cự vật cứng như cốt thép nằm ở bên trong lối đi bộ của Hạ Diệu thô bạo mà xuyên ra xuyên vào như con thoi, tựa như một cỗ máy cơ khí liên tục khoan đυ.c không có cách nào để dừng lại, truy sát cái mông đang liều mạng chạy trốn của Hạ Diệu.

Dòng điện lưu nóng bỏng không ngừng chạy tán loạn trong cơ thể Hạ Diệu, cháy sạch lục phủ ngũ tạng đang ầm ĩ kích động của cậu ta, kɧoáı ©ảʍ quá dũng mãnh, từng sợi tóc của Hạ Diệu cũng nhanh chóng bị đốt cháy.

"A a a... sướиɠ chết đi được... *** tôi nữa đi... Ô..."

Bộ mặt vặn vẹo méo mó của Hạ Diệu cũng giống như cảm giác phê người của Viên Tung lúc này, hắn điên cuồng hôn lấy đôi môi Hạ Diệu, trực tiếp đem những tiếng la dâʍ đãиɠ tục tĩu đó nuốt vào trong bụng, cự vật phía dưới tiếp tục chui ra thọc vào, càng thao càng mãnh liệt."Phập phập phập" âm hưởng dâʍ ɖu͙© vang lên như xuyên thủng sàn nhà, phá tung nóc nhà, đánh sập một tầng lầu. Nam nhân mà nghe được liền phát sốt, nữ nhân mà nghe được liền chảy nước ướt luôn qυầи ɭóŧ.Đệt mẹ nó ai đang bị quất vậy?

Viên Tung dùng một tay kiềm hãm cái hông của Hạ Diệu lại, tay còn lại nâng mông cậu ta lên, điều chỉnh thành tư thế quỳ sấp. Tiếp theo, hai đầu gối quỳ xuống, đặt mông của Hạ Diệu áp sát vào hạ bộ của mình, lần thứ hai thô bạo mà xâm nhập.

"Thằng đĩ lẳиɠ ɭơ, c̠úc̠ Ꮒσα đặc biệt siết chặt..."

Viên Tung kích động đến mức xổ ra một câu thô tục, thêm một lần nữa xuyên thẳng vào "đường hầm" chật chội. Cái giường lớn bị vờn đến rung rinh, chân giường bị cà sát xuống sàn phát ra tiếng kêu ken két chói tai, sàn nhà cũng không gánh nổi sức nặng mà rung lên, xém chút nữa là cái đèn treo ở lầu hai đã rớt xuống bể nát.

Hạ Diệu tuy cảm thấy tư thế này rất nhục nhã đối với một thằng đàn ông, nhưng thực sự không thể cưỡng lại, liền chổng mông lên, tự giác đẩy mông thụt về phía sau làm dương v*t của Viên Tung bị ấn vào sâu thêm một khúc, điểm G bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sướиɠ đến mức rung giật cả cơ thể.Lúc đầu vẫn còn giùng giằng không chịu khuất phục, lúc sau lại đem cái mông vểnh lên càng cao, nghênh hợp với lực đẩy của Viên Tung.

"A a... đừng thao nữa... không chịu nổi..."

Viên Tung miệng đùa cợt chế giễu, nói: "Không cho thao nữa mà vẫn còn đem dương v*t của tôi kẹp chặt như vậy? Hử?"

Nói xong liền làm thêm một trận mãnh liệt, bàn tay to búng vào cặp mông của Hạ Diệu, thưởng thức cảm giác dương v*t được lỗ hậu môn nhiều lần nuốt vào nhả ra đến mê người, hưởng thụ tư vị đem súng trường cứng cỏi của quân nhân chui vào mật đạo mềm mại của cảnh sát, vô cùng thỏa mãn!

"Không được rồi... Bắn... Ách... Ách..."

Hạ Diệu vùng vẫy cổ tay làm sợi dây nịt càng siết chặt thêm những vết lằn, cái eo bất chấp mọi thứ mà rung chuyển, phía dưới tiết ra một đống dịch hỗn loạn nhớp nháp. Còn chưa kịp lấy lại nhịp thở, đã bị Viên Tung cởi trói cổ tay, dùng cánh tay dài đem cậu ta lật một vòng đặt trên đùi của mình.

"Trước hết để cho tôi nghỉ một lát đã..." Hạ Diệu cầu xin.

Viên Tung chịu cho cậu ta nghỉ ngơi? Cự thú vừa ly khai khỏi huyệt động không hề xuống phong độ, thế nào cũng phải tiếp tục mà chiếm tiện nghi. Bàn tay to trực tiếp bóp siết hông của Hạ Diệu, dùng lực nhấn cậu ta ngồi xuống trên đùi mình, ép lỗ hậu môn phải chậm rãi nuốt chửng cự vật của hắn ta.

Trong quá trình này, gương mặt của hai người họ cùng nhau vặn vẹo, hưởng thụ cảm giác giao cấu cực kì hưng phấn.

"Có phải là đã tới lúc cậu nên nhún một chút rồi không?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu quay mặt chỗ khác, "Chưa từng làm việc này."

