Đã một thời gian dài người hầu ở nhà họ Hạ chưa nhìn thấy tiểu thiếu gia bước ra khỏi căn tầng nhỏ.
Phương Cảnh Khanh được Hạ Dục Sơn nắm tay dắt xuống, quần áo trên người cũng được mặc kỹ càng, thoạt nhìn không khác gì các thiếu gia cao quý khác. Có điều trên cổ chân cậu vẫn còn bị chiếc vòng vàng trói buộc, theo từng bước chân tiếng vang leng keng tuôn ra không dứt. Cậu dính chặt lấy anh trai, cũng không nhìn đến mấy người hầu gần đó, đến bàn ăn thì ngoan ngoãn ngồi xuống. Vị trí ngồi so với lúc Hạ lão gia còn sống cũng đã hoàn toàn thay đổi, lúc này cậu trực tiếp dán lên bên người Hạ Dục Sơn.
“Anh ơi….”
“Thành thật ăn cơm.”
Nam nhân đưa một ly sữa bò ấm qua cho cậu.
Tiểu gia hỏa thích ăn đồ ngọt, nên cơm sáng đều là bánh bông lan hay bánh mì, uống cùng một ly sữa bò, quả thật là tuyệt phối. Nhưng hiện tại cậu còn phải nhịn xuống cảm giác muốn tiểu, nên khi thấy một ly sữa lớn kia liền không khỏi cắn cắn môi, rối rắm nhìn về phía anh trai bên cạnh. Hạ Dục Sơn cầm lấy bánh bao, há miệng cắn một nửa. Hắn luôn luôn yên lặng khi ăn, bởi vậy Phương Cảnh Khanh cũng không dám hé răng nửa lời, cúi đầu gặm bánh mì ngọt.
Cậu định giả vờ vô ý làm rơi ly sữa, nhưng vẫn bị nam nhân phát hiện.
Ngày nào Hạ Dục Sơn cũng giám sát vật nhỏ ăn cơm, thấy cậu chỉ ăn vài miếng, mày hắn lập tức cau lại. Nhưng mà hắn còn chưa nói gì, Phương Cảnh Khanh cũng đã chú ý tới thần sắc của hắn, vội vàng ôm ly sữa ấm kia trong tay, từng ngụm từng ngụm uống hết. Chất lỏng ấm áp thơm ngọt đi vào bụng, quả thật cậu rất thích loại hương vị này, nhưng cậu lập tức phát hiện cảm giác muốn bài tiết càng thêm cấp bách. Vật nhỏ cũng không dám trước mắt người hầu cầu xin đi tiểu, đành phải ủy ủy khuất khuất uống hết một ly lớn, rồi sáp lại gần để anh trai giúp cậu lau miệng.
Lỗ sau còn kẹp nướ© ŧıểυ của nam nhân, bàng quang phía trước thì vừa phình vừa trướng, một ly sữa bò lớn vừa uống đều đã xuống đến dạ dày. Trong bụng Phương Cảnh Khanh lúc này toàn bộ đều là nước, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận. Cậu còn đang đau đầu suy nghĩ không biết nên nói vấn đề giải quyết này với anh trai như thế nào, thế mà Hạ Dục Sơn ở bên cạnh lại trầm thấp cười một tiếng.
“Được rồi.” Nam nhân cất khăn tay vừa lau khóe miệng em hắn vào trong túi, sau đó nắm tay Phương Cảnh Khanh.
“Đưa em đến công ty chơi.”
“Công ty thì có gì thú vị để chơi……” Tiểu gia hỏa lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn.
Cậu ngồi trên xe Hạ Dục Sơn, một đường vững vàng bằng phẳng, cho nên cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phần bụng tê mỏi, có điều ly sữa bò dần được cơ thể hấp thu, phần lớn trở thành nướ© ŧıểυ vào bóng đái, bàng quang của cậu chậm rãi căng phồng đến cực hạn. Cậu vốn còn tựa vào cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng sau đó đã bắt đầu nhấp môi, nghiêng đầu nhìn qua nam nhân bên cạnh. Phương Cảnh Khanh rối rắm hồi lâu mới từ từ mở miệng, mang theo chút ý vị cầu xin.
“Anh ơi…… Lát nữa tới công ty, cho phép Tiểu Khanh đến phòng vệ sinh nha…”
Hạ Dục Sơn lái xe, cũng không liếc nhìn qua cậu.
“Chờ đến rồi nói sau.”
Phương Cảnh Khanh bẹp miệng, chậm rì rì mới “Dạ” một tiếng.
Cậu đến giờ mới biết anh trai chắc chắn là muốn bắt nạt cậu, vật nhỏ xoắn chặt hai chân, cố gắng nhịn xuống cảm giác chua xót trong bụng. Ý muốn đi tiểu mãnh liệt khiến cậu căng chặt cơ thể, c̠úc̠ Ꮒσα cũng thít lại chặt chẽ, nhưng càng như vậy thì bụng nhỏ lại càng co rút lại, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác bài tiết chất lỏng bên trong.
Hạ Dục Sơn lái xe vào bãi đỗ, vững vàng dừng lại ở vị trí chuyên dụng của hắn.
Từ vài năm trước khi Hạ lão gia nằm trên giường bệnh hấp hối, hắn đã nắm lấy tất cả quyền kiểm soát công ty nhà máy của nhà họ Hạ, cho nên đối với nơi này mười phần quen thuộc, hoàn toàn chính là địa bàn riêng của hắn. Tắt động cơ, tháo đai an toàn, rồi nghiêng người tháo đai ra giúp Phương Cảnh Khanh. Vật nhỏ xoa xoa bụng, hít mũi, ủy khuất nhìn hắn. Rồi lại nhìn nhìn ra bên ngoài, giống như có chút sợ hãi, rõ ràng là một bộ dáng không dám đến nơi xa lạ.
Hạ Dục Sơn xuống xe liền vòng qua ghế phụ bên kia, tự tay giúp cậu mở ra cửa xe.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của em trai, gương mặt vô cảm, thậm chí còn có chút hung dữ, nhưng lại trầm thấp an ủi một câu.
“Đừng sợ.”
Phương Cảnh Khanh cũng khẽ nắm lấy tay hắn, lúc này cậu mới chậm rãi lộ ra nụ cười e lệ.
