Tự Trói

Chương 8: Rót tinh vào Đáy Huyệt/ cắm huyệt ngủ trưa, bị Thao tỉnh/ tiêm ℕướƈ Ŧıểυ vào bàng quang.

Quần Phương Cảnh Khanh đã cởi bỏ, cặp mông trắng nõn cùng đôi chân thon dài hoàn toàn lộ ra, bởi vì sợ ngã xuống mà không thể không cố gắng kẹp chặt eo nam nhân. Trên mắt cá chân còn khóa vòng vàng, theo cử động lên xuống không ngừng phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy. Trên người cậu vẫn còn mặc áo sơ mi, nhưng trải qua một trận làʍ t̠ìиɦ điên cuồng như vậy, đã sớm nhăn nhúm nhàu nát, thậm chí vạt áo còn dính rất nhiều thủy dịch da^ʍ mỹ.

Tuy trang phục Hạ Dục Sơn vẫn còn chỉnh tề, nhưng trên quần tây cũng bị nước thấm ướt một khối lớn.

Tiểu gia hỏa càng ủy khuất kinh sợ, hắn càng muốn trêu đùa, bế Phương Cảnh Khanh đi đến bên cạnh cửa sổ, vừa cho cậu trực tiếp đối diện với bên ngoài vừa bị đυ.. Vật nhỏ làm sao có thể chịu mở mắt, một bên thừa nhận kɧoáı ©ảʍ, một bên nhắm chặt hai mắt khóc nức nở. Nhưng là cậu cảm thấy quá thoải mái, thoải mái đến mức lỗ huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt dính, làm cho nơi giao hợp ở đáy chậu của cậu và nam nhân lầy lội nhớp nháp như có thể kéo thành sợi. Bụng nhỏ lại nổi lên một cơn chua xót khiến da đầu cậu tê dại ru rẩy, cậu há mồm thở hổn hển, đôi mắt hé ra một khe nhỏ, trộm liếc nhìn ra bên ngoài một chút.

Hạ Dục Sơn không có gạt cậu.

Bọn họ ở tầng cao nhất của cao ốc, cao hơn so với các tòa nhà lận cận ít nhất là ba mươi đến bốn mươi tầng, bởi vậy, cho dù có người đứng ở trên sân thượng của các tòa nhà xung quanh cũng không thể thấy rõ sự việc đang diễn ra ở nơi đây. Cuối cùng nỗi sợ hãi của cậu cũng dần dần tan đi, nhưng vẫn ngượng ngùng không dám lên tiếng, ôm chặt cổ nam nhân rêи ɾỉ tiếp tục bị đυ.. Miệng huyệt nhỏ hẹp không ngừng nuốt cây gậy thịt thô to sẫm màu vào sâu bên trong, cậu thật hy vọng cả đời này đều luôn luôn như vậy, luôn có thể để cho anh trai đυ. l*и.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Phương Cảnh Khanh đã bắt đầu không chịu nổi.

Động tác của anh trai không còn ôn nhu như vừa rồi, mà dần dần tăng thêm tốc độ và sức lực. Thể lực Hạ Dục Sơn rất tốt, còn chưa có ý định bắn tinh, hắn ôm em trai đứng làm hai mươi mấy phút, sau đó lại đem người ôm trở về đè trên mặt bàn đóng cọc. Tiểu gia hỏa nằm một lúc lâu sau, cảm thấy có chút choáng váng, liền chủ động nói muốn đổi tư thế. Vật nhỏ đứng lên đỡ lấy mép bàn, chu mông nhỏ lên, để cho anh cậu từ phía sau đâm vào miệng âʍ ɦộ đã nát mềm.

“Anh ơi….. hức, chậm một chút, mông Tiểu Khanh….. bị, bị anh đâm hỏng mất…”

Một tay Hạ Dục Sơn nắm lấy eo thon, tay còn lại vuốt ve đầṳ ѵú nho nhỏ trước ngực, hàm răng không ngừng gặm cắn vành tai tinh xảo của em hắn.

“Không nhanh thì sao sướиɠ được? L*и của Tiểu Khanh chính là một cái l*и da^ʍ….”

