Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 421: Ai đã mua cô

Tình cảm đã nợ anh, có thể coi như là em đã trả hết rồi không?

Chỉ mong rằng anh sẽ mãi mãi không biết, tất cả những chuyện mà cô làm chỉ là vì muốn trả cho anh một câu chuyện cổ tích thuần túy.

Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến ra sức đâm mảnh vỡ của chai rượu xuống.



Hạng Chí Viễn chưa từng nghĩ sẽ bán đấu giá Giang Ninh Phiến, chỉ muốn dọa cô một chút mà thôi.

Nhưng đến cuối cùng, tất cả đã mất kiểm soát.

Anh không chịu được vẻ lạnh nhạt bình tĩnh ấy ở trên mặt cô, tựa như đang khẳng định rằng anh luyến tiếc cô, muốn chết muốn sống vì cô vậy…

Nhưng cô lại không hề kiêng dè mà mang thai con của tên mù chết tiệt kia.

Chiếc xe Lincoln quay lại, cách tàu du lịch ngày càng xa.

Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt u ám, toàn thân bao phủ hơi thở người sống chớ tới gần.

Không biết Hạ Tiêm Tiêm thấy hình ảnh ở đâu, đột nhiên nói muốn đi Florence…

Đó là nơi mà anh vẫn luôn muốn dẫn Tiêm Tiêm đi.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh lại không muốn đi nữa.

“Cậu chủ, rượu.”

Cô Minh Thành cẩn thận quan sát biểu cảm của Hạng Chí Viễn, sau đó lại cẩn thận đưa một ly rượu vang tới.

Với kinh nghiệm anh ta đi theo bên cạnh cậu Hạng nhiều năm như vậy, bây giờ cậu Hạng đang phiền đến mức muốn gϊếŧ người…

Thế nên nhất định phải cẩn thận, cẩn thận…

Hạng Chí Viễn cầm ly rượu nghiêng từ trên xuống dưới, ngập tràn ý vị cực đoan, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ phản chiếu ra ánh sáng sắc bén.

Anh cụp mắt liếc nhìn rượu đang dập dờn trong ly.

Giọng nói không hề có chút tình cảm nào của Giang Ninh Phiến vang lên bên tai anh…

“Vậy anh cũng đừng làm mấy chuyện khiến tôi hiểu lầm, ví dụ như hút thuốc say rượu vì tôi, không thể tự thoát ra được.”

“Choang!”

Hạng Chí Viễn giận dữ ném ly rượu xuống sàn, sắc mặt cực kỳ kém.

Giang Ninh Phiến, rốt cuộc trên người cô có bùa chú gì.

Có thể khiến anh vứt bỏ Hạ Tiêm Tiêm để ở cùng cô cả ngày…

Đến cuối cùng, anh chỉ có thể ép mình rời đi trước, để tránh thất thố ở trước mặt cô như một thằng ngu.

“Được, rồi, rồi, tôi biết rồi, thế nhé, cúp đây.” Cô Minh Thành ngồi ở bên cạnh, cách Hạng Chí Viễn xa xa, che miệng nhỏ giọng nhận điện thoại.

Hạng Chí Viễn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, con ngươi còn sắc bén hơn chiếc nhẫn mà lườm nguýt về phía Cô Minh Thành: “Ai đã mua cô ấy?”

Cuộc điện thoại này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chính là do người ở trên tàu du lịch gọi tới.

Cô Minh Thành cào mái tóc ngắn, sau đó nói: “Lôi Nam Phong, ông chủ Lôi của Hồng Hòa Xã.”

Nghe vậy, ánh mắt của Hạng Chí Viễn trở nên rét lạnh: “Lái xe quay lại!”

“Hả? Lái về đâu?” Cô Minh Thành sửng sốt.

“Tàu du lịch! Bây giờ lái về ngay!”

Hạng Chí Viễn điên cuồng hét lớn, cầm lấy chai rượu ở bên cạnh đập về phía Cô Minh Thành, cực kỳ giận dữ, trong đôi mắt màu đậm lộ ra một chút hốt hoảng: “Nhanh!”

Tại sao lại là Lôi Nam Phong.

Mẹ nó.

Người đàn ông kia là người duy nhất trong đám khách mời mà Giang Ninh Phiến đánh không lại! Chết tiệt!

“Mẹ nó là ai mời Lôi Nam Phong đến?”

Hạng Chí Viễn tàn nhẫn lườm về phía Cô Minh Thành, trước buổi tiệc, anh đã loại bỏ tất cả những khách mời có võ trong người.

“Không phải anh ạ?” Cô Minh Thành bị phun lửa mà không biết phải làm sao: “Đó là danh sách mà tôi lấy từ nhà họ Hạng mà, không phải anh đã xem hết rồi sao?”

“Tôi đã thông báo xóa bỏ phần danh sách đấy rồi.” Hạng Chí Viễn lại quơ lấy một chai rượu đập tới.

**!

Tại sao Lôi Nam Phong lại lẫn ở trong đó!

“Có thể là do người nghe để lọt.” Cô Minh Thành tránh được chai rượu, ôm đầu rón rén ngồi xổm ở bên cạnh.

“Nếu Giang Ninh Phiến xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ phế hết tất cả các cậu!”

Hạng Chí Viễn nắm chặt nắm đấm, lửa trong mắt gần như muốn phun chết Cô Minh Thành…