Đương kim Thánh thượng đến nay còn chưa có phi tử. Y vẫn là hoàng tử ngây ngô, không chịu coi trọng việc này, lại do thân thể đặc thù, không được mẫu phi yêu thương, bên cạnh vẫn luôn không có người nào, sau khi Tiên hoàng mất, y cố tình lấy vấn đề giữ đạo hiếu để gác lại chuyện tuyển tú.
Lần tuyển chọn này, là cơ hội rất lớn với các thiếu nữ, nếu có thể thành công, việc lên ngôi Hoàng Hậu cũng chỉ là sớm muộn.
Lý Liên cũng mới nghe chuyện này từ mẫu phi khoảng một canh giờ trước, khuôn mặt trắng bệch, ngón tay không kìm được mà run lên.
Thái Hậu yên lặng thưởng trà, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát phản ứng của hoàng đế, thấy y thất thần, cười nói, :"Vị trí Hoàng Hậu cũng sắp không phải bỏ trống nữa rồi."
Lý Liên nghe xong lời này bắt đầu bình tĩnh lại, trả lời :"Chắc chắn rồi ạ."
Thái Hậu cũng chưa vội vui mừng, bà đã ở trong cung lâu lắm rồi, loại người gì cũng đều đã tiếp xúc, đối phó, hiện giờ muốn lật đổ Cung Thân vương, không thể thiếu đứa ngốc này đến lót đường.
Nhưng mà đôi lúc, tính kế đến đâu cũng tính không ra lòng người.
Lý Liên vừa ra ngoài, liền gặp Cung Thân vương trên đường, đối phương vừa nhìn thấy y đã giận dữ, Lý Liên giật thót, không kịp giải thích gì đã bị Cung Thân vương ôm chặt trong l*иg ngực.
"Làm càn! Đây là hoàng cung!" Lý Liên nhất thời luống cuống, vội nhìn bốn phía xung quanh, cung nữ thái giám theo hầu y lúc này dã không thấy đâu, y cũng không ngốc, đã hiểu ra được một chút.
"Bọn họ đều là người của ngươi?" Lý Liên trong lòng lạnh dần, tựa như mùa đông trước kia, không có một chút ấm áp.
"Chỉ một phần là người của ta." Lý Dục thẳng thẳn giải thích, hắn nhảy lên mấy cái, đã đến tẩm cung hoàng đế. Hiện giờ coi như hắn cũng đã quen thuộc chỗ này.
Lý Dục buông Lý Liên ra, tay nắm cằm y, nói :"Tiểu hoàng đế của ta đã lớn rồi, vậy mà muốn nữ nhân."
Lý Liên ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, tựa như bị thú dữ vây nhốt, làm y muốn vùng vẫy chạy đi, nhưng y là đế vương, vậy mà còn không có năng lực bảo vệ chính mình, y căng thẳng trả lời :"Vị trí Hoàng Hậu này không nên để trống."
Đúng vậy, y hiện giờ là hoàng đế, chắc chắn phải có Hoàng Hậu.
Lý Dục lúc này đã thật sự tức giận, sát khí chiến trường tỏa ra, làm hắn trông vô cùng dữ tợn. Lý Liên thấy thế, co rúm lại, y rất sợ.
Lý Dục tất nhiên cũng cảm giác được, trong lòng bỗng dưng đau xót, dứt khoát tiến lên, "Em không phải muốn Hoàng Hậu ư? Bổn vương sẽ cho em một Hoàng hậu."
Lý Liên bị Lý Dục ôm đến một tòa núi giả, đám cung nữ thái giám không biết đang làm gì, cũng lục đυ.c đi qua con đường này.
Lý Liên mềm nhũn tựa vào núi giả, không dám phát ra tiếng, cũng không dám chạy trốn, y lúc này mờ mờ ám ám, nếu đi ra ngoài cũng không biết giải thích thế nào.
Y cũng cảm nhận được mình sắp bị làm gì, cả người đều ửng hồng.
Trong tay đám thái giám cung nữ là quần áo và trang sức, Lý Dục tùy tiện gọi một người, cầm lấy đồ trên tay rời đi.
"Ngươi vậy là có ý gì." Lý Liên quật cường nhìn Lý Dục, liếc một cái liền thấy nữ trang trong tay hắn, tim nảy lên, một ý nghĩ lớn mật hiện ra, hắn chẳng lẽ là muốn...?
"Bệ hạ không phải muốn Hoàng hậu sao? Ta thấy bệ hạ rất thích hợp." Lý Dục nhướng mày, nhìn dáng vẻ hoang mang của Lý Liên, trong lòng sung sướиɠ, hắn đè lên người Lý Liên, bắt được cánh tay đang khua loạn, nhắm mắt hôn lên.