Cậu xuống xe, nhưng vẫn không buông tay ra, ngược lại còn ngoan ngoãn đưa ra cho nam nhân nắm. Có như vậy, cậu mới can đảm thêm một chút, dám vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi. Nguyên cả tòa nhà đều là sản nghiệp của nhà bọn họ, thế nên Hạ Dục Sơn cũng có một thang máy chuyên dụng riêng. Hắn đi một đường từ hầm đỗ xe lên, không cho những kẻ khác nhìn thấy em trai bảo bối của hắn, trực tiếp đưa người vào văn phòng.
Thư ký nhìn thấy Hạ đại thiếu cư nhiên mang tiểu thiếu gia tới công ty, không khỏi hoảng hốt.
Hắn còn đang suy nghĩ vị tiểu thiếu gia bị người ngoài đồn đoán rằng mất tích rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó liền phát hiện mắt cá chân Phương Cảnh Khanh bị một chiếc vòng vàng khóa lại, mỗi bước chân lại vang lên leng keng leng keng. Hắn còn chưa xem rõ, Hạ Dục Sơn đã kéo theo em hắn vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếp theo, âm thanh “Lạch cạnh” vang lên, khóa chốt.
Nhận thấy xung quanh không còn người lạ, Phương Cảnh Khanh từ từ thả lỏng.
Cậu nhìn anh trai, lại rón ra rón rén sờ một chút lên then cài xác định đã được khóa kỹ bên ngoài mở không ra mới an tâm ôm lấy nam nhân, mèo con bắt đầu nhỏ giọng làm nũng khẩn cầu.
“Anh ơi…… Đến công ty rồi.”
“Ừ!” Hạ Dục Sơn nới lỏng cà vạt, có lẽ thấy nóng, liền tùy tiện cởϊ áσ vest ném lên trên sô pha, áo sơ mi trắng lộ ra bên ngoài. Hắn vô cùng anh tuấn, không cần nói đến gương mặt góc cạnh rõ ràng kia, chỉ một thân cơ bắp đã khiến người thường không thể sánh kịp. Có điều hắn trước nay chưa bao giờ tươi cười, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng sắc bén, cho nên tiếng xấu mới truyền ra ngoài, luôn bị cho là có vấn đề về thần kinh.
Thế nhưng Phương Cảnh Khanh không thấy anh trai cậu đáng sợ, bụng cậu tê mỏi vô cùng, xấu hổ cọ lên nam nhân dò hỏi.
“Tiểu Khanh có thể đi WC không?”
Hạ Dục Sơn rũ mắt nhìn cậu, lộ ra nụ cười ác liệt.
“Không được!”
Hắn vừa dứt lời, vật nhỏ liền theo bản năng mà co chặt bụng, sợ vô ý mất khống chế tè ra quần. Nhưng bụng càng co chặt, bàng quang càng thêm chua xót, càng miễn bàn đến lỗ hậu còn đang ngâm đầy nướ© ŧıểυ. Cậu ủy khuất bẹp miệng, theo đuôi đối phương đến bên cạnh bàn làm việc, nhỏ giọng nói.
“ Nhưng mà… bụng Tiểu Khanh đã căng phồng lên….”
Hạ Dục Sơn thoải mái ngồi xuống ghế tựa, khàn giọng “À” một tiếng.
“Để anh xem thử.”
Hắn ôm vật nhỏ lên đùi.
Lúc đứng Phương Cảnh Khanh có thể cố gắng kẹp chặt hai chân, nhưng giờ đây hai chân cậu bị ép mở ra ngồi ở trên đùi anh trai, cậu có chút khó chịu khẽ nhăn mày. Mông nhỏ run rẩy, cơ bắp toàn thân đều ra sức gồng lên, lúc này mới không để cho nướ© ŧıểυ bên trong chảy ra. Nhưng cảm giác chua xót từ bóng đái phía trước truyền đến khiến cậu không chống đỡ nổi, hô hấp dần rối loạn.
“Thật mà…… Phồng lên rồi……”
Ngón tay cậu nhũn ra, có vẻ như cảm giác áp bách tê xót đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút tìиɧ ɖu͙©, cậu cảm nhận một tia kɧoáı ©ảʍ lóe lên.
“Anh….. Anh xem….”
Áo sơ mi của cậu từ từ bị cởi ra.
Cái bụng trắng nõn trực tiếp lộ ra ngoài, tuy rằng bằng phẳng, nhưng so với lúc bình thường, quả thật là có hơi phình ra. Hạ Dục Sơn nhìn bụng nhỏ nhô ra hơi tròn tròn, không khỏi cười nhẹ một tiếng, đưa tay sờ soạng giống như ngày hôm qua. Hắn không ôn nhu như thường lệ mà dùng sức ấn, Phương Cảnh Khanh khó chịu muốn khóc. Bắp đùi cậu bắt đầu run run, qυყ đầυ rỉ ra chút nước, nhưng Hạ Dục Sơn không có ý định cho cậu bài tiết.
“Nín lại.” Nam nhân trầm giọng nói vào bên tai cậu.
“Dù là phía trước hay phía sau, không được phép để rỉ ra một giọt.”
“Nhưng mà…… Nhưng mà…..” Phương Cảnh Khanh rụt rụt mông, bụng dưới bị bàn tay to dày nhào nặn như một cục bột dẻo.
“Anh ơi, Tiểu Khanh sắp không nhịn được…… Sắp không nhịn được mất…”
“Ngoan, anh tin em có thể.” Hạ Dục Sơn không quát lớn mà ôn nhu dỗ dành cậu.
Vật nhỏ không khỏi ngây người.
Cậu chớp chớp mắt, tựa như đã được dỗ ngoan, vậy nên dù bụng vẫn bị nam nhân thô bạo nhào ấn, nhưng đã rưng rưng gật đầu, nghe lời mà “Dạ” một tiếng. Có điều cẳng chân còn đang phát run, hiển nhiên bàng quang bị xoa bóp như vậy cũng không dễ chịu gì. Hạ Dục Sơn hôn lên cái mũi nhỏ của em hắn, động tác trên tay càng thêm tàn sát bừa bãi. Hắn đặt ngón cái lên bụng dưới Phương Cảnh Khanh, nhắm vào nơi phình ra nhiều nhất ấn mạnh, trong lòng thỏa mãn cảm nhận được một trận run rẩy từ cơ thể của người trong ngực.
