Cuộc giao hoan kéo dài gần một giờ đồng hồ.
Dường như tất cả yêu thương cùng chiếm hữu thân thể em trai là chuyện quan trọng nhất trong đời này của hắn, Hạ Dục Sơn vẫn luôn bắt nạt Phương Cảnh Khanh ở trong ngực hắn, ngay cả việc của công ty cũng đều ném qua một bên. Mông tiểu gia hỏa bị hắn đυ. chảy nước ướt nhẹp, da thịt trắng nõn bị dập cho đỏ au, chưa kể miệng l*и bị hắn chơi đến sưng phồng. Phương Cảnh Khanh bài tiết nướ© ŧıểυ xong thì mềm nhũn, trông như một cục bột mềm, tùy ý để cho anh trai đùa nghịch nắn bóp. Cậu nhỏ giọng khóc rên bị đυ., gậy thịt thô to phía dưới liên tục ra ra vào vào như không bao giờ ngừng lại, khiến cậu hết lần này đến lần khác run rẩy cao trào.
Hạ Dục Sơn vẫn nắm chặt chân cậu đâm vào như cũ.
Trên eo hông hắn tràn đầy cơ bắp, nên dù có vận động lâu như thế cũng không mệt chút nào, ngược lại còn có thể nắm cổ cân em trai tới thêm một lần nữa. Chỉ là vật nhỏ thật sự không thể chịu nổi, chưa nói đến khoang tử ©υиɠ đã khô khốc không thể tiết ra nước sốt, thì hai chân cậu đã mềm như hai sợi mì. Giọng nói khản đặc, lỗ thịt sưng to sung huyết, nhìn vô cùng đáng thương. Nhưng nam nhân lại không để ý đến cậu khóc lóc cầu xin, chỉ ôm lấy cậu liên tục đυ. l*и, rồi hôn hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuống.
Bởi vậy, chờ cho đến khi Hạ Dục Sơn tiết ra du͙© vọиɠ, Phương Cảnh Khanh còn nghĩ rằng dòng chất lỏng nóng bỏng kia là ảo giác cậu tưởng tượng ra.
Cậu vừa bị đυ. vừa bị rót tinh, toàn bộ khoang tử ©υиɠ đều bị chất lỏng từ qυყ đầυ phun ra làm cho hỗn độn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt dính đầy trên vách thịt, dường như muốn để mọi ngóc ngách đều lây nhiễm hương vị của Hạ Dục Sơn. Hô hấp của nam nhân thô nặng, bụng dưới hóp lại, hai túi trứng run run bắn ra giọt tinh cuối cùng, sau đó tiếp tục ôm lấy Phương Cảnh Khanh hung hăng đâm vào rút ra hơn mười phút. Trước giờ hắn luôn biết hưởng thụ, nên sẽ không bao giờ vừa bắn xong liền trực tiếp rút ra. Chỉ đáng thương cho vật nhỏ trong ngực hắn, cậu nghĩ rằng trận vất vả này đã kết thúc, nhưng hiện tại lại phải vừa khóc lóc nỉ non vừa thừa nhận một hồi xâm phạm mãnh liệt dày đặc.
“Anh! Anh ơi!”
Nguyên cây dươиɠ ѵậŧ thọc sâu vào trong cơ thể cậu, chỉ còn hai cánh môi thịt non mịn bọc lấy gốc hung khí, nhả ra từng sợi từng sợi dịch trắng nhầy nhụa. Cuối cùng Phương Cảnh Khanh cũng được nghỉ ngơi, cậu vừa hít hít mũi vừa nói.
“Không được…….. Tiểu Khanh thật sự, thật sự không chịu nổi nữa….”
Tuy rằng Hạ Dục Sơn còn cắm trong thân thể cậu, nhưng đã ngừng chuyển động, chỉ chỉ nhét vào lỗ thịt căng tràn của em hắn thôi. Hắn hơi thở dốc, cuối cùng cũng lộ ra một chút dáng vẻ sau khi vận động, dù vậy hô hấp cũng nhanh chóng ổn định lại, hắn ôm em trai vào lòng nhẹ nhàng hôn hôn, khẽ cười, vuốt lên cái mũi nhỏ của tiểu gia hỏa.