"Tí tách" tiếng nước từ núi giả truyền đến, trong không khí toàn là mùi vị ngọt nị. Cung nữ thái giám đều chào hỏi, nghĩ rằng Cung Thân vương đang làm việc, bọn họ chỉ cần lo cho công việc của mình là được.
"Ngươi đáng ghét!" Lý Liên vất vả đẩy Lý Dục ra, đôi mắt đẹp trừng hắn, cho Lý Dục một cái tát.
"Bang...", dấu vết bàn tay đỏ tươi hằn lên mặt Lý Dục vô cùng rõ ràng, Lý Liên lại hơi hối hận, trong lòng rất khó chịu, nhưng lúc này đã vào hang hổ, không thể quay lại.
Lý Dục cũng không phải người giỏi nhẫn nhịn gì, cướp đoạt là bản năng của hắn, hắn kéo chân Lý Liên ra, chậm rãi xoa nắn chim nhỏ.
"Bệ hạ bày ra dáng vẻ này, cũng là thèm muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của thần không phải sao?" Lý Dục nở nục cười mờ ám, lại khiến tim Lý Liên lỡ một nhịp, thật vất vả ổn định cảm xúc của bản thân, lại bị động tác tiếp theo của Lý Dục làm giật mình,
Lý Dục vậy mà khẩu giao cho y, chim nhỏ ở trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi vừa mới khuấy đảo miệng hắn giờ lại đang liếʍ mυ'ŧ chim nhỏ. Cả thể xác và tinh thần Lý Liên đều thoải mái, hai chân nhũn ra, kẹp chặt eo Lý Dục, cố tình cọ xát.
Chim nhỏ run lên, sung sướиɠ truyền đến sống lưng, Lý Liên cũng quên mất đây là chỗ nào, nức nở rêи ɾỉ. Tiếng rên mềm mại ngọt nị, kêu lên hết lần này đến lần khác, ôm chặt đầu Lý Dục, yếu đuối khóc nấc lên.
"Thật thoải mái, ưʍ..."
Lý Liên sắp sửa cao trào, Lý Dục tức khắc buông chim nhỏ ra, nói :" Bảo bối đĩ da^ʍ, em gọi ta là phu quân, ta liền cho bảo bối bắn."
"Hức, muốn ngươi liếʍ...a...." Trong mắt Lý Liên mờ mịt mê man, không thấy rõ bộ dạng Lý Dục.
Lý Dục kéo bàn tay muốn hắn mυ'ŧ liếʍ chim nhỏ của Lý Liên ra, xấu xa tiếp tục nói, "Đĩ nhỏ không muốn bắn ư? Ta đã nói, chỉ gần gọi một tiếng phu quân, ta liền khiến em sướиɠ phát điên, được không?"
Lý Liên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lý Dục, như đang cố nhìn rõ xem hắn là ai, cơn nứиɠ từ chim nhỏ lan tới l*и da^ʍ, y rốt cuộc không nhịn nổi mở miệng cầu xin, "Phu quân, muốn phu quân mau liếʍ em...muốn bắn...ưm"
Chim nhỏ lại lần nữa được vuốt ve dịu dàng, nửa người Lý Liên đều tê dại, nhưng hai lỗ l*и vẫn còn rất ngứa, làm cách nào cũng không được âu yếm.
Lý Liên lắc lư mông nhỏ, cùng mặt đất cọ xát, làm bướm nhỏ đạt được chút kɧoáı ©ảʍ, mép l*и bị ma sát đỏ bừng. Lý Dục rất nhanh liền phát hiện người dưới thân không ngoan, ©ôи ŧɧịt̠ bự dùng sức, hung hăng ȶᏂασ vào l*и nhỏ.
Côи ŧɧịt̠ bự đột nhiên đến thăm làm l*и nhỏ chưa kịp thích ứng, Lý Liên bị cơn đau làm cho tỉnh táo, bắt đầu kháng cự, nhưng sức lực của y sao có thể so sánh với Lý Dục, hệt như châu chấu đá xe, bởi vì động tác của y mà làm cho Lý Dục càng thêm thỏa mãn.
"không cần, hoàng huynh xin hãy tha cho trẫm, trẫm là thiên tử, người là hoàng huynh của trẫm, chúng ta không nên như vậy, ưʍ..." Cúc huyện đói khát khó nhịn, làm Lý Liên không thể điều khiển chính mình.
"Ta đã ȶᏂασ em bao nhiêu lần, em hiện tại mới nói những lời này, không thấy quá muộn sao?" Lý Dục ấn bàn tay vào bụng Lý Liên, ngông cuồng nói, "Có lẽ trong bụng bệ hạ đã có cốt nhục của thần rồi cũng nên."
