Tay anh đặt ở một bên, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng giống như tác phẩm nghệ thuật, động tác ngón trỏ gõ nhẹ chứng minh anh vẫn chưa ngủ.
Trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen với tạo hình một cái đầu hồ ly, đôi mắt chạm rỗng toát ra khí chất sắc bén, bá đạo.
“Cốc cốc.”
Cánh cửa bị gõ hai lần.
Giọng nói của Cô Minh Thành từ ngoài truyền vào: “Thưa cậu Hạng.”
Nghe vậy, người đàn ông nằm trên ghế mát xa chợt mở mắt, khác với gương mặt đầy nét nữ tính kia, đôi mắt của người đàn ông lại sâu sắc, sắc bén và mạnh mẽ…
Tự cao tự đại không ai sánh bằng.
“Vào đi.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng mở miệng.
Cô Minh Thành đẩy cửa đi vào: "Cậu Hạng, tất cả mọi người đều đến rồi, ông chủ Hạng mời anh ra ngoài.”
“…”
Nghe vậy, đôi mắt Hạng Chí Viễn khẽ động, dưới ánh đèn gương mặt phủ đầy lo lắng.
Hạng Chí Viễn ngồi dậy khỏi ghế mát xa, anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Đầu hồ ly là ký hiệu của nhà họ Hạng, ánh mắt anh lại rơi vào ngón áp út…
Ngón áp út trống rỗng.
Nhẫn cưới đã bị anh tháo ra từ lâu…
“Cậu Hạng.”
“Nói cho ba nuôi biết, tôi sẽ lập tức qua đó.”
“Vâng thưa cậu Hạng.”
Cô Minh Thành liếc mắt nhìn bóng dáng Hạng Chí Viễn, làn khói gỗ đàn hương lượn lờ cạnh anh, sườn mặt u ám không có chút vui mừng nên có vì đã trở thành người thừa kế nhà họ Hạng nào cả.
Từ sau khi đến Thái Lan, cậu Hạng trở nên trầm mặc ít nói, thường ở trong phòng cả ngày.
Cô Minh thành lặng lẽ thở dài, đóng cửa lại rời đi.
Cậu Hạng vẫn luôn không muốn tiếp nhận nhà họ Hạng.
Anh ta luôn cảm thấy cậu Hạng không thích lăn lộn ngoài xã hội nữa.
Nhưng bây giờ, ông chủ Hạng vì cứu cậu Hạng mà trả giá quá nhiều do đó cậu Hạng không thể không trả lại ân tình này.
Hạng Chí Viễn ngồi trong phòng chăm chú nhìn tay mình hồi lâu, sau đó dứt khoát đứng dậy, bàn tay thon dài cầm lấy đồng hồ đeo trên bàn rồi tao nhã đeo lên, sửa sang lại ống tay áo da.
Rồi sau đó anh quay người rời đi.
Gương mặt điển trai không chút biểu cảm.
Rời đi để lại một căn phòng đầy ánh đèn và mùi gỗ đàn hương …
Trong đại sảnh của chùa, trước đại phật trang nghiêm, có hơn một ngàn người đứng kín mít chừa lại một lối đi ở giữa.
Trên đất có hai đệm cối màu vàng được đặt trước tượng Phật.
“Ông chủ Hạng đến… Cậu Hạng đến…”
Thanh âm to rõ từ trong chùa truyền ra.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía cửa ngóng trông.
Một thảm đỏ rộng hai mét được trải từ bên ngoài vào đến trong chùa, toàn bộ người có mặt đều mặc âu phục màu đen, tất cả mọi thứ đều mang theo vẻ vô cùng trịnh trọng nghiêm túc.
Mười phút sau…
Hai bóng người xuất hiện ở cửa, một cao một thấp.
Trên gương mặt mang vẻ lăn lộn của Hạng Văn Thanh mang theo ý cười, mặc một bộ âu phục thủ công thẳng tắp, thẳng thừng đi vào, vô cùng khí thế.
Hạng Chí Viễn đi đằng sau ông ta, trên gương mặt mang nét nữ tính không có chút biểu cảm nào, chỉ có duy nhất nét lạnh lùng, lạnh lùng như băng.
“Ông chủ Hạng! Cậu Hạng!”
Mọi người hô to, giống như sóng thần gầm thét chấn động điếc tai.
Hạng Văn Thanh vô cùng vui vẻ, trên mặt vẫn luôn tươi cười đi về phía tượng Phật.
“Ông chủ Hạng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành thắp hai nén nhang lần lượt đưa cho Hạng Văn Thanh và Hạng Chí Viễn, sau đó lùi sang một bên.
Đầu hương lóe lên ánh lửa.
Hai tay Hạng Văn Thanh cầm hương, hướng về phía tượng Phật lớn cất cao giọng nói: "Hạng Văn Thanh con không có con cháu, nhưng được ông trời thương xót cho con một đứa con nuôi hiếu thuận. ”
“…”
Hạng Chí Viễn đứng cạnh ông ta, trên tay cầm một nén hương, ánh mắt ảm đạm trống rỗng, chỉ mang vẻ hờ hững.
“Hôm nay, dưới sự chứng giám của Phật tổ, con xin trao nhà họ Hạng lại cho con nuôi Hạng Chí Viễn. Cầu mong Phật tổ phù hộ cho nhà họ Hạng con đời đời thịnh vượng! Các anh em đồng tâm hiệp lực tạo ra một thời đại hoàng kim nhà họ Hạng ngày càng huy hoàng hơn.”