“Nụ hoa bị chày thịt đâm vào từ phía sau mở ra. Tuy rằng tư thế này làm cho dươиɠ ѵậŧ không thể đi vào hoàn toàn, nhưng cũng không ngăn được Hạ Dục Sơn chiếm lấy chỗ sâu trong tử ©υиɠ em hắn. Tay hắn đè lên vùng bụng dưới vẫn có thể cảm nhận được hình dạng dươиɠ ѵậŧ đang chuyển động ra vào, hắn càng thêm hài lòng, càng thêm ra sức đâm vào làm cho bụng nhỏ không ngừng gồ lên. Mông nhỏ bị đánh đến rung động, liên tục đong đưa thành từng làn sóng thịt. Trên thân gậy thịt của hắn sớm đã dính đầy dịch nhầy từ lỗ huyệt em hắn tiết ra, tứng sợi từng sợi rơi xuống mặt đất như nhện nhả tơ.

“Thoải mái không?”

Phương Cảnh Khanh cố gắng bấu víu lấy cạnh bàn để không bị ngã nhào xuống, hai chân nhón lên run rẩy.

“Ah…..ha, thoải mái…..”

Phía dưới bị đâm thọc không ngừng, cậu cảm thấy miệng âʍ ɦộ dường như đã nóng rát, nhưng bên trong vẫn lưu luyến kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy, được chiếm hữu. Cổ tử ©υиɠ tham lam bú ʍúŧ qυყ đầυ to béo của nam nhân, tựa như muốn hút ra thêm một đợt nướ© ŧıểυ rót vào. Cậu có chút thoát lực, hai chân không chống đỡ nổi mà buông lỏng, eo mông trầm xuống. Ngay lập tức, Hạ Dục Sơn kéo cậu lên, còn cưỡng chế cậu quay đầu lại hôn môi cùng hắn.

“Hôm nay anh phải đυ. nát l*и của em.”

Nam nhân khẽ cười, ngậm lấy đôi môi em hắn, cậu trai còn chưa kịp đáp lại hắn đã bắt đầu liếʍ cắn, bức vật nhỏ cùng hắn trao đổi nước bọt. Vốn dĩ Phương Cảnh Khanh muốn đáp “Dạ”, nhưng mà lúc này chỉ có thể ưm a vài tiếng, ngay sáu đó liền tiếp tục trầm mê bên trong biển dục. Âʍ ɦộ nho nhỏ của cậu kỳ thật đã mềm nát vô cùng, dù cho chỉ cắm nhẹ vào cũng chảy ra vô số nước da^ʍ, không còn chặt chẽ giống như ban đầu. Bởi vậy, Hạ Dục Sơn đυ. càng lúc càng nhanh, thì lỗ thịt kia cũng không hề kháng cự.

“Hức…. Á, anh ơi……. anh……”

Phương Cảnh Khanh thở không nổi, chờ cho nụ hôn kia kết thúc, cậu vừa thở dốc vừa thừa nhận xâm phạm, hai bắp đùi run run.

“Tiểu Khanh….. hu hu, Tiểu Khanh không chịu nổi nữa….!”

Quả thực sức lực cậu đã gần cạn.

Hai cánh tay vốn dĩ còn cố chống đỡ, hiện tại đã mềm nhũn như sợi mì rơi xuống, làm cho toàn bộ thân thể cậu nằm úp sấp trên mặt bàn, như vậy, cậu cũng không cần nhón mũi chân nữa. Hạ Dục Sơn biết cậu sắp tới giới hạn, dù sao thì nãy giờ vật nhỏ cũng chịu nhiều hoan ái. Thế nhưng hắn vẫn chưa muốn tiết tinh vào bên trong em trai hắn, mà tiếp tục bóp chặt eo tiểu gia hỏa, hung ác đâm mạnh vào bên trong lỗ nhỏ đầy thịt non.

“Á! Áaa!”

Mông nhỏ bị đâm cho rung lắc, còn miệng l*и thì đã bị đυ. cho mở ra hoàn toàn, hai tép thịt béo mập tách ra hai bên, liên tục bọc lấy cán dươиɠ ѵậŧ của nam nhân. Phương Cảnh Khanh bám lấy mặt bàn khóc nỉ non, nhưng mông lại đong đưa cố gắng hùa theo động tác của kẻ chinh phạt.