“Chỗ nào không chịu nổi? Rõ ràng em thích anh chơi như vậy.”
“Hức! Chân của em….. nhũn ra rồi!”
Phương Cảnh Khanh vội vàng phản bác, nhưng lúc này một trận kɧoáı ©ảʍ lại dâng lên, khiến cả người cậu run rẩy, những lời muốn nói ra cũng đã quên hết, chỉ có thể nằm trên giường mềm liên tục thở dốc. Cậu cuộn tròn trong lòng nam nhân, toàn thân được ôm lấy nên không cảm thấy lạnh, chỉ là cơn kɧoáı ©ảʍ đột ngột xuất hiện kia làm cho cậu có chút không chịu nổi. Hạ Dục Sơn cũng biết vật nhỏ cần thời gian để hồi thần lại, nên tiếp tục duy trì tư thế ôm ấp này, hôn mổ lên môi em hắn, ngậm lấy cánh hồng nộn nhỏ xinh mυ'ŧ vào.
Phương Cảnh Khanh hít mũi, nhỏ giọng như lẩm bẩm gì đó.
Nhưng cậu vẫn thuận theo cùng anh trai hôn môi, còn duỗi tay ôm lấy cổ nam nhân, để bản thân chìm vào trong cảm giác được Hạ Dục Sơn chiếm hữu. Môi liên tục bị gặm mυ'ŧ, cậu đưa đầu lưỡi ra muốn quấn lấy lưỡi đối phương, kết quả là toàn bộ khoang miệng bị liếʍ láp, hô hấp cũng dần khó khăn. Dươиɠ ѵậŧ chôn trong âʍ đa͙σ khẽ nảy lên, một cổ nướ© ŧıểυ, lượng cũng không nhiều lắm phun ra, ôn nhu mà lại nóng bỏng rót đầy vào khoang tử ©υиɠ non nớt của tiểu gia hỏa.
Thân thể Phương Cảnh Khanh run rẩy, sau đó lại thoải mái tiếp nhận dòng nướ© ŧıểυ này.
Chờ cho đến khi tiểu xong, Hạ Dục Sơn mới thong thả rút dươиɠ ѵậŧ ra đến miệng tử ©υиɠ, chờ cho cổ tử ©υиɠ co lại rồi mới rút ra hoàn toàn.
“Thích không?” Nam nhân cong môi cười, nhưng ánh mắt u ám đến cực hạn.
“Nướ© ŧıểυ của anh đều giữ lại trong tử ©υиɠ của em, đêm nay em phải giữ cho chặt, không được để nó chảy ra ngoài.”
“Dạ.”
Tiểu gia hỏa khụt khịt mũi, hiển nhiên so với hắn thì cậu càng yêu thích lượng nướ© ŧıểυ này hơn.
“Một giọt cũng không để chảy, Tiểu Khanh muốn giữ tất cả ở lại bên trong…”
Cậu bị chơi lâu như vậy, miệng l*и lúc này vẫn luôn khép khép mở mở, có vẻ như trong chốc lát sẽ không đóng lại được. Mà bắp đùi bởi vì lêи đỉиɦ liên tục mà đã mềm nhũn như mì sợi, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có. Hạ Dục Sơn cũng không tính bắt cậu lập tức đứng lên, nhưng tiểu gia hỏa lại ngại khăn trải giường ô uế, rầm rì muốn lăn nơi sạch sẽ. Mà lúc nãy cậu hết triều phun rồi lại mất khống chế, nên lúc này một nơi khô ráo cũng chẳng có.
Hạ Dục Sơn bất đắc dĩ ôm cậu lên.
Hắn không ngại vật nhỏ nặng mà ôm vào trong ngực, tay kia còn mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc khăn lông lớn trùm lên người em trai bao lại, chỉ để lộ ra gương mặt ửng đỏ cùng đôi chân mảnh khảnh ở bên ngoài. Cổ chân thon gầy mang theo vòng vàng phá lệ tinh tế, dường như chỉ cần sử dụng chút lực là có thể bẻ gãy. Lục lạc treo trên vòng chân không ngừng đong đưa, thanh âm leng keng leng keng vang lên mãi không dứt. Phương Cảnh Khanh cuộn tròn trong l*иg ngực để anh cậu ôm ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha, cùng anh trai ngắm nhìn khung cảnh bên kia cửa sổ.
