Hàng Đêm Tiến Vào Mộng Xuân Của Các Nam Thần

Chương 19

Thầy Chu vẫn đang đứng trên giảng bài, học sinh đều đang nghiêm túc nghe.

Không có ai phát hiện ra trong một góc, thanh mai trúc mã từ trước đến nay luôn trong sáng không tư tình, dưới gầm bàn lại là hạ thân công khai trần trụi. Nữ thần vườn trường thanh thuần đang da^ʍ mĩ dang rộng hai chân ra khoe tao bức, ngồi trên côn ŧᏂịŧ lớn cương cứng dữ tợn không phù hợp với ngoại hình thanh tuấn.

Càng dâʍ ɭσạи hơn chính là tay phải thiếu niên thì đang nghiêm túc ghi chép, còn tay trái thì nghịch hạt đậu nhỏ của cô gái.

Nơi thần bí chưa từng bị người ngoài động vào giờ đây lại bị người khác ngây ngô đùa giỡn, mà người kia lại là bạn tốt nhất của cô.

Tay phải Diệp Chi Cầm yếu ớt cầm bút, tay trái thì vô lực muốn đem bàn tay to của thiếu niên đẩy ra.

Trong cảnh dâʍ ɭσạи này cô mới thực sự nhận ra ngày thường chơi đùa đều là trúc mã nhường cô, hiện tại cô không thể ngăn cản bàn tay to lớn đầy sức mạnh của hắn.

Không còn cách nào khác, cô đành nghiêng đầu, hai mắt đẫm lệ nỉ non với thiếu niên, “Ừm... Ha... Đừng sờ nơi đó, cầu, cầu xin cậu, đừng mà...”

Thiếu niên hai mắt lấp lánh nhìn cô, ý định xấu xa mà nhéo một cái, quả nhiên nghe được tiếng hừ say lòng người, hỏi lại, “Tại sao lại đừng, Tiểu Diệp Tử ~”

“Hức... A... Sẽ chảy rất nhiều nước, sẽ lớn tiếng kêu ra mất, cầu xin cậu, buông tớ ra...”

Thiếu niên không thể chịu đựng được, cuối cùng buông hạt đậu nhỏ đáng thương ra, nhưng hắn chưa rời khỏi tiểu huyệt cô, ngón tay đi xuống dưới sờ đến nguồn suối mật.

“Đừng, đừng mà, a... Đúng rồi, tớ muốn mặc qυầи ɭóŧ... Mau...”

Tay phải thiếu niên lấy qυầи ɭóŧ dưới bàn, nhưng tay trái lại đặt trên bàn một cách khoa trương, cho cô trên da^ʍ ti trên ngón tay hắn.

“Phía dưới cậu chảy thật nhiều nước, đầy một tay tớ, còn có thể kéo sợi.”

Cô gái hoảng hốt kêu hắn bỏ tay xuống, cô sợ người khác quay đầu lại sẽ nhìn thấy tao thủy của cô trên tay hắn.

Thiếu niên đưa tay lên đùi lau sạch sẽ, “Cậu ngồi thẳng lại, tớ mặc giúp cậu.”

Sau đó hắn khẽ nhấc chân cô lên, cởi giày cho cô rồi đặt chân cô lên xà ngang hai bên thành ghế, chú ý không để bàn chân nhỏ không mang giày của cô chạm sàn nhà.

Chỉ là tư thế này khiến cô gái trông càng dâʍ đãиɠ hơn, hai chân dang rộng hình chữ M. Trong tư thế này, tiểu huyệt và côn ŧᏂịŧ lớn của hắn càng dán sát hơn, các loại động tác của thiếu niên mang đến từng trận tê ngứa cọ xát.

Ngay khi hai người đang khô nóng mê say thì giọng nói sắc bén của thầy Chu phá vỡ bầu không khí da^ʍ mĩ, “Diệp Chi Cầm, em trả lời câu hỏi này.”

Cũng may không phải lên bục giảng làm bài, bọn họ nhẹ nhàng thở ra. Vì phải đứng lên để trả lời, cô gái giẫm lên xà ngang bên cạnh ghế, ở trước mặt Lý Khai không đến mấy centimet, hai chân mở rộng đứng lên.

Hơn nữa bởi vì có chút xa mà Diệp Chi Cầm còn khom lưng về phía trước, cong mông, nghiêm túc mà trả lời câu hỏi.

Lý Khai ngơ ngác nhìn mật huyệt không chút che đậy nào hào phóng để lộ trước mặt mình đang chảy nước, khoảng cách gần đến nỗi hắn chỉ cần nhẹ nhàng ngửa dầu là có thể ngậm lấy.