“Tử ©υиɠ, tử ©υиɠ sắp hư rồi!”

Cổ tử ©υиɠ bị lôi ra đẩy vào liên tục, thật sự là không khép lại được nữa.

Hạ Dục Sơn bóp lấy mông thịt, lấy tốc độ nhanh nhất mạnh nhất giống như muốn đυ. hư luôn lỗ thịt dâʍ đãиɠ.

Động tác làʍ t̠ìиɦ của hắn vốn dĩ đã nhanh, nhưng lần này lại cố ý ăn hϊếp vật nhỏ, nên tốc độ càng thêm kinh người. Tiếng da thịt va chạm vang lên liên tiếp dày đặc, mông thịt Phương Cảnh Khanh run rẩy, còn chưa kịp đàn hồi đã bị nam nhân thúc tới đè bẹp xuống. Tiểu gia hỏa không ngờ anh cậu có thể làm nhanh như vậy, tức khắc khóc nấc lên, chính là một bộ dáng bị người cưỡng bức đến muốn chết. Nước mắt đua nhau rơi xuống, âʍ đa͙σ bắt đầu kịch liệt run rẩy, miễn cưỡng xoắn lấy đầu xỏ dữ tợn đang tàn sát bừa bãi bên trong ống thịt.

“Á! Hức! Anh! Nhanh quá….”

Tiếng nức nở cùng rêи ɾỉ theo động tác va chạm mà vỡ vụn, bụng nhỏ bị đâm chọc thì càng thêm căng chặt, thời thời khắc khắc đều siết lấy.

“Không được! Tử ©υиɠ, tử ©υиɠ sẽ bị rách mất! Sẽ bị anh đυ. rách mất!”

Hạ Dục Sơn không ngừng thọc toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào trong động da^ʍ ẩm ướt, hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ khi qυყ đầυ được tử ©υиɠ bao lấy gắt gao.

“Chính là muốn đυ. rách l*и da^ʍ của em! Để cho nó khỏi phải lúc nào cũng nứиɠ!”

“Hu hu!”

Tiểu gia hỏa khóc rên.

Cậu sướиɠ đến phát điên, dường như toàn bộ âʍ đa͙σ cùng tử ©υиɠ đều bị đυ. thành một cái bao thịt mềm, chỉ có thể tròng lên dươиɠ ѵậŧ nam nhân. Hai chân mảnh khảnh run lẩy bẩy, chính là dự báo cho trận cao trào sắp tới. L*и non đột nhiên run rẩy, ngay cả gốc ©ôи ŧɧịt̠ cũng bị xoắn chặc bú ʍúŧ, tựa như không muốn để cây gậy kia rút ra. Hạ Dục Sơn cũng thuận theo chôn dươиɠ ѵậŧ sâu vào bên trong, tiếp tục đâm thọc với tần suất dày đặc, mãi cho đến khi Phương Cảnh Khanh bắt đầu co giật triều phun chung không có dừng lại.

“Đυ. chết em, đĩ da^ʍ!”

Hắn phun ra một câu thô tục, cuối cùng, khi cột thủy dịch cao triều kia tưới lên trên qυყ đầυ, hắn mới đẩy mạnh eo, hai túi trứng dái nặng trĩu giật giật bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.

“Sướиɠ hay không? Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ có sướиɠ không, hửm?”

“A aa….. Sướиɠ…..”

Phương Cảnh Khanh bị dòng tinh nóng hun cho tê dại, đang cao trào nhưng vẫn siết chặt cơ thịt để hút ra được càng thêm nhiều dương tinh.

“Anh…… Anh ơi……”

Từng luồng tinh đặc sệt lấp đầy khoang tử ©υиɠ đã bị hϊếp sưng lên.

Mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân dường như chính là thuốc mỡ tốt nhất, tử ©υиɠ của tiểu gia hỏa tham lam hút sạch dịch trắng dính đặc, không để lọt ra ngoài một giọt. Hạ Dục Sơn tiết tinh xong cũng không lập tức rút ra, mà tiếp tục nắm mông em hắn, tiếp tục nhanh chóng kéo ra giã vào. Chờ cho hưởng thụ đủ dư vị giao hoan rồi, mới thở ra một hơi, thả chậm tốc độ, từ từ rút ra khỏi tử ©υиɠ ấm áp. Còn Phương Cảnh Khanh nằm trên bàn khia đã không còn sức để rêи ɾỉ nữa, ngay cả tinh thần cũng chưa kịp khôi phục lại hoàn toàn.

