Cảnh quay đầu tiên của Tô Lạc và Lục Quân Thành có thể nói vô cùng hữu tình.
Tại thác nước phía sau núi Thanh Hư, thuộc một tỉnh lẻ giáp với thành phố S, cảnh vật non xanh nước biếc, vẻ đẹp say lòng người, Tô Lạc trong vai Mạc Vấn đang ngồi ngay ngắn ở bên dưới dòng thác tu luyện nội công tâm pháp.
Đột nhiên Ma tôn Phục Dạ thân vận huyền y từ xa đạp gió mà đến. Hắn định bụng tắm rửa ở đây một lát, lại không cẩn thận đυ.ng vào kết giới của Mạc Vấn. Thế là hai người một thân trên trần trụi, một quần áo ướt đẫm đánh nhau dữ dội trong nước.
Vì muốn che giấu thân phận của mình nên Phục Dạ không dùng toàn lực đối phó, đồng thời dò tìm môn phái võ công của Mạc Vấn. Trong thoáng chốc, tâm trí hắn thoáng hiện lên ý nghĩ xấu xa. Hắn lợi dụng khoảng cách gần dùng ngón tay điểm vào huyệt đạo trên người Mạc Vấn, giúp gã chỉ ra điểm khiếm khuyết trong lối tu luyện. Từ đây cả hai liền chính thức kết thành tri kỷ. Nửa tháng sau đó, Mạc Vấn theo Phục Dạ luyện tâm pháp xuyên suốt trong núi, võ công tăng cao lên rất nhiều, thế nhưng điều này cũng vô tình khiến gã dần thoát ly khỏi Thanh Hư chính đạo.
Trước khi đi Phục Dạ có đưa cho Mạc Vấn một cây sáo ngọc màu đen, nói nếu gã muốn gặp hắn, hoặc lúc lâm nguy cần hắn tương cứu thì hãy thổi sáo. Lần đầu tiên Mạc Vấn thổi do gã bị sư phụ truy sát, lần thứ hai là khi vì hãm hại sư muội mà tính mạng gã bị đe dọa.
Nhưng đó là chuyện xảy ra rất lâu về sau.
Bởi vì còn phải quay thêm mấy cảnh nữa, nên mọi người quyết định tạm thời ngủ lại nơi này.
"Kịch bản có vẻ bị sửa khá nhiều nha." Lục Quân Thành cầm xấp giấy cảm khái. Nội dung lần này và lần trước anh đọc hoàn toàn không giống nhau. Kỳ thực lúc anh nghe nói vai chính bị đổi, giao cho một người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào đảm nhận, thì ngay cả diễn vai đổi thủ với cậu ta anh còn không thèm, chứ đừng nói đến việc kêu anh tới làm nền.
Tham gia vào đoàn phim được vài ngày, những gì cậu diễn viên chính kia làm anh đã nghe bàn tán nhiều đến mức thuộc lòng, "Cũng tại cậu quá rộng lượng nên mới bị thua thiệt, nếu đổi thành người khác, chắc chắn đã nổi điên từ lâu rồi."
Trong giới, Tô Lạc tuy không có gia thế hiển hách nhưng được ở chỗ tính cách tốt, dẫn đến tiếng tăm của y không tệ. Mà đoàn làm phim lại có không ít người mới đến, vậy nên dù sao Tô Lạc cũng hoàn toàn xứng đáng với chức danh tiền bối. Xét thân phận này, Tô Lạc có muốn làm lớn chuyện với một diễn viên vừa vào nghề nhỏ nhoi như Tiêu Hàm thì chắc chắn cũng sẽ được người khác đứng về phía mình. Thế nhưng Tô Lạc lại chẳng hề có động thái gây hấn gì. Đơn giản y chỉ thích đóng phim, thích hưởng thụ cảm giác tự tạo ra một nhân vật từ những hành động, những cử chỉ, những biểu cảm sắc thái của riêng mình mà thôi.
Tô Lạc, "Được thần tượng khích lệ, có phải tôi nên vui mừng kích động một chút không?"
Lục Quân Thành nhìn gương mặt bình tĩnh của Tô Lạc. Y không vì có người đứng cùng chiến tuyến với mình mà đắc ý, càng không thừa cơ đi nói xấu người khác, điều này khiến cho anh rất hài lòng.