"Ông đây dạy cho cậu, vừa học sẽ biết liền."

Nói xong liền dùng hai tay mở rộng hai chân của Hạ Diệu ra, cái mông của cậu ta ngay lập tức bị va đập liên tục, rất cuồng dã và điên loạn. Phập phập phập, đỉnhmông của Hạ Diệu chấn động, hai chân run lẩy bẩy, tiếng rêи ɾỉ vang lên cao vυ't. Chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh liều mạng muốn trốn thoát, nhưng lại bị Viên Tung hung hăng kiềm hãm hai cái háng lại, càng cố giãy giụa bị thao càng hung ác."Đừng... đừng mà... tôi tự nhún...tôi tự nhún...." Hạ Diệu khóc lóc cầu xin.

Viên Tung lúc này mới buông tay ra, Hạ Diệu đã bắt đầu tự động đi tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lòng bàn chân cậu ta trụ trên giường, lấy lực chống đỡ cơ thể lên làm tư thế ngồi chồm hổm, bắt đầu chuyển động cái mông nhấp nhô lên xuống, nuốt chửng vật cứng ở giữa hai háng của Viên Tung.

Lúc này Viên Tung phát ra những tiếng gầm không thể khống chế được, gương mặt cũng méo mó vặn vẹo, nhìn thì giống như đang chịu thống khổ cực lớn nhưng thực ra là đang tận hưởng cảm giác làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ.

Tiếng kêu rên khiêu gợi của đàn ông thuần khiết rõ ràng khác xa với những gã đã nhiều lần phong tình. Hạ Diệu thích xem nhất là cảnh tượng Viên Tung bị cậu ta câu dẫn đến thất điên bát đảo. Cái eo cứ thế mà tùy tiện chuyển động, hai cái tay đưa đến bờ ngực Viên Tung mạnh mẽ nắn bóp, cái mông đang ngậm chặt cự vật của hắn đang hành sự phát ra âm thanh "phập phập" hết sức da^ʍ mỹ.

"Lão tử tôi thao chết cậu!"

Rống lên một tiếng khí thế ngất trời, Viên Tung một tay đem Hạ Diệu lật xuống, gắt gao ôm siết tấm lưng cậu ta trong l*иg ngực. Sau đó khẽ nâng cái mông lên, đem cự vật tráng kiện đút vào huyệt đạo làm một trận cuồng thao dữ tợn, tần số va đập trùng kích, ép bức Hạ Diệu không nhịn được liều mạng khóc thét.

"A a a a a..."

Viên Tung liếʍ hơi nước ngay khóe mắt của Hạ Diệu, giọng nỉ non: "Vợ lẳиɠ ɭơ...vợ ti tiện..."

"Không được... Lại tới nữa rồi... Ách "

Trong khoảnh khắc cơ mặt Hạ Diệu đang co rút, đột nhiên Viên Tung kéo cậu ta ngồi dậy, cùng cậu ta thưởng thức da^ʍ cảnh cự vật đang phun chất dịch. Sau đó dùng ngón tay thô ráp quệt một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đút vào trong miệng Hạ Diệu. Hoàn toàn không để cho cậu ta có thời gian để thở, lỗ hậu môn một lần nữa nghênh đón thêm một trận mưa rền gió dữ.

Lúc đầu, Hạ Diệu không muốn ngậm ngón tay đang dính t*ng trùng, thế nhưng lỗ hậu môn phía dưới được làm quá sướиɠ, đầu lưỡi đột nhiên bị ép buộc, bắt đầu liếʍ toàn bộ chất dịch đang được thọc vào trong họng.

Viên Tung ngón tay phía trên thì được liếʍ, dương v*t phía dưới thì được bao trùm...quả thực thoải mái bạo thiên.

Hạ Diệu mười ngón tay nắm chặt, ánh mắt ướt đỏ, lỗ hậu môn bị công phá tàn nhẫn, tần suất và lực độ của những cú nắc đã vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng của cậu ta, làm cho cậu ta liên tiếp cầu xin tha thứ.

"Còn dám một mình đi uống rượu với người khác?" Viên Tung tra hỏi.

Hạ Diệu nói không ra hơi, "Không... Không dám nữa..."

Lại một trận cuồng thao ập tới, đẩy sự áp bức lên cực hạn, ép Hạ Diệu đến mức "dục tiên dục tử".

"Còn dám cùng người khác ở qua đêm?"

Hạ Diệu tan vỡ mà kêu khóc một tiếng.

"Không dám..."

Sau đó, Viên Tung trực tiếp dùng hai cánh tay luồng dưới khớp đầu gối Hạ Diệu, đặt tay của cậu ta lên vai mình, trực tiếp bế cậu ta lên tạo thành tư thế quan hệ kiểu đứng vô cùng vững trãi. Một chàng trai cao hơn một mét tám, bị Viên Tung dùng lực cánh tay nhấc lên khỏi mặt đất không hề khó khăn, lỗ hậu môn lơ lửng giữa không trung, phối hợp với vật cứng hung hãn phía dưới cùng nhau đưa đẩy.Tư thế làʍ t̠ìиɦ kiểu này toàn bộ trọng tâm dốc thẳng xuống phần mông, khiến điểm nhạy cảm giờ đây là đang hứng chịu siêu cường kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hạ Diệu thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, mười ngón chân toàn bộ co quắp, ngón tay thì ở tấm lưng của Viên Tung cào xé rách nát, xúc cảm đã chuyển sang mức độ điên loạn.