Nùng tinh bị giữ lại trong khoang tử ©υиɠ, một giọt cũng không rỉ ra ngoài.

Cuối cùng dươиɠ ѵậŧ thô dài kia cũng từ trong âʍ ɦộ non nớt rút ra, dù cho có biểu hiện trạng thái mềm xuống sau khi bắn tinh, nhưng phân lượng vẫn là mười phần như cũ, không thể khinh thường được. Hạ Dục Sơn dùng qυყ đầυ cọ cọ lên miệng l*и không thể khép lại được của em trai, sau đó mới dùng khăn giấy lau sạch dịch nhầy dính trên cán gậy thịt, đem hung khí nhét lại vào trong quần tây. Ngoại trừ trên đù có dính chút vệt nước sẫm màu ra, còn lại trông hắn chẳng khác nào một tinh anh trang nghiêm cấm dục cái gì cũng chưa làm, vẫn là một Hạ đại thiếu gia cao quý, là tổng tài của Hạ thị mà tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng.

Phương Cảnh Khanh vẫn còn mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt bàn, mông cùng đôi chân trần trụi, giữa kẽ mông là âʍ ɦộ bị sử dụng quá độ lõα ɭồ. Mầm thịt phía trước bị đè ép với bàn gỗ, vì còn cắm gậy bạc nên vẫn không có bắn tinh. Hai cánh hoa môi mở ra, lỗ l*и bị đυ. thành một cái động tròn còn chưa đóng lại, khép khép mở mở như một cái miệng nhỏ đáng yêu.

Hạ Dục Sơn chăm chú nhìn âʍ ɦộ non nớt của em trại bị hắn đυ. muốn hỏng, không khỏi hài lòng nhếch khóe miệng, cầm lấy di động mở ra camera.

Hắn nhắm ngay vào lỗ thịt đang mở ra, bật đèn flash.

Vốn dĩ bên trong không nhìn thấy rõ, dưới ánh đèn nháy lên, tức khắc hiện ra rõ ràng…. Tất cả đều là nộn nộn đỏ hồng, bị đυ. cho sưng lên sung huyết, có chút đáng thương mà run rẩy. Tuy nhiên vẫn không nhìn thấy được tử ©υиɠ, càng không nói đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bên trong, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ chọc người hưng phấn.

Nam nhân chụp lại vài tấm, sau đó mới cất di động, ôm lên vật nhỏ đã bị hắn chơi mềm.

Hắn đã sớm muốn cùng tiểu gia hỏa làʍ t̠ìиɦ ở trong văn phòng, cho nên quần áo để thay cũng đã chuẩn bị tốt, kéo ra cửa phòng bên cạnh lấy ra một bộ. Nhưng mà Phương Cảnh Khanh hiện tại còn không thể mặc qυầи ɭóŧ. L*и cậu sưng múp, chỉ cần mặc vào sẽ bị cọ đau. Vật nhỏ mềm như bông mặc cho hắn đùa nghịch, chờ cho đến khi quần áo trên người chỉnh tề mới thoáng thanh tỉnh một chút. Gương mặt cậu giờ đây vẫn còn ửng hồng, ngồi trong lòng nam nhân hồi lâu vẫn chưa hồi phục.

“Anh….” Giọng Phương Cảnh Khanh mềm nhũn

“Bàn của anh…. Dơ….”

Lúc nãy cậu tè ra nhiều như vậy, bàn cùng sàn nhà đều bị nướ© ŧıểυ làm dơ.

Hạ Dục Sơn ôm cậu, lấy khăn giấy lau sơ qua mặt bàn, sau đó kéo máy tính qua mở lên, nhìn qua một lần công việc hôm nay cần phải xử lý.

“Không sao, lát nữa sẽ có người lại đây dọn dẹp.”

“Nhưng mà…. Lỡ như bị phát hiện….”

Vật nhỏ có chút xấu hổ, mấy vệt nước này đều là thứ khiến người ngượng ngùng, không thể dễ dàng để người khác xem thấy.

