Thi Nịnh tuân thủ ước định về nhà trước 8 giờ, lại ngoài ý muốn phát hiện trong nhà không có người, xung quanh đều tối đen, không bật đèn. Cô đột nhiên nhớ tới buổi tối nào đó, tâm tình không khỏi căng thẳng, động tác cũng trở nên cẩn thận nhẹ nhàng, như là đang sợ bị người khác phát hiện.
Cô nín thở lặng lẽ lần mò tìm công tắc đèn, tách một tiếng, đèn mở lên. Nhìn xung quanh phòng khách, không có bóng dáng của Thi Tần. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới phòng bếp, mở cửa tủ lạnh. Khó mà tin được Thi Tần lại là một người yêu thích sữa, trong tủ lạnh lúc nào cũng có đủ loại sữa. Nhưng như vậy càng lợi cho cô, vì cô cũng thích sữa.
Cô lấy một hộp sữa chua, cắm ông hút vừa uống vừa lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng Thi Tần, cô theo bản năng đi chậm lại, lỗ tai trở nên nhạy cảm, cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên trong.
Tối đen, yên tĩnh.
Anh không ở nhà à?
Chơi cùng Trần Tử Hân cả một ngày, cả người cô mệt mỏi, dính đầy mồ hôi, vì thế chuyện đầu tiên sau khi về phòng là tắm rửa. Một lúc sau cuối cùng cũng thấy sảng khoái, tựa vào ghế mềm sấy tóc.
Không biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không, lúc tóc cô sắp khô thì nghe được tiếng động bên ngoài, nhanh chóng tắt máy sáy đi, nín thở lắng nghe. Quả nhiên có tiếng động thật.
Cô không yên tâm, buông máy sấy bước ra khỏi phòng, bước chân vội vàng đi xuống lầu.
Rất nhanh thôi, từ trên cầu thanh cô đã thấy Thi Tần từ cửa đi vào, bước chân dừng lại. Đối phương cũng thấy cô, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn lại đây.
Trái tim của Thi Nịnh đột nhiên nhảy dựng.
Thi Tần vừa đi vừa nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự chiếm hữu, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Thi Nịnh trơ mắt nhìn anh, động tác cùng ánh mắt của anh làm cô cảm thấy không ổn, sự áp bách làm tim cô đập nhanh hơn, cảm giác khẩn trương và hoảng loạn dâng lên, muốn xoay người bỏ chạy nhưng chân không nhấc lên được.
“Anh?”
Cô lên tiếng thăm dò.
Thi Tần không đáp lại, bước chân vừa nhanh vừa vững vàng, rất nhanh đã đi tới trước mặt cô, lần này không có bước đệm, trực tiếp ôm lấy eo cô.
Thi Nịnh không đề phòng trước, đột nhiên rơi vào một vòng tay, eo nhỏ bị cánh tay anh ôm chặt. Cô bị bất ngờ, nhưng cái mà làm cô trở tay không kịp chính là nụ hôn của anh.
Tay trái Thi Tần giữ đầu cô lại, gương mặt tuấn tú áp xuống, sau đó lấp kín môi cô, mãnh liệt cắи ʍút̼, hô hấp dồn dập, một luồng khí nóng phả xuống da thịt trên mặt cô.
Anh ôm cô càng chặt, mỗi một lần cắи ʍút̼ đều kèm theo hơi thở nóng rực. Đầu lưỡi thuận theo tự nhiên tiến vào trong miệng cô, ngậm lấy nó rồi mυ'ŧ vào, tiếng môi lưỡi chậc chậc vang lên, hòa lẫn với tiếng hít thở hỗn loạn da^ʍ mĩ.
Tay phải Thi Tần không thỏa mãn với việc chỉ ôm lấy eo cô, bàn tay to rộng vuốt ve lưng cô rồi lướt xuống dưới, luồn vào trong chiếc quần ngủ rộng thùng thình, cách một lớp qυầи ɭóŧ xoa bóp mông cô.
Nụ hôn càng trở nên dữ dội, từ môi bắt đầu di chuyển khắp mặt, cằm, rồi chôn ở hõm cô điên cuồng mυ'ŧ mát.
Sau khi môi được buông tha, Thi Nịnh cuối cùng cũng có thể thở dốc, nhưng cơ thể đã mềm nhũn, không cách nào đẩy anh ra được.
“Anh, anh, anh trai… Thi Tần!”
Cảm giác bàn tay và nụ hôn càng lúc càng trở nên càn rỡ, cả người Thi Nịnh như có một luồng điện chạy qua, tê dại run rẩy, đồng thời trong lòng càng thêm sợ hãi, không dám tin tưởng nếu cứ như vậy thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Bàn tay của Thi Tần không hề kiêng nể gì mà xoa bóp mông cô, bàn tay vuốt qua vuốt lại. Một tay khác buông gáy cô ra du tẩu xuống lưng, gấp gáp vuốt ve.