Lúc này cậu còn không đi nổi, nhưng vẫn không hối hận những việc đã xảy ra chiều nay.
Ngược lại, có lẽ là trải qua hai lần kɧoáı ©ảʍ vừa nín tiểu vừa bị đυ., giờ đây cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái, mặc dù lúc ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bức cho khóc lớn, nhưng hiện tại vừa thả lỏng lại vừa thư thái. Phương Cảnh Khanh cọ cọ trong ngực Hạ Dục Sơn, giống như chó nhỏ hít ngửi cổ nam nhân. Cậu cũng không biết cậu muốn làm gì, nhưng tóm lại, bám lấy anh trai là quan trọng nhất…..
Hạ Dục Sơn hôn hôn em trai ngồi ở trong lòng, lấy sợi dây xích mà hắn luôn mang theo bên người ra.
Hắn buộc một đầu lên mắt cá chân em trai, một đầu còn lại buộc vào cổ tay hắn, chỉ cần hắn muốn, Phương Cảnh Khanh sẽ không thể rời khỏi ôm ấp của hắn. Vật nhỏ nhìn hành động của nam nhân, không biết nghĩ gì mà đỏ bừng mặt, vành tai đỏ rực như nhỏ máu. Rõ ràng cậu vừa mới từ trong tìиɧ ɖu͙© thoát ra, nhưng lúc này nhìn anh trai như vậy, trong lòng cậu lại có chút ngo ngoe rục rịch.
Sao anh trai lại tốt như thế chứ?
Phương Cảnh Khanh dán lên người ham nhân, cam tâm tình nguyện buộc vào bên người hắn.
Cậu ở trên sô pha nghỉ nửa giờ, sức lực cũng khôi phục lại một ít, muốn bước thử xuống đất. Nhưng mà chân vừa chạm xuống đã muốn ngã nhoài trên sàn, may là nam nhân đỡ lại nên mới không nằm bò trên đất. Tiểu gia hỏa xấu hổ vô cùng, còn muốn thử đi lại lần nữa, kết quả là bị một tay Hạ Dục Sơn đánh vào mông, mông thịt non mềm bị đánh đau nên Phương Cảnh Khanh cũng không dám lộn xộn nữa.
“Ôm anh.”
Hạ Dục Sơn cũng không giải thích rằng vừa rồi thấy em hắn sắp ngã xuống sàn thì tim hắn đã muốn rớt ra ngoài, hắn lạnh mặt, ôm Phương Cảnh Khanh lại vào trong l*иg ngực, sau lại đánh lên mông vật nhỏ vài cái, làm cho vật nhỏ một câu cũng không dám nói.
“Anh thay quần áo cho em, xong rồi về nhà.”
“Ưm……”
Mông nhỏ bị đánh vừa đau vừa sướиɠ, Phương Cảnh Khanh ngượng ngùng nhưng không dám hé răng, thành thật để cho anh trai ôm vào phòng cách gian thay quần áo.
Chờ cho đến khi cậu ăn mặc chỉnh tề xong, cũng đã đến thời điểm tan tầm.
Có điều Hạ Dục Sơn nếu muốn ra về sớm thì cũng không có ai dám cản hắn, bởi vậy hắn cũng không cần nhấn dấu vân tay chấm công, trực tiếp đỡ lấy em trai còn đang vô lực đi đến thang máy chuyên dụng xuống hầm, sau khi đến gara, mở khóa chiếc xe hơi đơn độc. Cổ chân Phương Cảnh Khanh còn treo dây xích nối liền với tay hắn, bởi vậy một đường đều đi theo, nếu không chắc chắn sẽ bị kéo tới. Mà sợi dây lúc này làm cho bọn họ lên xe gặp chút phiền phức, Hạ Dục Sơn mở khóa ra, thu lại chuỗi xích kia, chờ đến khi trở lại nhà mới buộc lại – nhưng là buộc ở chân giường.
Phương Cảnh Khanh trở về với căn phòng ngủ quen thuộc.