“Tiểu Khanh ngoan….. Nói cho anh biết, em có thoải mái không?” Hắn liếʍ láp lỗ tai Phương Cảnh Khanh, sắc tình cắn lên vành tai nho nhỏ.
“Trong bụng tràn đầy, vô cùng thoải mái phải không?”
“Hức….. Thoải mái….. Nhưng mà, nhưng mà xót quá….” Vật nhỏ nức nở gật đầu, ngón tay bấu víu trên người hắn cũng đều run rẩy.
“Tiểu Khanh chịu không nổi……. thật sự không nhịn nổi…..”
“Ngoan, nhịn xuống!” Hạ Dục Sơn chạm vào gương mặt cậu, tay kia vẫn tiếp tục hung bạo đè ép lên bàng quang em hắn.
Trong đầu hắn hiện ra một tia ý niệm, tốt nhất là có thể trực tiếp đυ. vào bóng đái của em hắn, đυ. cho vật nhỏ muốn tè ra quần, nhưng dù thế nào cũng không tè được, như vậy mới tốt. Ý nghĩ nảy ra khiến ánh mắt hắn dần tăm tối, từ sâu trong đáy lòng có một hạt giống tà ác vừa được gieo. Nhưng hiện tại, hắn chỉ mới xoa nắn bụng Phương Cảnh Khanh, đã bức vật nhỏ cuộn tròn tròn trong ngực hắn run rẩy.
“Hu hu……” L*и Phương Cảnh Khanh co rút.
Ly sữa bò cậu uống khi nãy lúc này đã hoàn toàn hóa thành nướ© ŧıểυ, tất cả đều rót vào trong bàng quang no tròn, khiến cậu cảm giác như bụng mình bị căng đến hỏng mất. Nhưng lượng nướ© ŧıểυ ở c̠úc̠ Ꮒσα thật ra cũng không khiến cậu khó chịu mấy, chỉ là nong tràng đạo ra tràn đầy, mỗi khi cậu di chuyển liền không ngừng lay động theo. Cậu nhịn không được khóc nấc lên, đôi mắt đỏ đỏ hồng hồng, tuy ủy khuất nhưng cũng rất nghe lời, thật sự là khiến người yêu mến. Hạ Dục Sơn cũng thích bộ dáng này của cậu nhất, hắn hôn hôn lên môi mềm của em trai.
“L*и Tiểu Khanh ướt rồi?” Hắn đột ngột ấn mạnh vào rốn Phương Cảnh Khanh, làm cho vật nhỏ run bắn lên.
“Có lẽ hiện tại cũng đã hết sưng rồi, đúng không…..”
“Anh……” Giọng nói của Phương Cảnh Khanh cũng run run.
“Ướt, phía dưới ướt quá……..”
“Vậy được, cởϊ qυầи ra.”
Hạ Dục Sơn hài lòng cong cong khóe môi.
Hắn không ấn bụng Phương Cảnh Khanh nữa, mà chăm chú nhìn vật nhỏ đang cứng đờ trước mặt hắn cởϊ qυầи. Dây lưng vừa tháo, quần liền rơi xuống, lộ ra hai chân trắng nõn cùng đáy chậu trơn bóng không mặc qυầи ɭóŧ. Mầm thịt nho nhỏ cắm một cây gậy bạc, lúc này cũng không hoàn toàn mềm nhũn mà nửa cứng đứng ở phía trước. Còn âʍ ɦộ quả nhiên đã ướt nhẹp một mảng lớn, chỉ hơi tách ra hai chân đã có thể nhìn thấy vệt nước lấp lánh.
Nam nhân kéo cậu đến trước mặt hắn, bắt đầu duỗi tay sờ soạng.
Đầu ngón tay ẩm ướt.
Hắn “Chậc” một tiếng, đưa ngón tay lên môi khẽ liếʍ, nhấm nháp hương vị từ lỗ huyệt của em trai.
Hắn dưỡng Phương Cảnh Khanh rất chăm chút tỉ mỉ, tuy rằng mỗi ngày chơi nhiều nhưng cuối cùng vẫn là cẩn thận tắm rửa, cẩn thận đút cơm, cẩn thận bón nước. Đến ly sữa bò mỗi ngày sáng – tối vật nhỏ uống cũng là do hắn sắp xếp đặt từ một quốc gia không bị ô nhiễm vận chuyển lại đây.
Vậy nên dâʍ ɖị©ɧ từ âʍ ɦộ Phương Cảnh Khanh không có bất kỳ mùi tanh hôi nào, thậm chí hắn còn nếm ra chút hương vị ngọt lành.
Hắn thong thả liếʍ sạch dịch nhầy dính trên ngón tay, sau đó mới ngẩng lên nhìn em trai đang khắc chế cắn chặt môi, hắn nhếch miệng, đem người bế lên trên đùi. Phương Cảnh Khanh nghẹn tới mức bụng đã căng cứng tê mỏi, thế nhưng lúc này lại hóa thành kɧoáı ©ảʍ, khiến âʍ ɦộ càng thêm chảy nước ước nhẹp. Cậu nghẹn ngào ngồi trong l*иg ngực anh trai, cũng không biết rốt cuộc là cậu muốn tiết hay không. Còn Hạ Dục Sơn, hắn kéo ra khóa quần tây, từ trong qυầи ɭóŧ đào ra hung khí sáng nay chưa được thỏa mãn ăn no.
“Tiểu Khanh, ngồi lên.” Dươиɠ ѵậŧ hắn vừa nóng rực vừa cương cứng, trực tiếp đánh lên miệng l*и nộn nộn, trở thành hình ảnh đối lập vô cùng rõ ràng.
“Để anh làm em.”
“Hức, nhưng mà……” Bụng Phương Cảnh Khanh run run, cậu không dám tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân phía trước phía sau chứa đầy nướ© ŧıểυ còn bị đè ra đυ. là như thế nào.
“Em không chịu nổi mất…… Nhất định sẽ bị rỉ ra…..”
“Ngoan, em có thể nhịn lại mà.” Nam nhân khàn khàn nỉ non bên tai cậu, giống như là mê hoặc.
“Tiểu Khanh nhất định sẽ giữ chặt một giọt cũng không để chảy, phải không? Anh nói em có thể, thì em mới có thể phun ra.”
Hô hấp tiểu gia hỏa dần hỗn loạn.