“Có thể không tốt cho anh…”

“Đừng nghĩ nhiều.”

Nam nhân giơ tay vỗ một phát lên đáy chậu, cách lớp vải quần đánh vào miệng âʍ ɦộ sưng đỏ.

“Em chỉ cần kẹp chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh là được, những việc khác không cần suy nghĩ.”

Phương Cảnh Khanh co người lại, âʍ ɦộ bị đánh có chút tê đau, cậu sợ bên trong lại tiết ra dâʍ ɖị©ɧ làm dơ quần mới.

“Ưm…. ưm…..”

Cậu ngồi trên đùi anh trai, hai chân hơi tách ra, nửa thân trên nằm nhoài trên bàn. Cậu không dám chắc chắn tử ©υиɠ cậu có thể co lại để giữ hết mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong hay không, vừa rồi bị chơi mạnh bạo như thế, e rằng hiện tại cổ tử ©υиɠ cũng đã mềm nhũn, nếu có trứng không chừng còn có thể dễ dàng đẻ ra. Tiểu gia hỏa miên man suy nghĩ, lại bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ, vội vàng bưng kín miệng, để cho khỏi vô tình nói ra sẽ bị anh trai kéo cậu thực sự làm những chuyện như vậy. Cậu nhìn lên máy tính nam nhân, trên màn hình là nội dung báo cáo mà thư ký đã sắp xếp chỉnh sửa lại, có điều cậu xem cũng không hiểu, chỉ đành ngốc ngốc nhìn theo anh trai làm việc. Mà dường như Hạ Dục Sơn cũng không có nhiều việc cần phê duyệt, gửi vài cái mail xong liền đóng laptop lại, kéo vật nhỏ vào trong l*иg ngực hôn một cái.

“Đi ăn cơm.”

Tâm tình của hắn hiển hiên là không tồi, giọng nói mang theo ý vị ôn nhu cùng yêu thương tràn đầy.

“Đã đói bụng chưa? Anh đưa em đến nhà ăn của công ty?”

“Em đói rồi!”

Phương Cảnh Khanh dựa vào ngực nam nhân, tay sờ sờ bụng nhỏ thở dài.

“Buổi sáng cũng chỉ uống có một ly sữa bò, giờ em đói lắm….”

Hạ Dục Sơn hôn hôn vành tai tinh xảo, ôm em trai đặt xuống mặt đất, nắm tay vật nhỏ dắt tới nhà ăn.

“Vậy thì đi thôi, anh đưa em đến phòng ăn riêng.”

Dĩ nhiên hắn sẽ không để em hắn đến nơi đông người, không nói đến việc Phương Cảnh Khanh sẽ cảm thấy khó chịu khi gặp người lạ, chính hắn cũng không thích bảo bối của mình bị nhiều người dòm ngó. Chân vật nhỏ còn hơi mềm nhũn, toàn bộ đường đi đều nắm lấy tay anh trai chậm rãi bước tới, vì có anh cậu luôn che chở bên cạnh, nên cũng không lộ ra chút sợ hãi nào. Tầng cao nhất của tòa nhà đều thuộc về Hạ Dục Sơn, hắn không cho phép bất kì nhân viên không phận sự nào lên đây, bởi vậy dọc đường cũng không gặp ai khác. Cậu được đưa đến nhà ăn, sau đó tiến vào một phòng riêng biệt, hoàn toàn không có tiếp xúc với bên ngoài đại sảnh.

Hạ Dục Sơn đóng cửa, âm thanh ồn ào náo nhiệt đều bị ngăn ở ngoài kia.

Phương Cảnh Khanh ngồi trên ghế nệm mềm mại, tò mò nhìn thực đơn phong phú ở trên bàn.

Công ty Hạ gia kinh doanh nhà hàng buffet, bởi vậy hầu như món ăn gì cũng có, muốn ăn gì đầu bếp cũng có thể làm được. Bình thường một mình cậu ở nhà thì không thích ăn cơm trưa, nằm trong ổ chăn chờ anh trai về, thậm chí có hôm chỉ uống một ít sữa bò. Nhưng hiện tại được ở bên cạnh nam nhân, tâm ăn uống của tiểu gia hỏa lớn lên không ít, cậu lật vài tờ, tỏ vẻ cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.

