“Nghê tiên sinh, Nghê phu nhân, nhị vị nếu không có ý kiến gì xin mời ký tên vào đây”. Luật sư đưa đơn ly hôn đến trước mặt họ.
Hạ Hàn Tương không do dự cầm bút ký tên mình lên.
Nghê Cẩm Tân cũng ký tên mình tiếp theo sau.
“Tốt lắm, nhị vị từ nay về sau cưới vợ gã chồng đều không liên quan đến nhau”. Luật sư thu hồi văn kiện đi ra ngoài, đem không gian lưu lại cho hai người.
Hạ Hàn Tương ngồi xổm xuống ôn nhu ôm con gái vừa được bảy tuổi nói:“Luyến Luyến, chúng ta phải đi, tạm biệt ba ba đi con”.
Nghê Luyến Luyến sau hôm đó đã trưởng thành hơn rất nhiều, trên mặt thập phần bình tĩnh. Mấy ngày qua, trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm vài người, một người dì cùng ba người anh và một người chị. Bọn họ chiếm lấy ba ba, chiếm lấy nhà của nàng, mà mẹ lại thường xuyên tránh trong phòng khóc. Vυ' Lý nói cho nàng nghe ba ba lừa mẹ cùng gia gia ở bên ngoài dưỡng một nữ nhân sinh được bốn đứa con. Lớn nhất đã mười lăm tuổi, nhỏ nhất so với nàng còn lớn hơn một tuổi. Hiện tại gia gia đã chết, ba ba không cần mẹ, không cần nàng nữa. Vυ' Lý lại nói ba ba không yêu mẹ con họ mà cái hắn yêu chính là tiền, hiện tại mẹ không có tiền cho nên hắn không cần các nàng.
Nghê Luyến Luyến gương mặt như búp bê,ôm mẹ nói: “Mẹ, Luyến Luyến sẽ trưởng thành, về sau sẽ chăm sóc mẹ”.
“Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương được con gái săn sóc an ủi cảm động không thôi, nhưng lại thấy con trưởng thành sớm hơn tuổi mà đau lòng “ Được rồi, chúng ta đi thôi”. Nàng nắm tay con gái lướt qua mặt Nghê Cẩm Tân.
“Ba ba, vì sao người không thương con và mẹ?” Nghê Luyến Luyến hốc mắt rưng rưng hỏi người cha mà mình yêu thương nhất.
Nghê Cẩm Tân môi giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.
Đi tới cửa, nàng quay đầu nhìn cha một lần cuối, sau đó cửa cũng đóng lại đưa bọn họ ngăn cách hoàn toàn.
*****
Tiếng chuông tan học vang lên, Nghê Luyến Luyến nhanh tay thu dọn sách vở, buổi chiều ba giờ cô có việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, đến muộn ông chủ nhất định sẽ trừ lương a,nàng chưa bao giờ gặp nam nhân nào nhỏ mọn như vậy. Lần trước chẳng qua tới trễ hai phút lại trừ mất của nàng nữa tháng tiền thưởng, lần này lại muộn chắc tiền thưởng tháng này sẽ tiêu luôn.
Nghê Luyến Luyến chạy đến trạm xe buýt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, xe vừa đến, thật là may a. Nàng cùng một đám người dồn lên xe, rất nhanh đã tới nơi, Luyến luyến dùng tốc độ của một vận động viên điền kinh thứ thiệt để chạy vào cửa hàng.
“A, Luyến luyến ngươi rốt cục cũng đến”. Một nhân viên khác của cửa hàng hối thúc nàng nhanh chạy vào phòng thay quần áo, “mau mau, ông chủ sắp đến rồi, ngươi chỉ còn lại năm phút thôi đó”.
“Cảm ơn nhiều!” Luyến luyến chỉ cần một phút để thay xong quần áo, đứng trên quầy nàng thở ra một hơi trấn định lại tinh thần, nàng ngẩn mặt mỉm cười chào khách hàng, ngày ngày đều như khuôn mẫu bắt đầu là “xin chào”, “của quí khách đây ạ”, “cám ơn đã đến”, “hoan nghênh lần sau lại đến”…aiz
Phía trước có một đám người vây lại xem giống như là đang xãy ra việc gì đó, nàng chau mày haiz sẽ ảnh hưởng đến khách hàng khác a.
“Luyến Luyến, ngươi qua đó xem đi”, mà cái gọi là “nhìn xem” của ông chủ chính là bảo nàng xử lí việc này, Luyến luyến bất đắc dĩ lắc đầu, nàng đâu muốn làm phần việc này đâu a.
Luyến Luyến đi đến chổ phát sinh sự việc, đẩy đám người hóng chuyện kia ra hỏi, “Xin hỏi trong này đã xãy ra việc gì?”