Tô Lạc không ngốc. Một ngôi sao quốc tế như Lục Quân Thành làm sao có thể đi đàm luận chuyện thị phi của người khác. Tuy rằng không biết vì sao anh lại đột nhiên muốn thử mình, nhưng trong thời gian ngắn để hai người xa lạ hiểu nhau sâu sắc, tin tưởng lẫn nhau, thì thăm dò cũng là một con đường tắt rất hiệu quả. Cho nên chẳng những y không vạch trần Lục Quân Thành mà còn thể hiện rất chân thật toàn bộ bản tính vốn có của mình cho anh xem, bởi nó có lợi cho việc xây dựng độ ăn ý nhất định trong diễn xuất của cả hai.
Dường như cách thản nhiên đáp trả này của Tô Lạc đã đúng. Bởi mấy ngày sau đó, Lục Quân Thành bắt đầu thoải mái xưng huynh gọi đệ với y.
Hai người lúc nghỉ ngơi sẽ cùng nhau ngồi chỗ nào đó trò chuyện đến quên giờ giấc, tình cảm tốt đến nỗi ngay cả Quả Tử cũng phải ghen tị. Khoảng thời gian này phải nói chính là những ngày thoải mái nhẹ nhàng nhất đối với các diễn viên cũng như tất cả staff trong đoàn phim.
Vào lúc thời tiết nóng bức lại được ở trong núi nghỉ mát, phần kịch bản thì không quá khó nhằn, thật sự khiến người ta có cảm giác hưởng thụ vô cùng.
Nhưng ngay khi mọi người ở đây còn chưa hưởng thụ đủ, vị diễn viên chính bên kia rốt cục đã đứng ngồi không yên.
Phải nói là vừa xem qua kịch bản đã được chỉnh sửa thì mông Tiêu Hàm đã bắt đầu mọc gai rồi. Không ngờ Trần Hoành vừa cải biến liền giảm đi một phần ba đất diễn của cậu. Mà anh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm cậu suy nghĩ thế nào, một lời giải thích hay nhắc nhở cũng không có, thẳng thừng thay đổi luôn.
Tiêu Hàm vốn định không diễn nữa. Nhưng cậu biết với điều kiện của bản thân, nếu từ bỏ bộ phim này thì sẽ không bao giờ có được hội lần thứ hai. Thế nên cuối cùng Tiêu Hàm quyết định van xin kim chủ của mình là Tề đại thiếu gia đích thân tới trường quay nói chuyện với đạo diễn.
Không may thay, khi Tề Hiên đến nơi lại trùng hợp thấy được màn "tắm uyên ương" của Lục Quân Thành và Tô Lạc. Hai người đều đang cởi trần, vừa tắm vừa hàn huyên bên cạnh thác nước.
Cảnh này đề cập đến lúc Phục Dạ chuẩn bị rời đi, hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã khiến cho Mạc Vấn bị nhiễm khí tức Ma giới. Thế nhưng hiện tại phe tà giáo của hắn và chính đạo đang xung khắc như nước với lửa, Phục Dạ mong muốn có gã ngồi cùng thuyền. Song, hắn không mong bản thân sẽ phá nát cuộc sống tốt đẹp hiện tại của Mạc Vấn. Cảm xúc do dự giằng co này, khi Mạc Vấn xoay người lên bờ mặc quần áo đã được Lục Quân Thành biểu hiện vô cùng đặc sắc.
Tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều cảm thán, "Tình thật đấy!"
Tuy nhiên Tề Hiên chỉ nhìn thoáng qua rồi đầu quay đi, không muốn để ý tới.
Trần Hoành rốt cuộc lên tiếng hô "Cắt". Sau khi cảnh quay kết thúc, anh liền xoay đầu nhìn về phía Tề Hiên, vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, "Sao hôm nay Tề tổng lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
Tề Hiên nhìn anh, ánh mắt ngưng trọng trong chốc lát.
Tư liệu có ghi, Trần Hoành năm nay hai mươi chín, năm mười tám tuổi đã làm chân chạy vặt trong đoàn phim, đã từng đóng mấy vai quần chúng, cuối cùng nhờ cơ duyên hảo hợp mới bắt đầu nghề đạo diễn. Do người này một không bối cảnh hai không tiền tài nên mấy năm đi làm đạo diễn cũng chỉ được người ta thuê về.
Thế nhưng Trần Hoành có dã tâm, có nghị lực, có tài hoa lại ẩn nhẫn kiên cường leo từng bước từ tầng dưới chót lên, nên thành công với anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tuy nhiên Tề Hiên có thể xác định Trần Hoành không phải đối tượng của Tô Lạc. Mà cái tên Lục Quân Thành đang giúp y vuốt lại mấy sợi tóc đằng kia mới thật đáng nghi.
