Sau nhiều ngày trôi qua, Đường Ẩn lại trở về lâu đài cổ.
Quản gia Lan Y có vẻ hơi kích động khi thấy Đường Ẩn đến: "Ngài cuối cùng đã trở về rồi."
Đường Ẩn gật đầu một cái: "Lan Y, giúp tôi lấy bộ ấm trà ra."
Lan Y: "Vâng."
Đường Ẩn nói với Kerr: "Anh tự đi ra vườn lấy hoa, muốn lấy bao nhiêu cũng được."
Giọng điệu tùy ý không giống như đối với vườn hoa hồng được chăm sóc tỉ mỉ của chính mình mà giống như nói về cỏ dại có thể tìm thấy ở khắp nơi.
Kerr cũng cảm thấy Đường Ẩn có gì đó bất thường, hắn biết Đường Ẩn trước đây yêu thích vườn hoa hồng này đến mức nào và biết Đường Ẩn đã tốn bao nhiêu công sức để trồng ra hoa hồng ánh trăng mà chạy tới rừng tinh linh.
"Nếu như anh lấy hết tất cả hoa hồng trong vườn thì sao?" Kerr hỏi.
"Vậy lấy hết đi."
Đường Ẩn không nhìn biểu hiện của Kerr, cậu ngoắc ngón tay với Lục Tước và dẫn Lục Tước đến phòng trà của mình.
Lan Y đã chuẩn bị trà trước rồi còn Đường Ẩn nước chảy mây trôi ngồi xuống pha trà, tay của cậu nhìn đặc biệt đẹp trong mây mù dày đặc, đôi mắt đỏ lẳng lặng nhìn lá trà chìm rồi lại nổi, Đường Ẩn đột nhiên hỏi: "Lan Y, cậu theo tôi bao lâu rồi?"
Lan Y khẽ nói: "Chính xác là một ngàn năm."
"Tử tước hình như chỉ có thể sống một hai ngàn năm." Mười ngón tay của Đường Ẩn thon dài, giữ ấm trà rồi rót trà, đầu ngón tay dường như cũng nhuốm chút hương trà nhàn nhạt, cậu đưa ấm trà cho Lục Tước
Tuy nói huyết tộc là sinh vật bất tử nhưng ngoại trừ các thân vương mạnh mẽ ra thì tuổi thọ của các huyết tộc khác cũng có thời hạn, sau thời hạn này dù vẫn còn sống nhưng có thể sẽ không duy trì được hình dạng con người phải ngủ trong quan tài hàng trăm năm để đổi lại vài tháng ngắn ngủi tỉnh táo và sức mạnh.
Lan Y cụp mắt xuống để che giấu nỗi buồn trong mắt: "Tôi có thể tiếp tục hầu hạ ngài thêm trăm năm."
Khi thời gian của y sắp hết, y sẽ tìm một người phù hợp để tiếp tục phục vụ cho chủ nhân.
"Từ nay về sau tôi không cần cậu hầu hạ nữa." Đường Ẩn bình tĩnh nói.
Lan Y kinh ngạc ngước mắt lên, bối rối nói: "Thưa ngài, tôi đã làm sai chuyện gì sao?"
Lục Tước cũng nhìn Đường Ẩn.
Đường Ẩn cầm tách trà thổi nhẹ một hơi, gương mặt thấp thoáng hiện lên trong sương mù tạo cho người ta cảm giác mơ hồ nhẹ nhàng như một bức tranh vẽ trên giấy: "Cậu chẳng làm gì sai cả."
Đường Ẩn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cậu không uống được chút hương vị nào, Đường Ẩn đặt tách trà xuống, nhìn Lan Y đang lo lắng.
Suốt mấy năm qua Lan Y vẫn luôn trung thành và có đôi khi cậu cho rằng Lan Y không cần làm tốt như thế, thật không cần thiết nhưng Lan Y mấy chục năm như một đều tận tâm tận lực quản lý tòa lâu đài cổ này, bất cứ chuyện gì cậu phân phó thì Lan Y đều có thể hoàn thành đúng lúc, Lan Y sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì mà cậu không phân phó.