Cậu há miệng thở hổn hển, cảm giác áp bách chua xót từ bụng dưới làm cậu chịu không nổi, nhưng nghe được những lời kia liền khá hơn một chút, mắt cậu ngấn lệ nhìn anh trai gật gật đầu. Ngay sau đó cậu ngập ngừng nâng hai chân lên, để lộ ra âʍ ɦộ đỏ tươi non nớt đang hé mở. Hạ Dục Sơn hài lòng nhìn vào lỗ huyệt xinh đẹp của em trai hắn, ấn qυყ đầυ lên miệng l*и. Rõ ràng tối qua vừa được gậy thịt hung hăng yêu thương mà hôm nay đã trở về bộ dáng ban đầu, ngoại màu sắc có hơi đỏ một chút, còn lại không khác gì so với ngày đầu tiên bị đυ..
Qυყ đầυ nóng hầm hập đút vào từng chút một căng ra miệng âʍ ɦộ nho nhỏ.
Miệng l*и bị nong ra, hô hấp Phương Cảnh Khanh càng thêm thô nặng, dường như không thở nổi, cậu cố gắng co chặt bụng nhỏ. Bản thân cậu cũng đang bị tìиɧ ɖu͙© bao vây, lúc này còn bị đυ. huyệt, cậu không khỏi nứиɠ lên rêи ɾỉ, thân thể dần mềm mại. Nếu không phải chim nhỏ cậu có một cây gậy bạc bịt lại, nói không chừng sẽ mất khống chế ngay lập tức.
“Anh ơi…….” Vật nhỏ than khóc như mèo con.
“Lớn quá…….. Đè bụng em khó chịu…..”
“Ngoan, nuốt vào hết đi.” Hạ Dục Sơn cũng không muốn l*и cậu nhanh mất khống chế, nên lúc đâm vào khá chậm, đem gậy thịt thô nặng nhét vào l*и non co chặt kia từng chút từng chút. Hắn cực kỳ yêu dáng vẻ nghe lời của em trai như vậy, nên lúc này càng nguyện ý yêu thương dung túng cậu thêm vài phần, bàn tay hắn cầm lấy chim nhỏ đã gần cương lên, chậm rãi vuốt ve.
“Ngoan….. Vào được một nửa rồi, không khóc.”
“Trướng…….” Âʍ đa͙σ Phương Cảnh Khanh bắt đầu co bóp, tiết ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ, làm cho hạ thân vốn đã ướt đẫm lại càng thêm hỗn độn. Cậu vỗ nhẹ lên bả vai nam nhân, có lẽ cảm thấy bản thân không đủ sức lực để ngồi lên, nên vùi đầu vào ngực nam nhân, khóc lóc như mèo nhỏ.
“Anh lớn quá…….. bị kẹt không vào được nữa…… hức…”
“Sao có thể.” Hạ Dục Sơn khẽ cười.
“L*и Tiểu Khanh không những có thể nuốt hết, còn có thể dùng tử ©υиɠ ăn sạch anh đấy.”
Hắn vừa nói vừa thúc lên phía trên, dươиɠ ѵậŧ lúc này đã đâm vào một nửa, quả thật đã chống vào cổ tử ©υиɠ, làm cho vật nhỏ đang run rẩy cũng cứng đờ. Vì lỗ hậu cùng bàng quang đều chứa đầy nướ© ŧıểυ, nên âʍ đa͙σ vật nhỏ lúc này vô cùng nhỏ chặt, di chuyển một chút cũng rất khó khăn. Nhưng Hạ Dục Sơn vẫn nắm mông nhỏ nhẹ nhàng thúc lên, trực tiếp ngồi trên ghế tựa trong văn phòng đυ. đứa em trai mà hắn yêu thương nhất.
“Hức…….. Ư, ha…..a….. Anh…..anh…… Trướng, đừng đâm! Ááaa…… Đừng đâm vào chỗ đó…..”
Chỉ với biên độ thọc vào rút ra nhỏ như vậy cũng đã khiến cho Phương Cảnh Khanh cao giọng khóc nấc.
Giống như một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu cũng chịu không nổi, đặc biệt không thể thừa nhận cảm giác qυყ đầυ hơi cong lên của anh trai cọ mạnh vào vách thịt đâm vào bàng quang. Nhưng c̠úc̠ Ꮒσα phía sau cậu đã gắt gao nghẹn lại, còn mầm thịt phía trước đã bị gậy bạc chèn lại chặt chẽ, quả thật không có cách nào chủ động bài tiết nướ© ŧıểυ! Tuy rằng hôm qua cậu bị buộc phải dùng niệu đạo âʍ ɦộ tè ra, nhưng đó là do bị bức đến tận cùng mới tiết chứ không phải do ý thức của cậu khống chế. Lúc này cậu sợ kẹp không chặt mông làm nướ© ŧıểυ bên trong chảy ra, nên chỉ còn cách kẹp chặt chim lớn của nam nhân, mυ'ŧ đồ vật kia vào sâu bên trong thân thể.
“L*и da^ʍ ướt đến như vậy rồi…..” Thanh âm Hạ Dục Sơn có chút thô nặng, hiển nhiên là được lỗ thịt em hắn kẹp cho sảng khoái. Hắn đột nhiên ấn mông vật nhỏ thúc mạnh dươиɠ ѵậŧ vào, đỉnh nấm lại một lần nữa cọ qua vách âʍ đa͙σ, sau đó đâm thẳng vào cổ tử ©υиɠ mềm nhũn, “….. Mà còn nói đừng sao? Hửm?”
“Á! Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Khanh không chịu nổi! A….a ha….. Á….Á!”
Phương Cảnh Khanh khóc kêu, nước mắt to tròn rơi xuống.
“Chảy ra…..Sẽ chảy ra mất….. Phía trước, không…… Trướng quá! Xót quá!”
Cậu thật sự không nín nổi.
“Anh! Cho….. Cho Tiểu Khanh tè ra đi…. Hu hu, cho Tiểu Khanh tè ra đi!!”
“Chịu đựng cho anh!” Hạ Dục Sơn ngại tư thế không đủ lực, liền kéo eo Phương Cảnh Khanh đè lên bàn làm việc.