Hành động bị hạn chế, nhưng cậu vẫn không tức giận, ngược lại còn ngồi trên giường nhìn anh trai, xoa xoa bụng nhỏ hỏi hắn khi nào thì có thể dùng bữa tối. Hạ Dục Sơn vừa dặn dò phòng bếp đi chuẩn bị, vừa mang một ly sữa bò lớn lại đây, để cho em trai dùng trước. Hắn lại lấy ra một hộp đồ chơi mới, đặt ở trên đầu giường để tiện cho việc lấy ra sử dụng. Phương Cảnh Khanh ôm ly uống sữa, tò mò nhìn vật ở bên trong, cầm lên một cái ống nhiệu đạo mới xem xét. Có điều cậu chỉ nhìn một lát liền thả trở lại, nhào vào anh trai ở bên mép giường, thẹn thùng hỏi hắn.
“Anh….. Tối nay, lại nữa à?”
Hạ Dục Sơn rũ mắt nhìn chân cậu, chậm rãi cười nhẹ một tiếng.
“Tiểu Khanh, buổi chiều em còn chưa hoàn thành yêu cầu của anh.”
Hắn nói cậu nín hết một giờ mới có thể tiết, nhưng trên thực tế, Phương Cảnh Khanh chỉ có thể nhịn nhiều lắm là bốn mươi phút mà thôi,nếu lại tiếp tục nhịn, không biết bụng nhỏ của cậu sẽ trướng thành bộ dáng gì. Vật nhỏ đã quên chuyện này mất, sau khi nghe xong liền giật mình, cánh môi hơi hơi mấp máy. Trong lòng cậu có chút thấp thỏm, cậu không đoán được tâm tình hiện tại của anh trai, nên chỉ còn cách lấy lòng dò hỏi đối phương.
“Vậy…… anh muốn trừng phạt Tiểu Khanh như thế nào?”
Bên trong l*и nhỏ bắt đầu rỉ nước ướŧ áŧ, lông mi cậu run rẩy.
“Tiểu Khanh….. biết sai rồi….”
Người hầu đã đưa cơm từ phòng bếp lên.
“Ăn cơm trước đã.”
Hạ Dục Sơn không có trả lời, hắn bê bàn ăn tới mép giường, cùng em trai ăn cơm tối.
Tuy rằng hắn coi trọng chuyện tính sự với em trai, nhưng sẽ không quên bữa cơm của Phương Cảnh Khanh, thậm chí còn thường xuyên kiểm tra xem tiểu gia hỏa ăn đủ lượng chưa rồi mới để cho người hầu dọn dẹp. Mà hôm nay Phương Cảnh Khanh có chút đói bụng, nên không cần ai giám sát, cậu ngoan ngoãn ôm chén ngồi ăn. Cậu ăn hăng say đến khi bụng nhỏ tròn tròn, trên khóe môi còn dính mấy hạt cơm. Hạ Dục Sơn theo thói quen mà mang cậu đi tắm rửa, đánh răng, thay áo ngủ xong mới bế cậu về giường.
Phương Cảnh Khanh không muốn rời xa cái ôm của anh trai, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn.
Cậu vẫn luôn nghe lời như vậy, dù đôi lúc biết rằng mình bị anh trai khi dễ nhưng cũng vui vẻ chịu đựng, không hề sợ hãi hoặc không muốn. Tiểu gia hỏa khẽ rên nhẹ, chủ động muốn hôn lên đôi môi nam nhân, nhưng Hạ Dục Sơn lại ôm cậu đặt trên đùi, không cho cậu hôn hắn.
Gương mặt hắn lại trở nên nghiêm túc.
“Ngồi vững.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp, khiến cho Phương Cảnh Khanh vốn còn đang vặn vẹo cầu hoan lập tức ngoan ngoãn không dám làm bậy, cậu nhút nhát sợ sệt tròn mắt nhìn hắn, nom như một con thỏ con.
“Tuy rằng buổi chiều em biểu hiện không tệ, nhưng dù sao cũng chưa đạt yêu cầu của anh. Cho nên, em nói xem, có nên phạt hay không?”