Thi Nịnh không ngừng kêu la, tay không ngừng ra sức đánh lên lưng anh, nhưng không lay chuyển được gì.
Tay trái anh càng thêm to gan, từ lưng xuống eo, rồi hướng lên trên. Hôm nay, sau khi tắm cô không mặc áσ ɭóŧ, bầu ngực cực kỳ nhạy cảm, lúc tay anh chạm tới thì run lên lập cập. Thi Nịnh sợ, quýnh quáng cắn lên vai anh một cái.
Người trước mặt quả nhiên đã dừng lại.
Thi Nịnh cắn rất mạnh, giằng co vài giây mới chịu nhả ra.
Động tác của Thi Tần dừng lại, đứng thẳng lên nhìn cô chằm chằm.
Tim Thi Nịnh vẫn đạp nhanh như cũ, nhìn vào ánh mắt anh không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy.
“Anh trai.” Cô kêu lên, nhân cơ hội này kéo tay anh ra, sau đó lùi về sau một bước.
Thi Tần không cho cô đi xa, hai tay đưa qua một lần nữa ôm cô vào ngực, nhưng động tác lần này dịu dàng hơn nhiều. Đầu anh cúi xuống tựa lên vai cô.
Tóc anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ của cô, ngứa ngáy vô cùng, cô theo bản năng muốn lui lại, nghiêng đầu nhìn thấy hô hấp của anh đã bình ổn, động tác không còn càn rỡ nữa.
Dường như đã ngủ trên vai cô rồi.
Thi Nịnh đỡ anh vào phòng, đặt anh lên giường rồi nhanh chóng rời đi, trở về phòng mình khóa cửa lại.
Cơ thể như đã sụp đổ, cô vội lao lên giường.
Mùi rượu nhàn nhạt vẫn quẩn quanh chóp mũi.
Là mùi trên người Thi Tần.
Ai, trong miệng cũng có.
Thi Nịnh nuốt nước miếng, giống như đang nuốt ngụm rượu từ trong miệng Thi Tần.
Suy nghĩ lung tung rối loạn, tim đập mạnh thật lâu.
Thi Tần mở mắt ra nhìn lên trần nhà, tay phải đi xuống luồn vào qυầи ɭóŧ, nắm lấy côn ŧᏂịŧ đã dựng thẳng.
Anh mở to mắt, nhưng tầm mắt lại không có tiêu cự lẫn tiêu điểm. Anh đang hồi tưởng lại dư vị vừa rồi.
Miệng cô thật thơm ngọt, vòng eo nhỏ nhắn như thế, sau lưng có bao nhiêu chiếc xương sườn, làn da mỏng manh, mông thật mềm…
Tay phải nhanh chóng loát động. Bất mãn vì bị qυầи ɭóŧ che chắn, anh cởi ra hết toàn bộ, thậm chí cởi luôn cả áo, hoàn toàn trần trụi.
Anh ôm lấy gối đầu, tay trái giữ chặt, vùi mặt vào gối.
Tay phải nắm chặt gậy thịt, tưởng tượng mình đang ở trong cơ thể cô, côn ŧᏂịŧ đâm chọc vào bên trong hoa huyệt vừa chặt chẽ vừa nhiều nước, hút lấy anh như muốn lấy mạng…
“Ưm a…”
Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ trong cổ họng, tay phải gia tăng tốc độ.
Nịnh Nịnh hôn anh, sờ anh đi.
Nịnh Nịnh hút anh chặt quá.
Bờ mông no đủ mịn màng của cô phủ lên bụng nhỏ của anh, hoa huyệt cắn chặt côn ŧᏂịŧ.
Cô vô cùng dâʍ đãиɠ mà di chuyển trên người anh, nhả côn ŧᏂịŧ của anh ra rồi lại ngậm vào.
Cô đã gấp gáp muốn được anh làm, hoa huyệt muốn nghênh đón côn ŧᏂịŧ của anh.
Ham muốn như vậy, dâʍ đãиɠ như vậy.
Tốc độ tay phải càng lúc càng nhanh, dường như chỉ còn có thể thấy dư ảnh của màu da mà thôi.
Hoa huyệt sao lại chặt vậy, hả? Muốn gậy thịt của anh trai à, phải không?
Cho em nhé? Lát nữa bắn hết cho em nhé?
Tiếng hít thở dồn dập đập vào gối nằm, vang vọng khắp phòng.
Không ngừng thở dốc, gấp gáp.
Tiếng thở dốc tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙©.
“Nịnh Nịnh, Nịnh Nịnh, bảo bối Nịnh Nịnh, a…”
Du͙© vọиɠ leo lên tới đỉnh, kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại. Tay phải thả chậm tốc độ, chất lỏng trắng đυ.c bắn ra theo từng nhịp loát động.
Anh lau lau tay phải, nằm liệt trên giường, tứ chi mở rộng.
Bộ phận bên dưới bụng không mềm đi xíu nào, vẫn dâng trào như cũ.
Anh trợn mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ có hình ảnh của Thi Nịnh.