Lý Liên cũng bị lời này của Lý Dục dọa cho sợ hãi, y thật sự không thể tưởng tượng, bản thân mình là nam nhân sao có thể sinh con. Nhưng trong lòng vẫn bối rối, y lần đầu hoảng loạn đến vậy, cố đẩy Lý Dục ra, cầm cục đá ném vào Lý Dục,
Trên trán Lý Dục bị chảy máu, hắn cũng bắt đầu tức giận, điên cuồng ȶᏂασ l*и non của Lý Liên.
"Em nói xem, ta có nên nhốt em lại, để em mỗi ngày chỉ ăn được ©ôи ŧɧịt̠ bự của ta, ý tưởng không tồi đúng chứ? Có lẽ ban đầu em sẽ hận ta, nhưng qua một khoảng thời gian, em sẽ phát hiện em chỉ có mình ta. Em sẽ khao khát nhìn thấy ta, ngày ngày nứиɠ tình, say mê cảm giác bị ta ȶᏂασ l*и." Lý Dục cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết rõ mình rất lưu luyến tiểu hoàng đế.
"Ngươi là đồ điên, thật sự điên rồi!" Lý Liên sẽ không bao giờ thừa nhận, khi nghe được những lời ấy của Lý Dục, trong lòng lại có chút mong chờ, khát khao.
Chẳng lẽ y cũng điên rồi sao? Vì sao lại ước ao được người này nhốt lại?
"Bướm em kẹp thật chặt, muốn bắn sao? Chờ một lát, ta muốn bắn cùng với bảo bối." Lý Dục đè chặt vai Lý Liên, để thân mình hắn dán lên, cắn môi Lý Liên, thừa lúc Lý Liên đang trầm mê, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong l*и.
"Ta cần phải cố gắng hơn nữa, như vậy bảo bối mới có thể sinh ra hài tử.."
Tú nữ chờ một ngày để được nhìn thấy thánh thượng đều tuyệt vọng.
Các nàng vừa đi đến nơi này, liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, kiều mị mà dâʍ đãиɠ, lời nói tục tĩu dơ bẩn trước giờ các nàng còn chưa được nghe qua.
Các nàng mặt đỏ tai hồng, thậm chí kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngất xỉu, nhưng bệ hạ vẫn như cũ không nói lời nào.
Bệ hạ tôn quý các nàng từng khao khát gặp mặt, vậy mà ở đây sủng hạnh một nữ tử chưa từng thấy qua.
"Bảo bối có phải rất thoải mái hay không, các nàng đến đây, nói không chừng còn đang suy nghĩ, là da^ʍ nữ nào không biết xấu hổ dám bò lên giường hoàng đế." Lý Dục cố ý làm bọn họ nhầm lẫn, dù sao mấy nữ nhân này trước giờ đều chưa từng gặp Lý Liên, thậm chí cả giọng nói cũng chưa từng nghe.
"A, dừng lại...không muốn, ưʍ..." Lý Liên thẹn thùng đến điên mất, người này tại sao lại to gan đến thế, ở chỗ này dám...
"Đáng tiếc Thái hậu nương nương không có tới đây, nếu bà ta tới, nhất định sẽ rất vui vì đã chọn được Hoàng hậu. Bảo bối, bướm nhỏ của em mυ'ŧ thật giỏi." Đĩ da^ʍ rõ ràng đã nứиɠ đến mê man, l*и non lại phun nước lần nữa, vậy mà vẫn còn dám mạnh miệng.
Hắn ăn xong vυ' đĩ da^ʍ, liền đem núʍ ѵú mềm mại đùa bỡn đến dựng thẳng, bầu ngực trắng nõn bị chơi đến sưng đỏ, "Thật muốn xem bảo bối phun sữa một lần, nhất định sẽ rất tuyệt."
Lý Liên vừa mới nghĩ mình là nam nhân, sẽ không có sữa, liền ngay lập tức cảm giác được sự trướng nóng, y không khỏi sợ hãi, ngay sau đó liền thấy trời đất sụp đổ. Y thế mà thật sự phun sữa."
Dòng sữa trắng ngà phun không ít vào miệng Lý Liên, hơi ngọt một chút, cũng không che ấp được nội tâm trống rỗng, y đột nhiên cười lớn, một thân thể dâʍ ɖu͙© như cɧó ©áϊ, làm sao có thể lấy vợ?
Y chủ động dây dưa với thân thể Lý Dục, cả hai triền miên say mê như hai con rắn đến mùa giao phối. Lý Dục có chút không đành lòng, lại không thể chấp nhận Lý Liên ở bên người khác, hắn hôn lên thân thể Lý Liên, ôn nhu vuốt ve chơi đùa, ©ôи ŧɧịt̠ nóng bên dưới lại hung hăng ȶᏂασ nát người này.