“Không liên quan đến ngươi, tránh ra.” Một cô gái xinh đẹp giận dữ quát rồi lại lập tức chuyển hướng sang nam nhân dị thường tuấn mỹ kia, vẻ mặt lấy lòng, “Hạo, đừng như vậy mà, em biết em sai rồi, anh đừng nóng giận như vậy được không? Em đảm bảo tuyệt không tái phạm.”
“Buông ra”, Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn cánh tay đang dây dưa trên tay mình. Phương Nhược Thuỷ liền nhanh rút tay về, sợ hãi cùng uỷ khuất khẽ gọi “Hạo”.
Vừa mới sơ tán mọi người xong, Luyến Luyến xoay người lại nhìn thấy đôi tình nhân đang cãi nhau khách khí hỏi: “Xin hỏi các vị nói chuyện xong rồi chứ?”
Phương Nhược Thuỷ giờ mới chú ý tới nàng: “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì quản chuyện của chúng ta?” Không phải là người ái mộ Hạo chứ, Phương Nhược Thuỷ ánh mắt tràn đầy địch ý trừng trừng nhìn nàng.
Long Thiếu Hạo cũng chú ý tới nàng, hảo, một cô gái xinh đẹp, nhìn quần áo trên người nàng chắc là nhân viên của cửa hàng tiện lợi. Luyến Luyến vẫn khách khí nói: “Ta là nhân viên cửa hàng tiện lợi, tiểu thư hành vi của tiểu thư ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng tôi, phiền tiểu thư có thể nói nhỏ thôi được không?”
“Ngươi dám đuổi ta đi? Ngươi thật to gan, không biết ta là ai sao? Cha ta là tổng tài của tập đoàn Bắc Thái, muốn ta gọi người đem cái chổ này huỷ đi.” Phương Nhược Thuỷ vẻ mặt tức giận nhìn nàng.
“Xin cứ tự nhiên” Luyến Luyến vẻ mặt vô sự thản nhiên, “nhưng hiện tại tiểu thư có thể ra ngoài, chúng tôi cần buôn bán”.
“Ngươi…” Phương Nhược Thuỷ thẹn quá hoá giận, lại không biết nên nói gì. Đột nhiên Luyến Luyến quay sang nói, “ Ngươi thấy như vậy tốt lắm sao?” đang hứng thú nhìn, Long Thiên Hạo lại bị điểm danh, chỉ chỉ mình hỏi: “ Ngươi đang nói ta sao?”
Luyến Luyến vẻ mặt khinh thường nhìn hắn một cái, lại chuyển hướng Phương Nhược Thuỷ, “ Vị tiểu thư này, ngươi cùng tên này thật sự là uỷ khuất, lấy tướng mạo cùng gia thế của ngươi còn sợ không tìm thấy người yêu ngươi thật tình sao chứ? Làm gì chỉ biết đau khổ mà giữ lấy người không yêu mình, hắn chỉ có được một bộ dạng tốt một chút, sinh ra trong gia đình có tiền một chút, trừ những thứ đó ra hắn còn có gì để cho ngươi quý trọng. Hắn vừa không hiểu lại vừa không tôn trọng nữ nhân, lại không biết cái gì là yêu chỉ mang đến tổn thương cho người khác, ngươi càng đau khổ đuổi theo hắn hắn càng xem nhẹ ngươi khinh thường ngươi mà thôi, ta khuyên ngươi sớm buông tha cho hắn đi, nếu không kết quả người bị tổn thương vẫn chính là ngươi.”
Phương Nhược Thuỷ nghe xong rất sửng sốt, lời của nàng rất có đạo lý a.
Long Thiếu Hạo chưa bao giờ gặp qua nữ nhân thú vị như vậy, hắn hưng trí nghe nàng phát biểu ngôn luận, một chút ngại cũng không có, mặc dù người nàng mắng là hắn. Nhìn thấy nàng lời lẽ cùng biểu tình nghiêm khắc hắn thấy cực kỳ thú vị.
“Ngươi bao nhiêu?” Hắn cười hỏi nàng.
Tuy rằng nghi hoặc nhưng Luyến Luyến vẫn thành thật trả lời, “Mười chín”
“Ngươi còn đi học?”
Nàng gật gật đầu.
“Học trường nào?”
“Nam đại”
“Có người yêu chưa?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Luyến Luyến cảnh giác, mắt trừng lớn nhìn hắn “Việc này thì liên quan gì đến ngươi?”
“Có hay chưa?” Hắn nhìn nàng, trong giọng nói có một loại uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự “Không được nói dối”.
Luyến Luyến sửng sờ, trả lời theo bản năng: “Không có”
Long Thiếu Hạo nở nụ cười vừa lòng.
Phương Nhược Thuỷ cùng Luyến Luyến trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo “Thực xin lỗi ta còn có việc, mời các vị tự rời đi”, nàng cơ hồ chạy trối chết.
Long Thiếu Hạo ánh mắt gắt gao cùng nóng bỏng đuổi theo bóng dáng nàng.