"Cậu đã làm rất tốt." Đường Ẩn nở nụ cười trấn an với Lan Y: "Tôi muốn thưởng cho cậu."
"Cậu làm thân vương, được không?"
Bộ ấm trà trong tay Lan Y tan thành từng mảnh nhưng y lại nhìn chăm chú vào Đường Ẩn như không hề để ý: "... Chủ nhân?"
Sức mạnh của huyết tộc có thể được chuyển giao.
Thân vương sẽ không chết nhưng chỉ cần thân vương rút hết cội nguồn sinh mệnh của mình, bồi dưỡng thân vương đời tiếp theo, sức mạnh đột ngột giảm mạnh của huyết tộc cũng có thể dẫn đến cái chết.
Nơi nào mãi mãi có ánh sáng mặt trời rực rỡ, hoa nở đầy màu sắc và tràn đầy sức sống chứ?
Có lẽ nơi đó là thiên đường.
Chỉ là sinh vật đen tối không thể lên thiên đường, Đường Ẩn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ lên thiên đường, cậu chỉ cần khoảnh khắc chết nhìn thấy cảnh vật chung quanh rực rỡ tươi sáng thì mạng sống của cậu sẽ mãi mãi dừng lại trong giây phút này.
Điểm khởi đầu làm huyết tộc của cậu là nằm trong vùng máu me im lặng chết chóc, điểm khởi đầu có thể là thứ mà cậu không cách nào có thể lựa chọn nhưng bây giờ cậu có thể lựa chọn điểm kết thúc cuộc đời mình.
Lan Y quỳ trên tấm thảm đầy những mảnh vỡ và run giọng nói: "Lan Y chưa bao giờ dám mong đợi ngai vàng của thân vương, kiếp này tôi chỉ muốn hầu hạ ngài thân vương, hết lòng trung thành với ngài đến cuối đời, nếu Lan Y làm điều gì sai, xin ngài hãy trừng phạt!"
Đường Ẩn chống cằm, kỳ lạ nhìn Lan Y: "Cậu không làm gì sai cả, đây là khen thưởng cho cậu, làm thân vương có cái gì không tốt sao ——"
Làm bạn với đêm tối và tận hưởng nỗi cô đơn vô bờ bến.
"Lan Y không đòi hỏi bất cứ phần thưởng nào, được đi theo thân vương là phần thưởng lớn nhất đối với tôi." Đôi mắt Lan Y như sắp khóc nhưng huyết tộc bình thường không thể rơi nước mắt, đầu gối của y bị mảnh sứ sắc nhọn cứa vào, máu tươi chảy ra.
Đường Ẩn không hiểu được phản ứng như vậy, cậu rõ ràng xuất phát từ ý tốt, đồ vật muốn cho Lan Y tốt đến không thể nào tốt hơn, tại sao Lan Y trái lại như bị cậu trừng phạt?
Máu tươi thấm ướt cả tấm thảm lộng lẫy, Lan Y từ từ áp trán xuống thảm giống như cừu non nằm rạp xuống bên chân ngài thân vương: "Tôi đã làm vỡ bộ ấm trà và làm bẩn tấm thảm của ngài, xin ngài hãy trừng phạt tôi."
"Được rồi." Đường Ẩn có hơi nhàm chán nói: "Cậu gọi Hestia đến đây đi."
Lan Y hơi có vẻ chật vật đứng lên, y khẽ nói: "Tuân mệnh."
Lục Tước đặt chén trà xuống, đầu lưỡi của hắn đắng chát: "Ngài không muốn tiếp tục làm thân vương sao?"
"Ừ."
"Tại sao?" Lục Tước hỏi.
"Không muốn thì chính là không muốn, nào có nhiều tại sao như vậy?" Đường Ẩn hỏi: "Anh còn muốn uống trà không?"
Nhìn thái độ của Lục Tước giống như không muốn tiếp tục uống rồi, Đường Ẩn sẽ trực tiếp tiễn khách.
Lục Tước đưa tách trà cho Đường Ẩn, vị đắng càng ngày càng đậm.
