Lúc nãy nín lâu bao nhiêu, thì bây giờ Phương Cảnh Khanh tiểu lâu bấy nhiêu.
Trong bụng cậu tràn đầy chất lỏng, lúc này mầm thịt đang bị đè ép trên ga giường, nên không thể nào nhanh chóng phun hết lượng nướ© ŧıểυ bên trong ra được, bởi vậy mỗi khi lỗ l*и bị dập vào thì từng dòng từng dòng bắn ra, không có dấu hiệu ngừng lại. Cậu nghẹn lâu lắm, nên ngay cả việc bài tiết nướ© ŧıểυ cũng trở thành một loại kɧoáı ©ảʍ, trước sau đều bị tấn công khiến cậu nhanh chóng cao trào. Vật nhỏ khóc lóc nỉ non, nằm bẹp trên giường bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng với nướ© ŧıểυ, cảm giác khác hẳn so với những lần bắn tinh bình thường khác.
Cậu lắc mông vặn vẹo như một con cá nheo*, nhưng bị anh trai hung hăng đυ. một hồi, lại thành thật ngoan ngoãn.
“Sướиɠ rồi sao?”
Hạ Dục Sơn cũng cảm nhận được mặt giường ướt đẫm, hài lòng nhìn em trai đang bị hắn đυ. cho đái ra không ngừng.
“Em là chó con à? Chờ anh xi tiểu thì em mới chịu tiểu….”
“Hức, đừng nói mà….”
Phương Cảnh Khanh xấu hổ, hai lỗ tai đỏ bừng, cậu úp mặt vào gối nghẹn ngào lắc đầu.
“Hu hu, em thật sự không dừng lại được….. Anh, em còn đang tè…..”
“Em chính là một con chó chỉ biết tè bậy.”
Hạ Dục Sơn cắn cắn vành tai cậu, có lẽ hắn cảm thấy tư thế đâm vào từ phía sau không thể đi vào sâu được, nên lại lật em hắn lại, một lần nữa khiêng hai đùi em trai lên, từ phía chính diện chọc mạnh vào. Mà tư thế như vậy khiến Phương Cảnh Khanh phát giác bản thân cậu đã làm ướt một mảng lớn khăn trải giường, cậu xấu hổ đến mức rêи ɾỉ cũng không dám phát ra, chỉ biết cắn môi chịu đựng. Sau khi tiểu xong, mầm thịt mềm xuống, co lại vào trong bao qυყ đầυ, nhưng trong lỗ niệu đạo thỉnh thoảng còn phun ra một chút nướ© ŧıểυ, giống như thật sự không thể khép lại được nữa. L*и nhỏ của cậu càng thối nát thêm vài phần, hoàn toàn mở rộng nghênh đón chày thịt của nam nhân vào xâm phạm, lâu lâu lại nhả ra một ít bọt trắng do bị đυ. lâu.
“Hức…. Anh ơi…..”
Kɧoáı ©ảʍ lúc này trở thành loại cảm giác nhẹ nhàng mà dài lâu, không còn kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng điên cuồng như vừa nãy, thế nhưng như vậy cũng đã đủ để làm cho Phương Cảnh Khanh sung sướиɠ đến nhũn ra. Cậu hít hít mũi, ôm lấy nam nhân, cố gắng ngắm nhìn gương mặt của anh trai, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt, giống như thẹn thùng.
“Ư, chậm một chút….. Vào sâu quá…..”
“Không thích sao?”
Hạ Dục Sơn nắc eo hông dập vào đáy chậu em hắn, hai túi trứng dái đánh cho mông nhỏ đỏ bừng, môi thịt càng thêm sưng múp như hai mảnh màn thầu.
“L*и của em còn đang mυ'ŧ anh vào sâu bên trong hơn này.”
“Hức…..” Bên trong lại bị ức hϊếp, cổ tử ©υиɠ bị gân xanh cọ mạnh, tiểu gia hỏa khóc nấc, hai chân căng chặt, dán vào l*иg ngực anh trai nhỏ giọng nức nở.
“Nhưng mà, nhưng mà tử ©υиɠ không chịu nổi….”
Cậu cảm thấy dường như thân thể cậu bị chơi hỏng rồi, vừa khóc lóc vừa giải thích.
“Hôm nay anh làm em hai lần rồi….. Nguyên một cây đều chọc vào tử ©υиɠ Tiểu Khanh….. Nếu, nếu không khép lại được nữa thì phải làm sao bây giờ!”
“Vậy thì cứ để nó mở rộng ra.”
Hạ Dục Sơn không ngờ cậu lại nghỉ tới cái này, không khỏi cười nhẹ một tiếng, khiêng hai chân em hắn lên, tiếp tục đâm mạnh vào khoang tử ©υиɠ ướt mềm, hưởng thụ cơ thể ấm áp của em trai.
“Anh sẽ đặt làm cho em một cái nút lọ, lúc không cần sẽ nhét vào trong tử ©υиɠ Tiểu Khanh…..”
“Hu hu, nhưng….. nhưng mà em còn muốn dùng tử ©υиɠ uống nướ© ŧıểυ của anh…..”
Phương Cảnh Khanh lắc lắc đầu, khóc nức nở cự tuyệt đề nghị của hắn.
“Lần này xong rồi đừng làm nữa…… Hôm nay Tiểu Khanh muốn nghỉ ngơi một chút, không thể lại để cho anh chơi nữa!”
Khóe môi Hạ Dục Sơn nhếch lên, trầm thấp đáp lại một chữ “Được”.
Dù sao không đυ. l*и vật nhỏ, thì vẫn còn nhiều chỗ khác để hắn chơi.