Bên ngoài đại điện là đệ tử Nam Nhai tông, chỉnh tề mà đứng ở hai bên.
Vu Hàn Ngọc vừa ra, mọi người đồng thời cúi đầu hành lễ.
“Chưởng môn.”
Nam nhân mặt mang hàn băng gật gật đầu, đạm mạc mà nói câu: “Hồi tông” sau đó liền xách theo Vu Ly ngự kiếm rời đi trước.
Mọi người đuổi theo sau, bọn họ nhìn đứa bé trong tay chưởng môn, trong lòng kinh ngạc, lại không dám bàn luận lung tung, sau khi chưởng môn xây dựng ảnh hưởng thật lâu, vô luận đứa bé này có thân phận ra sao đều không có ai dám ở sau lưng nghị luận.
Vu Ly lần đầu tiên bay ở trên trời, vô cùng vui vẻ, nàng hưng phấn mà nhìn tới nhìn lui, đầu nhỏ xoay qua xoay lại, chân nhỏ run a run.
Vu Hàn Ngọc thích yên tĩnh, vô cùng chán ghét người khác đυ.ng vào, ngày thường cùng người nói chuyện với nhau đều giữ khoảng cách nhất định, vẫn là lần đầu tiên cùng một người khác có khoảng cách gần như thế, vốn là thập phần không vui, đứa bé trong tay lại không khỏi quá mức ầm ĩ, làm cho hắn phiền loạn, tâm càng không có cách nào bình tĩnh.
Hắn cau mày quơ quơ đứa bé trong tay, quát khẽ: “Đừng động!”
Vu Ly bị hắn nạt đến có chút cứng người, nghịch ngợm mà thè lưỡi, ngoan ngoãn không dám động.
Một đường ngự kiếm mà đi, một ngày sau mới tới Nam Nhai tông.
Đứa bé trong tay tựa hồ ngủ rồi, cúi đầu vẫn không nhúc nhích, bộ ngực nhỏ thong thả mà phập phồng.
Việc vặt còn lại giao cho đệ tử của đại trưởng lão - Biện Hồng Hi, Vu Hàn Ngọc xách theo Vu Ly trở về chỗ ở của mình.
Sau khi về phòng, hắn đứng ở giường trước chậm chạp không động, do dự một chút lại đi ra khỏi cửa, đi phòng cách vách.
Vung ống tay áo lên, phòng ngủ vốn trống không đột nhiên có đầy đủ mọi người, cách bài trí tương đồng với phòng bên cạnh.
Đem đứa bé đặt ở trên giường, Vu Hàn Ngọc nhìn thoáng qua liền xoay người rời đi.
Vu Ly nằm ở trên giường trở mình tiếp tục hô hô ngủ thêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Ly vuốt cái bụng đói meo, ngồi dậy, xoa đôi mắt nhìn nhìn chung quanh.
Hoàn cảnh lạ lẫm cũng không khiến nàng sợ hãi, Vu Ly bò xuống giường ở trong phòng đi dạo một vòng, nhìn đông nhìn tây, giống như một chú chó nhỏ muốn hiểu biết hoàn cảnh của mình, sau đó mới đi ra phòng ngủ.
Trước khi tiểu nha đầu mở cửa phòng ra đã vươn đầu nhìn nhìn, phát hiện không có ai, lúc này mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Sân rất lớn, bố cục vô cùng lịch sự tao nhã, Vu Ly giương miệng kinh ngạc cảm thán trong chốc lát, nàng đánh giá khắp nơi.
Tổng cộng hai căn phòng ngủ, cửa phòng cách vách đóng chặt, Vu Ly do dự một chút liền đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Gian phòng ngủ này bố trí giống y như đúc căn phòng nàng mới đi ra, Vu Ly đứng ở ngoài cửa, đầu nhỏ nhô vào trong thăm dò, nhìn trái nhìn phải.
Vu Hàn Ngọc ở trên giường đả tọa mở mắt ra, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
Vu Ly ở cửa nhìn không tới giường, nàng cho rằng không có ai cơ, đột nhiên nghe được tiếng nói của chủ nhân căn phòng thì hoảng sợ, lắp bắp mà nói: “Ta, ta...”
“Tiến vào.”
Thanh âm của nam nhân thanh lãnh, phảng phất mang theo vụn băng, Vu Ly run lên một chút, phồng quai hàm đi vào.
Đi đến trước giường, Vu Ly ngửa đầu nhìn nam nhân ngồi trên giường, cùng hắn đối diện.
Tiểu nha đầu mới năm tuổi đã lả lướt đáng yêu, ba phần giống Ô La, ba phần giống chính mình.
Vu Hàn Ngọc rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt ý vị không rõ.
“Chuyện gì?”
Nam nhân nhìn nàng lại hỏi một lần nữa.
Vu Ly nhìn nam nhân tuấn mỹ này lại một lần nữa cảm thán, tiên trưởng tuấn mỹ như thế làm sao không phải cha mình cơ chứ? Thật là đáng tiếc!
“Tiên trưởng, ta đói bụng.”
Đứa bé dùng thanh âm mềm mại lẩm bẩm, mắt to chớp chớp, thoạt nhìn giống một con chó hoang nhỏ đáng thương.