Phương Cảnh Khanh chớp đôi mắt ướŧ áŧ, ngồi trên đùi hắn gật gật đầu.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng, phía dưới hoàn toàn trống không, mà áo choàng lúc này cũng chỉ miễn cưỡng bọc lấy mông nhỏ của cậu thôi. Thấy em trai nghe lời như vậy, Hạ Dục Sơn vô cùng hài lòng, nhưng vẫn không để lộ ra ý cười, chỉ trầm thấp nói một chữ “Được”. Bàn tay nam nhân duỗi xuống phía dưới, xốc vạt áo choàng mềm mại lên, để lộ ra mông thịt tròn trịa cùng eo nhỏ tinh tế của Phương Cảnh Khanh. Thân thể thiếu niên nằm trọn trong ngực nam nhân, cậu ôm lấy bả vai hắn, nhẹ nhàng úp mặt vào trong ngực Hạ Dục Sơn.
“Anh…. muốn đánh mông Tiểu Khanh ư?”
Giọng nói cậu hơi run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn như cũ.
“Tiểu Khanh….. Ưm, sẽ chịu đựng…..”
Hạ Dục Sơn “A” một tiếng, nghiêng đầu cắn lên vành tai em trai, sau đó giơ tay lên, dùng sức đánh lên cánh mông tròn trịa.
Vì thường xuyên luyện võ nên lòng bàn tay hắn có vài vết chai, lúc này đánh lên mông Phương Cảnh Khanh, da thịt non mềm nhanh chóng nổi lên từng mảng đỏ hồng, khiến cho tiểu gia hỏa tức khắc khóc lớn.
“Hu hu!”
Âʍ đa͙σ run run, có vẻ dần chảy nước.
Hạ Dục Sơn bóp nhẹ cánh mông bị hắn đánh sưng đỏ, hắn nhẹ giọng nói một câu “Nghe lời”, sau đó tiếp tục nâng tay lên đánh xuống.
Hắn ôm em trai vào trong ngực, ngay khi lòng bàn tay hạ xuống, âm thanh da thịt va chạm vang lên rõ ràng trong phòng ngủ, hiển nhiên là hắn không hề nương tay chút nào. Phương Cảnh Khanh trong lòng hắn vừa sợ hãi vừa ôm lấy bờ vai của nam nhân nhỏ giọng khóc. Quả nhiên vật nhỏ không hề kêu đau, nhưng thân thể cậu non mềm như vậy, đâu phải dạng da dày thịt béo mà không sợ bị đánh đòn? Nước mắt từng viên từng viên trượt xuống, Phương Cảnh Khanh dù đau cũng không dừng lại, chỉ cắn môi ôm chặt anh trai.
“Chát!”
Hạ Dục Sơn đã đánh bảy, tám cái.
Hắn luôn nhắm vào một cánh mông mà đánh, lòng bàn tay cũng dần đỏ lên, thậm chí còn vì dùng lực mạnh mà hơi hơi nóng. Nhưng ánh mắt hắn càng thêm u ám, không hề thương xót vật nhỏ đang khóc kêu mà tiếp tục quất tát mông thịt. Mông nhỏ vốn dĩ trắng nõn xinh đẹp đã bị đánh cho nổi lên một tầng hồng phấn, trông có vẻ còn sưng lớn hơn cánh mông còn lại không ít. Hạ Dục Sơn hài lòng bóp nhẹ lên thịt mềm sưng phồng, một lần nữa hung ác quất lên.
“Á!” Cả người Phương Cảnh Khanh run rẩy.
“Anh! Anh ơi!”
Cậu vừa ủy khuất khóc nức nở vừa đáng thương cầu xin.
“Anh, đánh nhẹ một chút…… Tiểu Khanh sẽ ngoan ngoãn chịu phạt….. Nhưng mà nhẹ một chút…..”
“Nhẹ một chút à?” Hạ Dục Sơn khẽ cười, nhéo nhéo thịt mông mum múp của em hắn, ôn nhu đáp lời.
“Được!”
Dứt lời, hắn liền giáng xuống, sức lực so với lúc nãy còn nặng hơn mấy lần.
Tiếng vang lúc này khá trầm, nhưng khiến cho Phương Cảnh Khanh đau đến run rẩy kịch liệt, thanh âm không kiềm nén được mà nỉ non. Sức chịu đựng của cậu đã đến giới hạn, cậu bám vào bả vai anh trai nức nở khóc, mỗi lần bị đánh liền “Hức!” một tiếng. Nhưng cậu biết, khi trừng phạt tuyệt đối không được làm nũng, bởi vậy cũng không dám lại cầu xin nhẹ hơn một chút nữa. Có điều, cậu vẫn muốn nói chuyện cùng anh trai, dù cho không có ý nghĩa cũng được.