Tiểu gia hỏa đột nhiên bị kéo nằm trên bàn, bên cạnh còn có điện thoại nam nhân dùng để làm việc. Cậu hoảng sợ, tay chân còn không biết nên đặt ở đâu, thì ngay sau đó đã bị gậy thị thô to dộng vào, giống như muốn đâm thủng bàng quang của cậu. Cậu cao giọng thét lên, bụng dưới co rút. Nhưng Hạ Dục Sơn vẫn hung ác đυ. vào âʍ ɦộ, đồng thời liên tục lặp lại mệnh lệnh như một ác ma.
“Không được để rớt ra….. Phương Cảnh Khanh, không có sự cho phép của anh, một giọt cũng không được tè ra ngoài!”
“Hức!!” Vật nhỏ khóc rống.
Ý muốn bài tiết mãnh liệt cùng kɧoáı ©ảʍ to lớn khiến đầu óc cậu không thể suy nghĩ gì khác, cậu chỉ biết mình thật sự không chịu nổi nữa, một giây cũng không nhịn được. Nhưng, cậu lại muốn tuân theo mệnh lệnh anh trai, muốn hưởng thụ cảm giác được anh trai thống trị thân thể, bởi vậy cho dù đã gần như tới cực hạn cũng nỗ lực thít chặt bụng. Âʍ ɦộ cậu bị đυ. quá tàn nhẫn, mỗi một nhát thọc vào đều đâm cho nướ© ŧıểυ hoảng loạn, càng làm tăng thêm du͙© vọиɠ bài tiết. Bắp đùi cậu run rẩy co rút, mà lỗ l*и đã bị đυ. chảy nước, làm ướt cả một vũng to trên bàn làm việc.
Hạ Dục Sơn hít sâu một hơi, ấn chặt hai cánh tay của vật nhỏ, độc ác thọc vào tử ©υиɠ còn chặt chẽ hơn so với ngày thường.
Cổ tử ©υиɠ bị gậy thịt giã mềm mở ra, không chờ cho cậu thích ứng đã thọc sâu vào trong khoang tử ©υиɠ ấm áp, hoàn toàn lấp đầy thân thể cậu. Phương Cảnh Khanh hét lên, kɧoáı ©ảʍ cùng với nghẹn tiểu đưa cậu lêи đỉиɦ. Cậu chưa từng trải qua lần cao trào nào như vậy, giống như bị ném bay lên trời, rồi lại bị quăng vào trong nước, hô hấp như ngừng lại. Cậu bị đυ. đến gào khóc, cánh tay giãy giụa nhưng không thoát khỏi được vuốt sắc của kẻ săn mồi.
“Anh! Ááa….. Không! Hu hu! Đừng mà!” Cao trào đáng sợ như vậy khiến tử ©υиɠ cậu trực tiếp triều xuy, mất khống chế phun nước.
“Anh……. Tiểu Khanh sợ……… Sướиɠ quá! Hu hu..u….”
Dươиɠ ѵậŧ Hạ Dục Sơn được l*и non xoắn chặt, nhưng vẫn không dừng lại mà mạnh mẽ thọc vào rút ra, hung ác giã vào tử ©υиɠ em hắn, tựa như muốn đem từng tấc thịt mềm trong kia đâm ra thành một cái động. Hắn còn ghé vào bên tai vật nhỏ thì thầm.
“Sướиɠ không? Anh đυ. em có sướиɠ không?”
“Hức! Sướиɠ..g………. Sướиɠ…..” Cả người Phương Cảnh Khanh kịch liệt co giật, gò má nổi lên màu phấn hồng sắc tình.
“Nhưng mà anh….. Em, em..m….. A hức!”
“Nín!” Hạ Dục Sơn biết cậu sắp tiết, cố ý lạnh giọng, như là quát lớn cưỡng ép cậu, đồng thời dươиɠ ѵậŧ thô tráng lại càng hung hăng nong ra cổ tử ©υиɠ, tiến thẳng vào khoang thịt.
“Phương Cảnh Khanh, nếu em dám để rớt ra một giọt…..”
Miệng l*и non nớt bị dươиɠ ѵậŧ trướng đầy gân xanh căng lớn, theo động tác kéo ra từng sợi ái dịch trong suốt nhầy nhụa, âm hạch phía trước phồng lên như một hạt trân châu. Lỗ tiểu trốn tránh trong miệng âʍ ɦộ liên tục bị cọ xát, bị bức đến nỗi muốn tiết ra rồi lại cưỡng chế co lại. Tiểu gia hỏa đã khóc đến không thở nổi, cậu thật sự bị uy hϊếp của nam nhân dọa cho kinh sợ dù cho nội dung trừng phạt còn chưa nói ra.
“Đừng, đừng mà….. Anh ơi! Hức! Tiểu khanh sẽ nhịn, Tiểu Khanh sẽ nghe lời!”
Cậu run rẩy khóc kêu, thân thể vì cố gắng nhẫn nại mà co rút không ngừng, hai chân run rẩy đong đưa ở trên không.
“Tiểu Khanh thoải mái quá …… Á! Sướиɠ! Anh làm cho….. làm cho em thật thoải mái!”
Hạ Dục Sơn thở mạnh ra một hơi, chống lên trán cậu khen ngợi.
“Em trai ngoan!”
Động tác của hắn chưa bao giờ gián đoạn, eo hông trước sau liên tục đẩy đưa, dươиɠ ѵậŧ không ngừng giã vào trong lỗ thịt non mềm ẩm ướt, cảm nhận niêm mạc mυ'ŧ lấy xoắn chặt. Tử ©υиɠ nộn nộn như trứng gà đã bị đυ. cho sưng lên, nếu là thường ngày, tiểu gia hỏa đã khóc như mưa cầu xin hắn khoan dung, nhưng lúc này đã bị ý muốn cấp bách đi tiểu che lấp. Mắt Phương Cảnh Khanh hoa lên, thậm chí còn không thấy rõ mặt nam nhân gần đó. Cậu chỉ cảm thấy rất nóng, bụng dưới tê dại chua xót, âʍ ɦộ cùng tử ©υиɠ thì sướиɠ đến phát điên.
