Các đệ tử cũng lần lượt trở lại môn phái sau kì nghỉ lễ cổ truyền.
Vu Li trong khoảng thời gian này rất vui vẻ, các sư huynh đều vô cùng cưng chiều nàng, mỗi ngày lại có người tới ngọn núi cao nhất đưa nàng đi chơi, buổi chiều sẽ trả nàng về.
Dù có vui chơi nhưng nàng cũng không dám trì hoãn việc tập luyện của bản thân, ngược lại còn có chút tiến bộ.
Mấy vị sư huynh đều thông thạo một thuật riêng, mỗi lần đưa nàng ra ngoài chơi đều nhân cơ hội huấn luyện hoặc dạy cho nàng một số bí thuật mà mình học được.
Ngược lại trong khoảng thời gian này, Vu Li đã học được rất nhiều kiến
thức phức tạp, cũng có thể coi là thu hoạch tốt.
Những tháng ngày đi học lại vẫn là kéo dài vui sướиɠ.
Tu vi của Vu Li theo thời gian ngày càng cao, bởi vì có tư chất từ nhỏ, lại là đệ tử của trưởng môn, nàng ngày càng có nhiều bạn tốt, cũng không ít người đố kị.
Cũng vì xuất phát điểm của nàng cao hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, cũng không tránh khỏi việc sinh lòng đố kị, nhưng bọn họ lại không dám gây ra hành động gì, chỉ có thể ở phía sau lưng nàng mà thì thầm bàn tán.
Một năm này, Vu Li cũng quen biết thêm một người bạn đặc biệt – Nhϊếp Tu Văn.
Nhϊếp Tu Văn rất cô độc, cũng không thích xen vào chuyện của người khác, đối với đồng môn cũng tỏ vẻ xa cách, Vu Li ngồi ngay bên cạnh hắn, chỗ ngồi gần nhau, lâu dần cũng có tán gẫu qua lại.
Hai đứa trẻ thường xuyên nói chuyện, cũng dần dần làm quen, có thể nói được thêm mấy câu.
Hơn nữa lúc ăn cơm cũng thường ngồi chung một chỗ, tự nhiên trở thành bằng hữu tốt.
Sau khi kết bạn với hắn, Vu Li mới biết Nhϊếp Tu Văn là không có ý lãnh đạm như vậy, chỉ là không thích giao tiếp với người khác, cảm thấy có chút phiền phức.
Trẻ con ở độ tuổi này không có những suy tính phức tạp, phần lớn chúng chỉ làm những việc theo sở thích của mình, cho nên những người ghét Vu Li vẫn cứ ghét nàng, nhưng cũng chỉ có thể hành xử như vậy, dù sao tư chất của bọn họ không cao, chỉ có thể nhìn lên, có chán ghét cũng không thể làm ra hành động gì ảnh hưởng đến Vu Li.
Nhiêu Tinh Vũ là bá vương của nhóm dẫn đầu. Hắn ta tính cách cường thế, bản thân cũng có tư chất hơn người, gia cảnh tốt, có rất nhiều người ngưỡng mộ, vừa hết giờ học liền vây quanh hắn ta.
Nhiêu Tinh Vũ thường hay nhắm vào Vu Li, mấy người ghét Vu Li, cũng chỉ dám ở sau lưng nàng xì xào to nhỏ mấy câu khinh thường, cũng không dám chạy đến trước mặt nàng nhận xét ác ý.
Nhưng là Nhiêu Tinh Vũ dám làm, vô luận ở chỗ nào, chỉ cần có cơ hội, hắn ta liền sẽ nhắm vào Vu Li.
Lý do hắn ta không thích Vu Li rất đơn giản, về sau Vu Li trực tiếp mang thân phận đệ tử của trưởng môn mà gia nhập vào đám người mới nhập môn, nàng xuất phát điểm quá cao, có loại cảm giác cao cao tại thượng, không nên đυ.ng vào.
Trước khi Vu Li đến, Nhiêu Tinh Vũ là tâm điểm chú ý của tất cả các lão sư, vì tư chất của hắn ta là cao nhất trong số tất cả.
Nhưng ngay sau khi Vu Li đến, không chỉ thu hút sự chú ý của các lão sư, mà các đệ tử khác cũng đang bàn tán về nàng.
Cảm giác nổi bật đột nhiên bị mất đi, Nhiêu Tinh Vũ có chút không thích ứng, cho nên vô cùng phẫn nộ mà nhắm vào Vu Li.
Lúc đầu, Vu Li thực sự bị hắn ta khi dễ, dù sao trước giờ nàng cũng chưa từng học qua thứ gì, mà Nhiêu Tinh Vũ từ nhỏ đã trải qua quá trình khổ luyện, cho nên thuật pháp hay kiếm thuật đều có thể dễ dàng đánh bại Vu Li trong lớp học.
Nhưng thiên phú của Vu Li rất cao, lão sư của lớp Thuật pháp còn dạy kèm cho nàng mỗi ngày, cho nên không mất nhiều thời gian đã đuổi kịp hắn ta, cũng thành công vượt qua Nhiêu Tinh Vũ.
Một lần, Nhiêu Tinh Vũ bị Vu Li đánh bại trong lớp kiếm thuật, hắn ta khϊếp sợ nhìn thanh kiếm của mình rơi trên mặt đất, không thể tin mình lại thua một tiểu nha đầu mới luyện tập chưa đầy một năm!
Buổi tối, Nhiêu Tinh Vũ đang ngồi bên hồ, ôm đầu gối, nghịch những viên đá trong tay.
"Nghĩ gì thế?"
Nhiêu Nguyệt Vân bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nhìn chằm chằm vào mặt hồ cách đó không xa.
Mặc dù hai người là song sinh nhưng tính khí của hai người họ lại hoàn toàn không giống nhau.
"Ta thật xấu hổ!"
Nhiêu Tinh Vũ dùng tay nắm mấy ngọn cỏ rồi ném về phía trước.
Tiểu thiếu niên bĩu môi, bộ dạng vô cùng ủy khuất, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa trải qua cảm giác này bao giờ.
Nhiêu Nguyệt Vân thở dài, vòng tay qua vai hắn.
"Không có gì đáng giận. Lần này thua, lần sau liền thắng lại. A Vũ làm được mà!"
Tiểu nam tử bực bội cúi đầu lẩm bẩm: "Nàng ta tư chất tốt, học nhanh hơn ta
"Vậy thì sao? A Vũ nhà chúng ta cũng rất giỏi. Ngày mai chúng ta tu luyện thật chăm chỉ, sau này nhất định có thể đánh bại nàng ta!”
Giọng nói của Nhiêu Nguyệt Vân vô cùng kiên định
"Có thật không?"
Nhiêu Tinh Vũ ngước nhìn hắn ta với ánh mắt hy vọng.
"Đương nhiên! A Vũ thông minh như vậy, nhất định sẽ làm được!"
Nhiêu Nguyệt Vân nhìn Nhiêu Tinh Vũ, nụ cười của hắn ta khiến thiếu niên dần dần lấy lại dũng khí ban đầu.