Đường Ẩn tiếp tục rót trà cho Lục Tước, Kerr cầm một bó hoa hồng trong tay đẩy cửa vào, mi mắt Đường Ẩn không hề rung động mảy may, cậu rót đầy nước trà rồi đặt bộ ấm trà xuống mới ngẩng đầu nhìn Kerr.
"Đường Ẩn, em cùng anh trở về đảo rồng được không?" Kerr bỏ tất cả kiêu ngạo của mình xuống, khẽ nói: "Chỉ là đi xem cung điện Đồ An một chút, được không?"
"Được." Đường Ẩn nói: "Nhưng phải đợi tôi giải quyết xong chuyện của huyết tộc."
Kerr đánh hơi thấy mùi gì đó không tốt từ giọng điệu của Đường Ẩn như thể cậu đang muốn trăng trối: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn bồi dưỡng một thân vương mới thay thế tôi." Huyết tộc cần một người mạnh trấn giữ, Đường Ẩn không thể cứ thế mà bỏ đi.
"Không có ai có thể thay thế em." Kerr gằn từng chữ một.
Đường Ẩn lười biếng dựa vào trên ghế, nước da tái nhợt như đồ sứ đυ.ng một cái là vỡ, môi cũng nhợt nhạt hơn người thường khiến cho đôi môi nhìn trông mềm mại hơn nhưng kiểu này vừa mở miệng ra toàn phun ra những câu tổn thương người: "Người thay thế tôi tới."
Hestia đẩy cửa bước vào, hưng phấn vén lên mái tóc vàng xoăn giống như một con công đực lộng lẫy khoe sắc, mỗi một bước đi tới Đường Ẩn đều hận không thể xòe đuôi ra: "Thưa ngài, tôi đến rồi đây! Hôm nay cũng không nhịn được muốn nhảy lên điệu Valse cho ngài ~"
"Hestia, anh muốn có thêm sức mạnh không?" Đường Ẩn hỏi.
"Đương nhiên." Hestia nói không chút do dự, hắn khao khát sức mạnh có thể chiến thắng Đường Ẩn, thế này mới có thể nhốt người đẹp vào trong một chiếc l*иg và tưới nước bằng tình yêu.
Tốt lắm.
Đường Ẩn lo lắng Hestia cũng không muốn trở thành thân vương nên sẽ không có ứng cử viên phù hợp để nâng đỡ.
Đường Ẩn hài lòng cười với Hestia, cậu rất ít khi cười với Hestia, Hestia nhìn đến ngây dại cả người bị hạnh phúc to lớn đánh trúng.
Nếu như hắn trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ nuôi dưỡng ngài thân vương ở trong lâu đài, ngày nào cũng ôm ngài thân vương ôm hôn, dù hôn một chút có thể bị tát hay ăn roi thì hắn đều vui vẻ chịu đựng.
Hestia chìm vào trong tưởng tượng.
Hạnh phúc của hắn kết thúc bằng việc Đường Ẩn đâm dao vào ngực mình, thả cội nguồn sinh mệnh quý giá xuống tách trà dọc theo đầu dao.
Kerr muốn chạy tới ngăn Đường Ẩn ngay lúc cậu tự làm tổn thương bản thân nhưng Lục Tước ngăn cản hắn.
Mỗi khi cội nguồn sinh mệnh buộc ra khỏi cơ thể cậu một giọt thì nước da tái nhợt của Đường Ẩn lại tái đi, đôi môi vốn dĩ có chút đỏ nhạt nhưng cuối cùng lại biến thành màu hồng xám xỉn.
Dao găm sắc bén từ trong ngực lấy ra, khả năng phục hồi mạnh mẽ của huyết tộc vốn dĩ có thể khiến vết thương này lành ngay lập tức nhưng lúc này Đường Ẩn đã yếu đến mức thậm chí không thể khép lại vết thương.
Nhưng vết thương không lành cũng chẳng sao vì trái tim cậu đã khô cạn không thể đổ một giọt máu nào.
