Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 454: Tên con là gì

“Có, có, có.”

Chuông Nhỏ mở to đôi mắt xinh đẹp, không ngừng lặp lại ba lần, tiếng bi bô nghe thật hay.

Bỗng nhiên Chuông Nhỏ duỗi cánh tay nhỏ mập mạp ra nâng mặt cô lên: “Miệng, a…”

Lại tới.

Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ há to mồm: “A.”

Chuông Nhỏ nghiêm túc nhìn miệng cô, ánh mắt giống như quả nho đen nhanh như chớp nét moi miệng cô.

Nhìn một hồi, Chuông Nhỏ gật đầu như có thật: “À không có, là mẹ, là mẹ.”

“…”

Giang Ninh Phiến im lặng.

Hai năm trước, Hạng Chí Viễn đánh gãy một chiếc răng của cô, ở vị trí bên trong bình thường nói chuyện người khác sẽ không để ý.

Nhưng Chuông Nhỏ lại xem cái này như chứng nhận cô có phải người mẹ tiêu chuẩn không.

Không có răng chính là mẹ, có răng thì không phải.

Hạ Tư Duệ từ bên trong đi ra, thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Nhìn xem, nhìn xem, con bận rộn đến nỗi con gái con cũng không nhận ra con rồi.”

Còn muốn phân biệt dựa vào răng.

“Mẹ, mẹ cứ nghe con bé nói, con bé nhận ra con, con bé cố ý thôi.” Giang Ninh Phiến đứng lên, cố ý oán trách nhìn Chuông Nhỏ: “Con có phải cố ý không?”

“Ha ha.”

Chuông Nhỏ cười lanh lợi, đưa tay kéo cô vào trong: “Mẹ tới đây, mẹ tới đây, có tên ngốc, rất nhiều tên ngốc…”

“Gọi là đơn đăng ký.” Hạ Tư Duệ uốn nắn cháu ngoại, không nhịn được lắc đầu: “Không biết nói còn cố nói, chưa thấy đứa trẻ hai tuổi nào thích nói chuyện như vậy.”

Hạ Tư Duệ oán giận, nhưng trong giọng nói lại vô cùng kiêu hãnh.

Cùng một lớp mẫu giáo, có hai đứa trẻ cùng lứa đến nay đều chỉ biết gọi ba mẹ, nhưng Chuông Nhỏ nghe được gì học được cái đó, nói sai cũng không sao, còn có thể chào buổi sáng với một con chó nữa.

Giang Ninh Phiến để mặc con gái dắt mình vào trong, Chuông Nhỏ nằm úp sấp trên bàn, cầm một tờ giấy cho cô.

Giang Ninh Phiến cầm lấy xem, là đơn đăng ký lớp mẫu giáo, sắp học kỳ hai rồi.

Chuông Nhỏ chỉ ngón tay vào nơi trống rỗng, nghiêm trang nói: “Viết tên, Chuông Nhỏ.”

“Chuông Nhỏ là tên mụ, tên của con là gì?”

Giang Ninh Phiến hỏi con gái.

“Tưởng Diêu Ling.”

Chuông Nhỏ nhẹ nhàng đáp, giọng nói mềm nhũn.

“Là Hạng Diêu Linh, không phải Tưởng Ngọc Niệm.” Giang Ninh Phiến nói, cầm bút lên viết tên Chuông Nhỏ xuống đơn đăng ký.

“Hạng Diêu Linh, Hạng Diêu Linh, Hạng Diêu Linh…”

Chuông Nhỏ đang cố gắng lặp lại, học nói tên của mình.

Hạ Tư Duệ đi tới quét dọn phòng khách, nghe vậy lại lườm Giang Ninh Phiến một cái: “Thật không biết con nghĩ sao, còn học người ta mê tín đặt họ.”

“…”

Giang Ninh Phiến cười nhạt, không nói gì.

Sau khi sinh Chuông Nhỏ, Hạ Tư Duệ và An Vũ Dương suy nghĩ không ít tên cho bé, cuối cùng lúc cô đăng ký giấy khai sinh cho Chuông Nhỏ, dứt khoát nói cái tên “Hạng Diêu Linh” này.

Hạ Tư Duệ không hiểu họ Hạng này từ đâu đến, cô giải thích nói đã tính số mệnh cho Chuông Nhỏ, trong số mệnh gặp phải khó khăn trắc trở, phải đặt họ mới có thể bình an lớn lên, cho nên đã đặt họ của người cha đỡ đầu.

An Vũ Dương từng hỏi cô vì sao làm như thế, đáp án của cô rất đơn giản…

“Chuông Nhỏ là đời sau của hai nhà Giang và Bùi, những ân oán trước đó cũng không nên tính trên người cô bé, cô bé là một bắt đầu mới, không họ Giang, không họ Bùi, cũng chỉ có thể mang họ Hạng.”

An Vũ Dương hỏi cô làm như vậy không sợ Hạng Chí Viễn phát hiện.

Cô vẫn nói câu đó, xưa nay cô không quan tâm Hạng Chí Viễn có phát hiện hay không.