Đương nhiên những suy nghĩ này chỉ đến trong khoảng khắc. Không chờ cho Trần Hoành nhận ra, Tề Hiên đã nhìn về Tiêu Hàm bên cạnh, nói: "Người mới không hiểu chuyện, chắc anh sẽ không để tâm chứ?"
Trần Hoành cười bâng quơ, liếc nhìn Tiêu Hàm, "Người mới không hiểu chuyện là điều bình thường, quan trọng cậu ta có tâm học hỏi hay không."
Tiêu Hàm nhanh chóng bước lên xin lỗi, nói mình quả thực đã làm sai, Trần đạo diễn nói rất đúng, còn xin anh hãy chỉ dạy cho cậu ta nhiều hơn vân vân.
Mọi thứ coi như không có gì trở ngại, trang sách này cứ như thế được lật sang.
Tuy nhiên Tiêu Hàm vẫn không chịu bỏ qua cho Tô Lạc. Lúc lên xe quay về cậu còn to nhỏ bên tai Tề Hiên vài ba câu, "Tô Lạc kia đã đoạt rất nhiều phân đoạn của em, rốt cục ai đang chống lưng cho anh ta vậy chứ?" Ngay cả Tề thị cũng không để vào mắt.
Lúc này Tề Hiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Hàm chỉ có thể trông thấy được đường cong hoàn mỹ nơi gò má của hắn. Gương mặt ấy vô cùng lạnh lùng khiến cho cậu theo bản năng thu lại thái độ giận dỗi.
"Tề tiên sinh?" Thấy Tề Hiên không chú ý tới mình, Tiêu Hàm lập tức trở nên nhu thuận dè dặt, đôi mắt trong suốt ngập nước dõi theo hắn, tỏ vẻ sợ hãi.
Tề Hiên nhìn Tiêu Hàm một lát rồi dùng tay nắm cằm cậu, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì, "Nếu như em có năng lực thì đã không cần đến tôi ra mặt."
Lưng Tiêu Hàm lập tức ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Cậu tội nghiệp nhìn Tề Hiên, "Nếu Tề tiên sinh không hài lòng em điều gì, em chắc chắn sẽ sửa!" Được một vị kim chủ như vậy bao dưỡng, thành tựu mà cậu đạt được bây giờ so với phải dành mười năm phấn đấu, thậm chí cả đời còn nhiều hơn bội phần.
Tề Hiên bỏ tay khỏi cằm Tiêu Hàm, lười nhìn tới nữa. Mắt hắn nhanh chóng chuyển về hướng ngoài cửa sổ.
Tiêu Hàm rất biết điều lui vào trong góc. Người đại diện nói đúng, người như Tề Hiên sao có thể coi trọng mình, cùng lắm cũng chỉ xem mình tựa một món đồ chơi mới mẻ mà thôi.
Trong mắt các kim chủ, những nghệ sĩ nhỏ nhoi giống bọn họ làm gì có trọng lượng cơ chứ.
Tỷ như chuyện lần này, rõ ràng Tiêu Hàm đã nhiều lần than vãn với Tề Hiên nhưng hắn lại chưa từng có ý định ra mặt giúp cậu. Cho đến khi cậu nói rằng kịch bản đã bị sửa đổi, Tô Lạc được diễn cùng với Lục Quân Thành thì bấy giờ kim chủ của cậu mới chịu lên tiếng.
Tiêu Hàm suy nghĩ rất nhiều, không dám chắc chắn cụ thể người nào đã khiến cho Tề Hiên xúc động. Điều duy nhất cậu xác định được đó là Tề Hiên không hề làm điều này vì mình.
Tinh thần Tiêu Hàm vì thế mà trở nên sa sút. Bầu không khí trong xe quá nặng nề, cậu cũng không dám đi quấy rối kim chủ của mình nữa, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài học theo Tề Hiên nhìn ra cửa sổ. Ở đằng xa xa, nhân viên đoàn phim đã bắt đầu dọn dẹp đạo cụ, đạo diễn Trần Hoành đang nói gì đó với Tô Lạc và Lục Quân Thành. Từ vị trí này vừa khéo giúp cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lạc theo hướng xe chạy từ từ chếch đi, mãi cho đến khi chỉ còn thấy được đằng sau gáy của y.