Tách trà toát ra mùi máu đáng kinh ngạc được đưa cho Hestia, vẻ đẹp của Đường Ẩn vốn dĩ kiêu ngạo đến mức không thể nhìn thẳng nhưng lúc này cậu lại yếu ớt đến mức đυ.ng một cái là có thể vỡ tan giống như một con rối vô hồn: "Mau lên, uống đi, từ nay về sau anh sẽ là thân vương."
Hestia run rẩy che miệng lại, răng nanh bật ra theo bản năng, dữ tợn lại xấu xí nhưng hắn biết Đường Ẩn không thích răng nanh của huyết tộc nên lúc này hắn đã nhét lòng bàn tay của mình vào miệng.
"Tại sao anh không uống?" Đường Ẩn yếu đến nỗi không cầm nổi cái chén, cậu nhíu mày: "Anh không phải nói muốn sức mạnh sao?"
Hestia lùi lại vài bước để cố kiềm chế ham muốn bản thân không nhào tới vồ lấy tách trà: "Tôi thích nhìn thấy khuôn mặt của ngài hơn là lấy được sức mạnh."
Hắn nói thẳng: "Người còn sống đẹp hơn là người đã chết."
Đường Ẩn cầm con dao găm lên, dí đầu nhọn vào khuôn mặt đẹp đến không chân thực kia của mình: "Nếu tôi cắt khuôn mặt này thì sao? Anh còn thích nhìn không?"
"Không!"
Hestia suy sụp quỳ trên mặt đất: "Nếu ngài muốn hủy hoại khuôn mặt này thì hãy gϊếŧ tôi trước đi, tôi cũng không muốn sống nữa!"
Đường Ẩn vốn dĩ một lòng muốn chết nhìn thấy bộ dáng kia của Hestia thì không khỏi nghẹn họng nói: "Anh làm sao vậy?"
Hestia hu hu nói: "Làm sao tôi có thể sống mà không có vẻ đẹp của ngài!"
Đường Ẩn suýt nữa tức cười trước bộ dạng không tiền đồ của Hestia, cơ thể của cậu vốn đã yếu ớt, cổ tay khẽ run và chiếc cốc trong tay sắp rơi xuống thì ngay sau đó liền bị một bàn tay có hình xăm hoa hồng vàng đỏ rực rỡ bắt lấy.
Lục Tước đứng ở trước mặt Đường Ẩn, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng Đường Ẩn, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Thật ra ngài không cần phải chọn cách nghênh đón cái chết dứt khoát như vậy."
"Cái chết của huyết tộc là bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, ngài đã trải qua quá nhiều tăm tối, thà trở thành người để quãng thời gian còn lại sống trong ánh sáng rực rỡ."
Đường Ẩn ngơ ngác: "Anh nói cái gì?"
"Tôi đã thành lập huyết khế với ngài, chúng ta ở một trình độ nào đó là một thể đấy, tôi có cách để biến ngài trở lại thành người."
"Con người vốn rất mỏng manh, chỉ có thể sống một trăm năm, so với tuổi thọ dài vốn có của ngài thì không có gì đáng nói, trong mắt ngài khoảng thời gian này có thể chỉ là một giấc ngủ dài bình thường, khác với an nghỉ bình thường, thoáng qua một trăm năm tôi và ngài sẽ chìm vào giấc ngủ dài vĩnh viễn và không bao giờ tỉnh lại nữa."
"Tôi sẽ cố gắng tạo ra những giấc mơ đẹp nhất cho ngài trong thời gian này."
"Con người có thể nếm thử tất cả các loại thức ăn, ngài rất thích ăn ngon, tôi có thể học nấu tất cả các loại món ăn cho ngài ăn, chắc là một hương vị hoàn toàn khác với uống máu của huyết tộc."
Lục Tước quỳ một chân xuống, đây là tư thế thể hiện lòng trung thành trong huyết tộc và là tư thế phổ biến nhất khi cầu hôn giữa con người.
"Ngài có thể có thể cho tôi một cơ hội không? Giống như The Embrace huyết tộc làm với nhân loại, tôi sẽ mang đến cho ngài một cuộc sống mới, chúng ta có thể bước đi trong vương quốc phồn vinh của loài người, đi trong ánh nắng rực rỡ, đi trên đại lộ được bao quanh bởi hoa và đi đến cái chết."