"Mau ȶᏂασ em...ưm, ȶᏂασ em thật mạnh, ©ôи ŧɧịt̠ bự này là của em...thật nóng...muốn cặc bự ȶᏂασ l*и cɧó ©áϊ đến nát...ưm" Lý Liên nắm núʍ ѵú, đưa lên miệng Lý Dục, "Mau hút núʍ ѵú của bé đĩ...a...bé đĩ rất sướиɠ, núʍ ѵú bắt đầu phun sữa...bên trong thật nhiều sữa, phu quân nhanh nếm thử...ưʍ."
"Liếʍ thật sướиɠ...a...thoải mái, núʍ ѵú phải bị liếʍ hỏng...ưʍ." Lý Liên cũng không nhàn rỗi, duỗi tay đâm chọc cúc huyệt, bướm da^ʍ đã bị ȶᏂασ ba lần, cúc huyệt còn chưa được ȶᏂασ lần nào, rất ngứa, muốn mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ bự...ưʍ."
"Bên kia, ưm, vυ' bên kia cũng rất ngứa, muốn phu quân ȶᏂασ bên kia, a...mau ȶᏂασ vυ' bự của bé đĩ, rất muốn, ưʍ." Lý Liên mới đâm được ba ngón tay vào cúc huyệt, thật chặt, không biết tại sao ©ôи ŧɧịt̠ bự có thể nhét hết vào.
"Đĩ nhỏ thật da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của phu quân đều bị em hút khô, mau ngồi dậy, phu quân liền bắn cho em, bắn đến lúc em mang thai!" Lý Dục ra sức ȶᏂασ núʍ ѵú, chất lỏng trắng đυ.c bắn ra, vừa vặn dính lên mặt Lý Liên.
Lý Dục vừa bắn tinh vừa liếʍ nhẹ gương mặt Lý Liên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa bắn hết, đĩ da^ʍ đã gào khóc muốn ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ nát cúc huyệt.
Cũng là ơn trời ban, các tiểu thư kia chỉ có một bướm nhỏ, đâu có chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ có đĩ da^ʍ của hắn, tận hai cái l*и ấm nóng, ngày ngày chảy nước thèm thuồng ăn cặc.
Mấy nữ nhân bên ngoài bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngất xỉu, ngay cả những người tâm lý vững vàng cũng cắn răng nhắm mắt, hối hận tại sao lại đi đến đây.
"Đĩ da^ʍ, tú nữ bên ngoài lại ngất xỉu kìa."
"Ngất mới tốt, các nàng đều không có l*и da^ʍ như em, phu quân không cần để ý các nàng, chỉ có thể nhìn em,..ưm, phu quân lại ȶᏂασ vào đúng chỗ ngứa, sao lại giỏi đến vậy, a...ưm, đĩ da^ʍ ăn ©ôи ŧɧịt̠ sướиɠ muốn chết."
"Phu quân nếu không lợi hại, sao có thể thỏa mãn đĩ nhỏ đây, em nứиɠ đến vậy, l*и da^ʍ mỗi ngày không ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự liền không chịu nổi."
"Đúng vậy, muốn phu quân ȶᏂασ em cả đời, mỗi ngày đều đem ©ôи ŧɧịt̠ bự đút vào l*и em, ưʍ..." Sữa Lý Liên bị mυ'ŧ hết, lại dùng tay hứng dâʍ ɖị©ɧ, nhất quyết bắt Lý Dục phải liếʍ.
Lý Dục nghe xong liền ngẩng đầu hỏi, "Nếu phu quân mỗi ngày đều đem ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ l*и đĩ nhỏ, vậy ta làm sao đi tiểu được đây?"
"Vây bắn...bắn vào l*и da^ʍ bên trong, l*и em rất khát...ưm, muốn uống hết nướ© ŧıểυ của phu quân..." Lý Liên cũng không biết bản thân đang nói gì, y đã được ȶᏂασ đến ngây ngất, chỉ muốn thỏa mãn hai cái l*и đang phát da^ʍ. Lúc Lý Dục bắn nướ© ŧıểυ, y còn banh rộng chân, rối rít cảm ơn Lý Dục đút no l*и nhỏ.
Nghe thấy tin tức Thái hậu hất đổ cả bàn trà, hoàng đế vậy mà dâʍ đãиɠ như cɧó ©áϊ, bà dùng nửa canh giờ mới có thể bình tĩnh. Thái hậu gọi tâm phúc đến, âm thầm đi mời thừa tướng, bà cũng không phải chỉ có mỗi mình đứa con trai là hoàng đế.