“Á……..a……” Lỗ niệu đạo duy nhất có thể tiết nướ© ŧıểυ mỗi khi mở ra liền nhanh chóng bị co lại, giữ chặt toàn bộ nước chất lỏng ở bên trong bàng quang, theo vận động của gậy thịt đong đưa khiến cậu không chịu nổi tê xót. Nướ© ŧıểυ bên trong lỗ hậu cũng kịch liệt chuyển động, không biết đã chảy sâu đến tận nơi nào, lấp đầy thân thể cậu. Cậu hoảng hốt nghĩ, không được thả lỏng, không ngừng tự thôi miên bản thân rằng rất thoải mái, không thể tè ra ngoài…
Bộ phận bên dưới quần tây Hạ Dục Sơn hung hăng đánh vào đáy chậu vật nhỏ, hai trứng dái đập vào cặp mông thịt trắng nõn.
Hắn biết em hắn nhất định đã ở bên bờ vực mất khống chế, nên ác liệt không cho phép, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ cùng sức lực tàn nhẫn đυ. vào lỗ thịt tươi non, đυ. cho lỗ thịt hoàn toàn trở nên ướt nhẹp mềm nhũn, biến nó trở thành một cái bao thịt tròng lên dươиɠ ѵậŧ hắn. Hạ Dục Sơn không thấy mỏi mệt mà càng làm càng hăng, khiêng chân Phương Cảnh Khanh đặt lên vai, kịch liệt hung ác gian da^ʍ chà đạp âʍ ɦộ em hắn. Hắn được hầu hạ sướиɠ vô cùng, không ngừng thốt ra những lời nhục nhã.
“L*и da^ʍ bị anh hϊếp sướиɠ chết rồi đúng không? Có phải em thích vừa nghẹn nướ© ŧıểυ vừa bị đυ. phải không?”
Mông Phương Cảnh Khanh ướt nhẹp, âʍ ɦộ nho nhỏ không ngừng bị đánh văng ra nước sốt cùng dâʍ ɖị©ɧ, làm cho đáy chậu trở thành một đống hỗn độn nhầy nhụa. Đại não cậu trống rỗng, hoàn toàn bị kɧoáı ©ảʍ cùng tra tấn chiếm lĩnh, khiến cho không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ có thể lung tung đáp lời anh trai.
“Hức……”
“Sướиɠ…… Ư……a…. anh, sướиɠ….”
Lỗ tiểu bên trong âʍ ɦộ bắt đầu run rẩy.
Toàn bộ bàng quang cùng với niệu đạo ước chừng đã tràn đầy, lỗ tiểu vừa co rút đã có một vài giọt chất lỏng bên trong rỉ ra rơi xuống. Nhưng cậu không cảm giác được, chỉ thấy bên trong no căng, nhưng anh cậu chưa cho phép nên không dám tùy tiện tè dầm. Dươиɠ ѵậŧ thô dài như một cái máy đóng cọc, đυ. cho hoa huyệt trở nên thối nát. Hạ Dục Sơn liên tục đâm giã, cổ tử ©υиɠ bị hãʍ Ꮒϊếp đến mất đi khả năng co giãn.
“Anh….. Hức, a! Hu hu….. Tiểu Khanh, Tiểu Khanh nghe lời anh… Áa! Xót, muốn chết hu hu……”
Ý thức Phương Cảnh Khanh bắt đầu mụ mị, nhưng vẫn nhớ kỹ mệnh lệnh đối phương.
Thân thể cậu, cậu không có quyền quyết định, tất cả phải nghe theo khống chế của anh trai.
Hạ Dục Sơn lau đi mồ hôi trên thái dươиɠ ѵậŧ nhỏ, nội tâm thỏa mãn vô cùng.
Hắn vốn biết em hắn rất ngoan, chỉ nghe lời một mình hắn, nhưng hôm nay hắn mới sâu sắc hiểu rõ, hắn chưa từng nghĩ tiểu gia hỏa lại có thể nghe lời đến mức này. Hắn tiếp tục gian da^ʍ âʍ ɦộ non mềm, vừa thỏa mãn ăn no uống đủ, vừa mặc kệ ý niệm ác liệt, tiếp tục nỉ non bên tai vật nhỏ.
“Thật ngoan….. Nhớ kỹ, không được tiết, một giọt cũng không được.”
Qυყ đầυ nhếch lên hung hăng cọ xát trong âʍ đa͙σ, lại nong ra miệng tử ©υиɠ xốp mềm thọc vào nơi sâu nhất, hắn liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ bàng quang em hắn, chính là để chờ đến khoảnh khắc vật nhỏ bị hắn đυ. cho mất khống chế đái ra.
Bộ dáng em trai cố gắng nghe lời nhưng cuối cùng vẫn không tự chủ…….. Quả thật vô cùng đáng yêu….
Ánh mắt Hạ Dục Sơn tối tăm, cong môi cười nhẹ.
Hắn càng nghĩ như vậy thì đυ. càng tàn nhẫn, dường như là từ các phía xâm nhập vào lỗ l*и non nớt, hoàn toàn không có suy xét lỗ thịt nho nhỏ kia có thừa nhận nổi trận gian da^ʍ như thô bạo như vậy không. Miệng âʍ ɦộ bị đâm sưng lên, kém chút nữa là trầy da chảy máu, nhưng nếu thực sự bị làm rách, chỉ sợ Phương Cảnh Khanh cũng không còn sức lực quan tâm. Bụng cậu bị đυ. cho trướng phồng, bàng quang, l*и, c̠úc̠ Ꮒσα đều có vật lấp đầy, khiến cậu không thể trốn tránh. Cậu há mồm từng ngụm từng ngụm thở dốc, bị một cú giã trực tiếp đưa lên cao trào.
“Áááa! Anh……..anh!”
Không thể tiết! Cậu không thể tiết!
Hạ Dục Sơn thọc vào, vừa đυ. cho nộn huyệt phun nước vừa chống lên vách tử ©υиɠ mở ra lỗ niệu đạo, bắn toàn bộ nướ© ŧıểυ tích tụ sáng giờ vào sâu trong tử ©υиɠ em hắn.
“Không phải em yêu nướ© ŧıểυ của anh nhất sao? Đều bắn cho em! Bắn cho em hết!”
Dòng nước nóng rực đột nhiên vọt vào khiến Phương Cảnh Khanh trợn mắt.