“Hức! A…ha…. Anh, mông, mông Tiểu Khanh nóng quá….. Á!”
“Thích không?” Hạ Dục Sơn nhìn một cánh mông sưng phồng lên rõ rệt, toàn bộ da thịt đều đỏ hồng mới hài lòng, hắn thong thả ung dung đổi qua bên còn lại, cánh tay vừa tát em hắn ôm lấy eo tiểu gia hỏa, đồng thời vươn tay kia xuống xoa xoa nơi chưa bị đánh.
“Lỗ nhỏ của em ướt nhẹp rồi.”
“Anh cảm nhận được.” Hắn mỉm cười, giơ tay lên đánh xuống mông thịt mềm mại.
Dường như phần này chưa bị đánh qua, nên tiếng vang vô cùng trong trẻo. Mông thịt run run, da đầu Phương Cảnh Khanh tê dại. Cậu rơi lệ ghé vào trong l*иg ngực anh trai, không biết vì sao dù bị đánh đau như vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái. Cậu biết phải ngoan ngoãn chịu đựng, nếu không chọc giận nam nhân sẽ thật sự không xong.
“Hu hu…. Á! Thích, Tiểu Khanh thích được anh đánh…”
Bắp đùi cậu hơi hơi tách ra, quả nhiên lỗ thịt ở giữa trào ra một mớ nước sốt nhầy nhụa dính lên đùi Hạ Dục Sơn.
“Hức….. Thật thoải mái…. anh đánh Tiểu Khanh thật thoải mái….”
Hạ Dục Sơn hít một hơi, trầm thấp mắng cậu.
“Đồ dâʍ đãиɠ.”
Nếu em trai đã nói thích, vậy thì hắn cũng không câu nệ mà liên tục đánh hơn mười lần, động tác nhanh, mạnh khiến phần mông còn lại của Phương Cảnh Khanh mau chóng sưng đỏ giống như bên kia. Toàn bộ mông thịt tuy rằng sưng múp đỏ hồng xinh đẹp, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết nơi này vừa hứng chịu trừng phạt, không hiểu sao lại có chút sắc tình. Vật nhỏ bị đau đến run rẩy, mà âʍ ɦộ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng lên, dù không có bất kì đυ.ng chạm nào cũng chảy ra thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ.
Phương Cảnh Khanh khụt khịt mũi, cậu vẫn chưa chú ý đến cự vật dưới háng nam nhân nhô lên thành một túp lều.
Cậu chỉ cảm thấy bản thân thật sự không biết liêm sỉ, bị đánh mà cũng có thể sướиɠ như vậy, còn hi vọng bàn tay kia trực tiếp tát lên miệng hộ. Nhưng vật nhỏ không dám nói ra loại ý niệm này, chỉ nằm nhoài trên vai anh trai, rêи ɾỉ nỉ non như con mèo nhỏ. Hai bên mông đều bị Hạ Dục Sơn đánh xong, cổ du͙© vọиɠ bạo ngược trong lòng hắn đã được xoa dịu. Hắn ôn nhu vuốt ve hai cánh mông sưng nóng. Lửa dục của hắn lại bốc lên, nhưng vì nhớ rõ vật nhỏ bảo không thể làm nữa, nên không đẩy vật nhỏ xuống giường áp lên đυ. l*и. Hắn xoa xoa mông nhỏ, vươn tay cầm hộp nhỏ ở đầu giường tới, lấy ra một đoạn gậy ngọc dính đầy nước thuốc ướt sũng.
Hạ Dục Sơn vỗ lên mông em hắn, nhưng lực đạo đã nhẹ hơn rất nhiều.
“Tách chân ra.”
“Hức…. Ưm….”
Tiểu gia hỏa thút tha thút thích, dang rộng hai chân ra.