"Là ai đang thao cậu?" Viên Tung to tiếng tra hỏi.

"Là Viên... Tung...". Hạ Diệu gần như đem vai của Viên Tung cắn ra máu.

"Cậu là vợ của ai?"

"Của anh..."

Câu trả lời mang lại cảm giác thỏa mãn tột đỉnh đem ý chí của Viên Tung toàn bộ sụp đổ, cánh tay nổi gân xanh, thân dưới nghênh đón một trận bạo động hung tàn nhất thiên hạ. Cả hai người đều mất khống chế cùng nhau kêu la dữ dội, một dòng dịch nhầy bỏng rát bắn thẳng vào trong cơ thể Hạ Diệu.

"AAAA -- "

~~~~~~~~~~~~~~

Hạ Diệu nằm sải lai ở trên giường, ánh mắt đã tan rã, toàn bộ nửa thân dưới đều không phải là của mình.

Viên Tung cố ý chọc cậu ta, "Cậu chẳng phải là cũng muốn làm tôi một phát sao?"

Hạ Diệu "thân tàn chí kiên" (thân tàn nhưng ý chí kiên cường) mà chống hai tay xuống, nhiều lần thử đứng lên thách thức Viên Tung, cuối cùng đều xụi lơ quay về trên giường, sau đó lại rất nhanh nắm tay lại dùng lực đứng lên, nhưng vẫn là té ngã, cảnh này mà nhìn thấy thì hết sức chua xót.

Viên Tung không chọc cậu ta nữa, ghé vào trên người cậu ta chia sẻ cảm xúc sau khi "động phòng".

"Sướиɠ rồi phải không?" Viên Tung hỏi

Hạ Diệu gật đầu.

Viên Tung lại hỏi: "Muốn một lần nữa không?"

Hạ Diệu lắc đầu.

"Tôi còn chưa thao đủ mà." Viên Tung nhe răng cười.

Hạ Diệu vẻ mặt cầu xin, "Phía dưới rất đau."

Viên Tung đau lòng, ở trên mặt của Hạ Diệu hôn một cái, ôn nhu hỏi: "Chỗ nào đau?"

"Anh nói thử xem?" Hạ Diệu sâu kín.

Viên Tung cứ hỏi: " c̠úc̠ Ꮒσα đau lắm hả?"

Hạ Diệu gương mặt nghiêm nghị không nói lời nào.

"Để tôi xem một chút, xem bị tôi thao thành dạng gì rồi."

Hạ Diệu vội đẩy Viên Tung ra, "Đừng....Anh đó nha đừng đυ.ng vào tôi..."

Tách hai chân Hạ Diệu ra, thấy miệng huyệt của cậu ta đã sưng đỏ, da^ʍ mỹ uế vật dính đầy xung quanh. Hạ Diệu bị Viên Tung nhìn thấy chỗ riêng tư ngượng không chịu nổi, trong lòng căng thẳng cho nên cơ hậu môn đột nhiên co rút, ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Viên Tung từ sâu bên trong hậu môn trào ra ngoài, cứ như vậy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà diễn một màn "trào tinh" da^ʍ mỹ trước mặt Viên Tung.

Không nằm ngoài dự đoán, Viên Tung lại xách súng ra trận, lần này trực tiếp một phát súng làm Hạ Diệu hôn mê.

Viên Tung lại nằm lên trên ngực Hạ Diệu, ăn đầu v* của cậu ta, nhào nặn củ cải trắng của cậu ta, đang lúc Hạ Diệu nửa tỉnh nửa mê, đem cự vật cứng rắn chôn sâu vào cơ thể cậu ta, bất chấp cả việc Hạ Diệu đang ngất xỉu mê man mà làm thêm một trận bạo tàn. Cố gắng mà đánh thức cậu ta tỉnh dậy.

Hạ Diệu đau ngứa chua xót tê dại lẫn lộn, bức rức khó chịu muốn tan vỡ, cảm giác thoải mái như điên dại. Không biết từ lúc nào một dòng điện lưu ở trong đầu oanh tạc ra, hiện lên trước mắt một mảng ánh sáng trắng đυ.c mơ hồ, choáng váng như sắp chết, sau cùng rơi lại vào trạng thái hôn mê. Tiếp theo chẳng biết tỉnh lại lúc nào, phát hiện mình vẫn còn đang bị thao...

Cứ như vậy, cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục liên tục lập đi lập lại, lúc tỉnh lúc mê, cho đến khi triệt để bất tỉnh nhân sự.

"Bảo đảm sẽ không bạc đãi cậu!"

Bảy chữ này tựa như bảy phát súng trong đũng quần của quân nhân bắn ra, không trượt một phát!