Đồng tử co lại, bụng nhỏ bị lượng nướ© ŧıểυ mới kia hun đốt, thậm chí xúc cảm muốn tiểu cùng lỗ l*и bị gian da^ʍ đều bị che kín. Cậu dường như còn nghe được âm thanh anh trai tè vào trong tử ©υиɠ cậu, cậu muốn nghẹt thở, giọng nói hoàn toàn bị nhốt trong cổ họng. Thân thể mềm như bông lắc lư trong không trung, cậu không cảm giác được gì nữa, chỉ biết anh cậu lại đi tiểu vào trong bụng cậu. Cậu sung sướиɠ như được ngâm mình trong suối nước nóng, toàn thân đều thả lỏng….
Chờ đến khi ý thức quay về, cậu mới phát hiện cảm giác phình trướng của bóng đái đột nhiên biến mất.
Hạ Dục Sơn hài lòng, cảm nhận được âʍ ɦộ nho nhỏ trào ra một trận ướt nóng, vừa tiếp tục bài tiết nướ© ŧıểυ vào trong tử ©υиɠ em hắn, vừa trầm thấp nói vào trong tai vật nhỏ.
“Tiểu Khanh, em mất khống chế.”
Phương Cảnh Khanh không kịp phản ứng, cậu ngây ra mờ mịt.
Cậu muốn đóng lại lỗ tiểu, nhưng mà mặc kệ dùng sức như thế nào, nướ© ŧıểυ vẫn ào ạt chảy ra, mông của cậu cũng bị xối ướt. Cú© Ꮒσα cũng không còn co rút nổi, chất lỏng tuôn ra, có điều không nhanh như phía trước. Cậu lúc này mới ý thức được cậu không khống chế được, đôi mắt ầng ậng nước.
“Em……. Em không nhịn được…..” Từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống, cậu vừa đái, vừa sướиɠ đến không dừng lại được.
“Anh….. Hức hức….. Em xin lỗi, Tiểu Khanh không nhịn được….”
Sao lại thoải mái như vậy…. Vì sao bị mất khống chế lại có thể sướиɠ như vậy?
Mệnh lệnh của anh trai cậu không làm theo được……
Hạ Dục Sơn hít sâu, đem giọt nướ© ŧıểυ cuối cùng vào tử ©υиɠ em hắn.
Hắn vô cùng thỏa mãn, bài tiết xong liền ôn nhu hôn lên khóe mi còn đọng nước của Phương Cảnh Khanh, động tác nhấp eo càng thêm mềm nhẹ, khác hẳn với lúc điên cuồng đóng cọc vừa rồi. Hắn hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ khi bắt nạt em trai, xem vật nhỏ dưới thân xấu hổ khóc rống vì mất khống chế đủ rồi, tâm tư ác liệt mới dần hạ xuống, hắn muốn ôm mèo con vào trong ngực dỗ dành.
Nướ© ŧıểυ ấm nóng xối ước quần tây của hắn, còn làm trên mặt bàn, mặt thảm bị làm dơ cả mảng lớn, nhưng nam cũng không hề quan tâm.
Hắn ôm lấy Phương Cảnh Khanh, ôn nhu sủng nịch dỗ cậu.
“Được rồi….. Ngoan, bây giờ có thể tè, anh cho phép em đi tè ra.”
“Đừng khóc, Tiểu Khanh ngoan nhất, anh không có giận em.”
“Hức….. hu hu…. Thật….thật không?” Bởi vì nhịn lâu lắm, nên Phương Cảnh Khanh tiểu một hồi lâu vẫn chưa dứt, niệu đạo ở âʍ ɦộ không tự chủ được mà mở ra, tất cả chất lỏng từ trong lỗ nhỏ ào ạt chảy ra không dứt.
“Nhưng mà….. Vừa rồi em không nghẹn lại được…. Với lại, với lại em…… Em còn cảm thấy, tè dầm thật thoải mái….”
Hạ Dục Sơn ôm cậu lên ngồi lại xuống ghế, để Phương Cảnh Khanh ngồi ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng đâm thọc.
“Thế Tiểu Khanh có thích như vậy không?”
Phương Cảnh Khanh ngẩn ra, hít hít mũi, sau đó thành thật gật gật đầu.
“Thích….” Cậu ôm lấy anh trai, tựa đầu vào vai nam nhân, vừa hưởng thụ lỗ huyệt được gậy thịt ôn nhu chuyển động, vừa đem chút nướ© ŧıểυ còn sót lại bài tiết dính trên người anh trai. Cậu vẫn còn khóc, nhưng đã không còn khóc lợi hại như trước, chỉ nhỏ giọng sụt sùi.
“Vừa nãy lúc bị anh đυ.…… Rất sướиɠ, em cũng không biết, vì sao nghẹn nướ© ŧıểυ rồi bị anh đυ. sẽ sướиɠ như thế….”
“Còn sau đó?” Hạ Dục Sơn xoa xoa tóc cậu, tiếp tục để qυყ đầυ ngâm trong nướ© ŧıểυ ấm áp đâm thọc tử ©υиɠ mẫn cảm.
“Lúc mất khống chế thì sao?”
“Càng sướиɠ….” Phương Cảnh Khanh e lệ nhấp môi.
“Cuối….. Cuối cùng tiết ra, cảm giác sướиɠ muốn chết.”
Cậu lại nhìn anh trai, sau đó được hôn môi, nước còn vương trên má cũng được liếʍ sạch sẽ. Vừa rồi Hạ Dục Sơn hung ác uy hϊếp quát mắng không cho cậu bài tiết bao nhiêu, thì bây giờ lại ôn nhu vỗ về bảo bối trong l*иg ngực bấy nhiêu. Hắn khẽ cười, tựa như rất hài lòng với đáp án của vật nhỏ, hôn hôn lên đôi mắt cậu rồi trầm thấp nói.
“Nếu em thích như thế, vậy thì…. Sau này khi nào em muốn tiểu, đều phải nói trước cho anh biết.”
“Anh chưa nói được, thì em chỉ được nghẹn lại…”
Hiện tại cả người Phương Cảnh Khanh đều thả lỏng, lập tức ngoan ngoãn “Dạ”.
Tuy rằng vừa rồi cậu nín đến muốn tan vỡ, nhưng lúc này, trong lòng cậu vô cùng hưởng thụ cảm giác được anh trai khống chế, cho nên càng không có lý do gì để cự tuyệt người kia. Tiểu gia hỏa cọ tới cọ lui, hôn lên cằm anh trai, rồi lại dán lên ngực nam nhân, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cái gì em cũng nghe theo anh hết…”
“Hửm?” Hạ Dục Sơn nhẹ nhàng đâm vào tử ©υиɠ cậu, cảm nhận được tiểu gia hỏa khẽ rên.