Cự căn hắn thẳng tắp, cứng đến sắp nổ rồi. Lý Khai nhìn chằm chằm tiểu huyệt mê người của thanh mai, đột nhiên nổi lên ý muốn chơi đùa, thổi gió vào tao bức.

Chỉ nghe thấy giọng đang trả lời câu hỏi của cô đột nhiên run lên, tiểu huyệt đóng mở, cúc hoa còn co rụt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ đột nhiên chảy xuống giữa hai chân đang mở rộng của cô.

Bởi vì mật dịch sền sện mà chậm rãi chảy xuống, chảy thành da^ʍ ti thật dài, run rẩy rơi xuống qυყ đầυ đang dâng trào của hắn.

May mắn bọn họ ngồi dưới cùng, khi cô trả lời câu hỏi mọi người cũng lười quay đầu lại nhìn, chỉ có một người thầy duy nhất nhìn cô thì đang ở rất xa. Nếu không, cảnh tượng tao thủy cô dâʍ đãиɠ chảy xuống khẳng định sẽ bị nhìn thấy.

Lý Khai bị cảnh dâʍ ɭσạи này kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến dây đàn lý trí đứt phụt, tay trái hắn cầm lấy côn ŧᏂịŧ lớn, nhìn tao bức lắc lư trước mắt mà công khai tuốt gậy.

Hắn còn muốn nhìn thấy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ phun lên côn ŧᏂịŧ lớn của mình hơn nên lại thổi gió vào tao bức cô. Lần này hắn thổi nhẹ nhàng mà dài, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, thổi qua mỗi một chỗ tao huyệt với cúc hoa.

Dòng khí ấm áp làm thanh mai tê rần, da^ʍ ti như hắn mong muốn mà một sợi lại một sợi chảy xuống.

Cuối cùng cô gái cũng ngượng ngùng nhận ra rằng, trúc mã đang nhìn hoa huyệt đang mở lớn và cúc hoa của cô, mảnh đất thần bí chưa từng bị người khác khám phá, nhưng bây giờ người bạn tốt của cô lại đang nhìn gần như vậy, hơn nữa hắn còn sắc tình mà thổi gió vào đó.

Hơn nữa các bạn học đều đang ở bên cạnh nghe cô trả lời câu hỏi, thầy giáo còn đang nhìn bọn họ nữa. Cô cảm thấy sau này mình sẽ không thể đối mặt trực tiếp với hắn nữa rồi.

Xấu hổ, cô vừa cố gắng tập trung trả lời câu hỏi vừa đưa tay lên che tiểu huyệt lại, muốn ngăn cản bạn tốt đừng nhìn thẳng đánh giá nữa.

Lý Khai nhìn cô che lại bức, côn ŧᏂịŧ lớn nhảy dựng lên, dưới dâʍ ŧᏂủy̠ dễ chịu mà càng tuốt mãnh liệt hăng say hơn, phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ.

Chỉ vì cô che bức quá sắc tình.

Để che kín mít tao bức lại cô chỉ có thể để tay ở phía trước giữa hai chân.

Nhưng lại quá chú ý, cô đưa tay qua mông che lại tao bức. Nhưng tư thế như vậy lại khiến hoa huyệt dâʍ đãиɠ nửa che nửa hở, muốn cự còn nghênh, hoàn toàn không che đậy được, ngược lại như đang câu dẫn hắn.

Lý Khai nhìn ngón tay trắng nõn đang ấn vào thịt huyệt phấn nộn, màu sắc tương phản dễ thương này làm cho hắn tự hỏi thời điểm thanh mai dâʍ đãиɠ muốn được làʍ t̠ìиɦ có lặng lẽ trốn ở trong chăn sờ bức tự an ủi hay không.

Cô bây giờ nhìn qua như thể đang ở trước mắt hắn dẩu mông tự an ủi cho hắn xem vậy.

Cuối cùng Diệp Chi Cầm cũng trả lời xong câu hỏi, nhưng thời gian trả lời này dài như cả thế kỷ vậy, rốt cuộc cô có thể ngồi xuống, không cho trúc mã nhìn bức cô thổi gió nữa.

Vốn dĩ đã khiến cô xấu hổ không thôi, nên hành vi trực tiếp ngồi trên côn ŧᏂịŧ của trúc mã giống như chẳng thấm vào đâu so với việc bị xem tao bức.

Vì vậy cô không do dự mà ngồi xuống mà không biết rằng sự việc sắc tình hơn sắp xảy ra.

Lý Khai cầm côn ŧᏂịŧ to lớn nhắm thẳng vào tao huyệt cô.