Mông cậu nhỏ, chân vừa dạng ra thì âʍ ɦộ cũng phơi bày ra bên ngoài, thậm chí miệng huyệt cũng mở ra, để lộ một ít thịt non bên trong. Hạ Dục Sơn vỗ lên mép l*и, cảm thụ hai tép thịt sưng to, sau đó mới cầm gậy thuốc, dùng lực đẩy vào bên trong. Phương Cảnh Khanh nhăn mi, nhưng không dám hỏi anh trai nhét gì vào bên trong cậu, đành phải cố gắng thả lỏng âʍ đa͙σ cho anh trai đâm vào. Qυყ đầυ của gậy ngọc đã hoàn toàn tiến vào bên trong lỗ thịt, Hạ Dục Sơn vừa tiếp tục nhồi phần còn lại vào trong, vừa xoa nắn âʍ ѵậŧ phía trước.
“Ngoan, đừng cử động.” Hắn đánh xong, lúc này đã ôn nhu hơn rất nhiều.
“Chỉ là gậy thuốc thôi, giúp em nhanh giảm sưng một chút.”
“Hức, nhưng…. nhưng mà, thuốc này lớn quá…..”
Phương Cảnh Khanh cảm nhận được tâm tình anh cậu tốt hơn, nên bắt đầu rầm rì làm nũng.
“Nhưng không có lớn bằng anh….”
“Bé con tham ăn.”
Nam nhân cắn cắn vành tai cậu, dùng sức bóp nắn âʍ ѵậŧ, làm cho vật nhỏ trong ngực mềm nhũn.
“Kẹp chặt, đừng cử động, anh còn có việc khác phải làm.”
“Ư?”
Gậy ngọc lạnh lẽo nhét sâu vào trong lỗ thịt, qυყ đầυ chống lên miệng tử ©υиɠ, khiến cậu ngay lập tức cảm nhận được cổ nướ© ŧıểυ đang lưu giữ ở bên trong, cậu khϊếp sợ nhìn nam nhân.
“Anh….. anh còn muốn trừng phạt Tiểu Khanh sao?”
“Không phải.” Hạ Dục Sơn đặt cậu xuống nệm mềm, sửa sang lại áo ngủ, sau đó lấy ra một bộ gậy silicon khuếch trương đủ mọi kích cỡ, hắn lấy ra cây nhỏ nhất, kiên nhẫn bôi dịch bôi trơn lên thân gậy. Hắn đến trước mặt Phương Cảnh Khanh chậm rãi nói.
“Tiểu Khanh, tách hai chân ra.”
“Anh, anh muốn nhét cái gì vào…..”
L*и cậu lúc này đã bị gậy ngọc cắm, lỗ tiểu phía trước liền không thể trốn tránh, nam nhân dùng lòng bàn tay chạm vào liền hé mở ra cái miệng nhỏ, vì khẩn trương mà không ngừng co rút.
“Một cây gậy silicon dẻo.”
Hạ Dục Sơn cong môi, tựa như đang tưởng tượng tới bộ dáng toàn bộ niệu đạo của vật nhỏ sau này bị hắn lấp đầy.
“Để cho em nửa đêm khỏi đái dầm trên giường.”
“Ư…… Em không có…..”
Phương Cảnh Khanh vội vàng biện giải, nên không chú ý tới đồ vật đi vào càng lúc càng thô.
Cậu tuy ủy khuất bẹp miệng hờn dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh trai bày bố, để gậy silicon đâm sâu vào trong cơ thể. Hiện tại đây là cây nhỏ nhất, Hạ Dục Sơn chỉ tốn chút sức đã có thể nhét vào, sau đó thì dễ dàng hơn, chỉ việc nhét vào bên trong thôi. Miệng lỗ tiểu nho nhỏ bị cắm một cây gậy, lúc này không thể lại ẩn sâu vào trong âʍ ɦộ. Một đầu gậy mềm đính đá quý trong suốt, hiện giờ l*и Tiểu Khanh chẳng khác nào được khảm một viên trân châu.
Hạ Dục Sơn cong khóe môi, cuối xuống hôn gặm âʍ ɦộ căng đầy của em trai, đầu lưỡi liếʍ láp âm đế no tròn.
“Tiểu Khanh ngoan quá.”
Giọng hắn trầm thấp, đồng thời đè hai chân em hắn xuống, chậm rãi nó“Để anh thưởng cho em.”“Ưm?”Âʍ ѵậŧ tiểu gia hỏa vừa bị liếʍ, vẫn còn đang run run, ngay sau đó toàn bộ đáy chậu đều bị liếʍ láp cắи ʍút̼!