“Cái gì cũng nghe theo ư?”
“Ưm!” Phương Cảnh Khanh dường như cũng không lo lắng nam nhân chơi hỏng cậu, còn đem quyền sở hữu của bản thân giao vào tay hắn, một chút cũng không giữ lại.
“Anh là tốt nhất… Tiểu Khanh chỉ cần mỗi anh thôi…..”
Hạ Dục Sơn cong cong khóe môi, khàn khàn nỉ non.
“Thật ngoan!”
Lỗ l*и đã bị đυ. cho sưng múp, tuy lúc này động tác ôn nhu, nhưng tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn như cũ, rõ ràng vách thịt mẫn cảm vô cùng. Phương Cảnh Khanh trong ngực hắn nhỏ giọng rêи ɾỉ, dù không nhanh chóng cao trào, nhưng lại thoải mái đến mềm nhũn như bông, một chút cũng không muốn kết thúc trận làʍ t̠ìиɦ này. Thỉnh thoảng cậu ngước lên cùng nam nhân hôn môi, cùng nhau trao đổi nuốt nước bọt, cho đến khi không thở nổi lại cuộn tròn trong l*иg ngực nam nhân, khẽ vuốt ve cơ bắp ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi của đối phương.
“Anh ơi…..” Lỗ nhỏ bị cắm rút, tiếng “Lép nhép” vang lên rõ ràng, có lẽ nướ© ŧıểυ bên trong cũng rỉ ra ngoài một chút.
“Mặt đất bị Tiểu Khanh làm dơ…..”
“Không sao.” Hạ Dục Sơn xoa xoa đầu cậu, thúc dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong tử ©υиɠ, chỉ còn để hai trứng dái nặng trĩu dán bên ngoài môi thịt.
“Ngoan, có muốn làm một lần nữa không?”
“Vừa nãy sướиɠ như vậy, em có muốn tiếp tục không?”
Phương Cảnh Khanh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, không khỏi lộ ra thần sắc mê mang.
“Nhưng mà….. toàn bộ đều chảy ra hết…. Tiểu khanh bây giờ, không gấp….”
Cậu cuộn tròn đầu ngón chân.
“Hơn nữa, anh cũng vừa tiểu xong…..”
Hạ Dục Sơn cắn cắn vành tai nho nhỏ, cười nhẹ.
“Bé ngốc, em nghĩ rằng nhanh tới vậy sao? Sốt ruột đến thế à?”
Vật nhỏ tức khắc liền xấu hổ, gương mặt đỏ bừng.
Thậm chí còn không dám nhìn anh trai, đem bản thân co lại thành một cục, muốn trốn, nhưng Hạ Dục Sơn ấn eo cậu lại, bắt đầu tăng tốc, đυ. cho tử ©υиɠ vốn đã mềm xốp càng thêm thối nát.
“Tiểu Khanh ngoan, anh sẽ không giúp em kéo gậy bạc phía trước ra…. Để cho em không tiết quá nhiều tinh khí.”
Nhưng hắn lại không hạn chế lượng bắn tinh của chính mình, ngược lại còn tham luyến hưởng thụ niêm mạc âʍ đa͙σ non mềm bao vây bú ʍúŧ.
“Nào, ôm chặt anh.”
Phương Cảnh Khanh ngoan ngoãn duỗi tay ôm lấy cổ hắn, không có bất kỳ thắc mắc nào.
“Ưm….. Anh ơi….. nhanh một chút….. Tiểu Khanh còn muốn….”
“Quỷ nhỏ tham ăn.” Hạ Dục Sơn cười nhẹ, ôm cậu đứng lên, bước tới bên cạnh cửa sổ sát đất.
“Ở đây thế nào? Tiểu Khanh, em còn chưa ngắm cảnh từ văn phòng của anh đúng không?”
Vật nhỏ ngây ngốc, đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
Vừa rồi cậu bị kɧoáı ©ảʍ lấp đầy đầu óc, hiển nhiên không suy nghĩ được gì, cho nên không có phát hiện cửa sổ văn phòng không có đóng rèm. Nói cách khác….. Vừa rồi cậu cùng anh trai ở chỗ này làʍ t̠ìиɦ, là hoàn toàn có thể bị bên ngoài nhìn thấy! Kinh ngạc cùng khϊếp đảm khiến cậu quên cả nói chuyện, chỉ biết há mồm không ngừng thở dốc. Cậu lại nhìn nam nhân, sau đó sốt ruột khóc lớn.
“Hức! Sao có thể…. Anh ơi…. Không được! Mau kéo rèm lại đi!”
“Sợ cái gì?” Hạ Dục Sơn ôm cậu vừa đi vừa đυ., eo hông đong đưa, dựa theo yêu cầu của vật nhỏ mà nhấp liên hồi, hơn nữa bởi vì tư thế đứng như vậy, nên dươиɠ ѵậŧ còn thọc sâu vào tử ©υиɠ thêm vài phần, khiến cả người Phương Cảnh Khanh phát run.
“Nơi này là lầu một trăm….. Tiểu Khanh, những tòa nhà khác xung quanh đều không cao bằng.”
Hắn nhìn ra bên ngoài, đứng ở tầng cao nhất của cao ốc, các công trình ngoài kia nhỏ bé như kiến, hiển nhiên không ai có đủ khả năng nhìn thấy việc hắn cùng em trai đang làm.
“Em xem, người khác không thấy được.”
Phương Cảnh Khanh khóc nức nở, cậu không dám nhìn ra ngoài.
Dù cho người khác thật sự không thấy, cậu cũng không dám đối diện với cảnh tượng làʍ t̠ìиɦ ngoài trời thế này, nên l*и có bị đυ. sướиɠ như vậy, cậu cũng không dám mở mắt ra….. Vật nhỏ ủy khuất dựa vào nam nhân, nước mắt cũng không biết chảy nhiều hay ít, lỗ l*и khẩn trương cắn chặt dươиɠ ѵậŧ đối phương. Cậu rất muốn mắng anh cậu là kẻ xấu xa, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể vừa khóc vừa bị đút cho ăn gậy thịt.
“Em sợ……” Tiểu gia hỏa ấm ức khóc.
“Nhưng em sợ lắm…..”