Hạ Dục Sơn xoa xoa đầu cậu, đáp ứng tất cả.

Bọn họ chỉ có hai người, lại gọi đến mười mấy món ăn, còn thêm ba phần điểm tâm. Phương Cảnh Khanh chọn xong rồi mới cảm thấy có hơi nhiều, nhỏ giọng thương lượng với anh trai, mỗi món làm ít lại một chút. Cậu vân vê chiếc đũa, quai hàm phồng lên, lông mi cong dài còn khẽ chớp chớp, thật sự chọc người yêu thương vô cùng. Nam nhân tiếp tục vuốt tóc cậu, nhịn xuống ngọn lửa du͙© vọиɠ đang dần bốc lên cháy hừng hực.

Hắn muốn để vật nhỏ nghỉ ngơi cho tốt.

Chờ cho đồ ăn được mang lên hết, Phương Cảnh Khanh ôm bát, ăn vô cùng vui vẻ. Thấy cậu hiếm khi ăn uống tốt như vậy, Hạ Dục Sơn cũng không khỏi ăn nhiều thêm một bát cơm. Thật ra Phương Cảnh Khanh cũng chỉ ăn một bát, nhưng sau khi ăn xong lại ăn thêm một khối bánh kem chocolate, hai viên kem tròn. Mỗi ngày cậu luôn nghe theo yêu cầu của Hạ Dục Sơn mà đúng giờ uống sữa bò, lúc này cũng không ngoại lệ, uống hết một ly lớn. Uống xong rồi lại e lệ liếʍ liếʍ khóe miệng nhìn đến nam nhân bên cạnh.

“Anh ơi….”

“Ừ?” Hạ Dục Sơn lấy khăn giấy ướt lau miệng giúp cậu, tính đưa cậu trở về văn phòng đánh răng.

“Có chuyện gì sao?”

Phương Cảnh Khanh để cho hắn nắm lấy tay cậu kéo lên, đưa cậu ra bên ngoài, cậu vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi.

“Anh định lúc nào sẽ….. Thêm một lần nữa nha….”

Giọng nói vì thẹn thùng mà càng thêm nhỏ đi vài phần, cậu có hơi xấu hổ.

“Vừa rồi uống thật nhiều nước, em cảm thấy….. Có lẽ, có lẽ nửa giờ….. liền tới…”

Đôi mắt Hạ Dục Sơn hạ xuống, nhìn vật nhỏ vừa mới nếm thử kɧoáı ©ảʍ khống chế bài tiết nướ© ŧıểυ mà đã trở nên tham ăn như vậy, không khỏi cong môi cười.

“Ngoan, trước tiên nghỉ ngơi một chút đã.”

Hắn đưa Phương Cảnh Khanh về phòng nghỉ cách gian, cùng đi phòng vệ sinh đánh răng, loại bỏ sạch sẽ mảnh đồ ăn còn sót lại, súc miệng sạch sẽ mới trở về giường nệm. Tiểu gia hỏa không đoán được trong văn phòng anh trai còn có một phòng ngủ mini, đôi mắt mở lớn, vui mừng nhào vào trong nệm mềm. Cậu ăn xong đã có chút mệt mỏi, lúc này cuộn tròn trong chăn, rầm rì tỏ vẻ muốn ngủ trưa. Hạ Dục Sơn cởi bỏ áo vest xong mới lên giường nằm bồi cậu.

“Đến đây.” Nam nhân vươn tay ra, kéo em hắn vào trong l*иg ngực.

“Há miệng.”

Vật nhỏ ngẩn ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, để cho anh trai thuận lợi hôn môi.

Trong khoang miệng cả hai tràn ngập hương kem đánh răng thơm mát, cậu nhịn không được mà muốn nếm thử đầu lưỡi anh trai, nếm mùi vị mà cậu yêu thích nhất. Hạ Dục Sơn nhanh chóng giành lấy quyền chủ động, nhấn chìm em hắn trong nụ hôn sâu. Hắn rất thích hôn Phương Cảnh Khanh, dù cho lúc thường hay lúc làʍ t̠ìиɦ. Đầu lưỡi nho nhỏ mềm mại kia bị hắn liên tục mυ'ŧ cắn, sau đó liếʍ kỹ cả hàm răng tinh tế.

“Ưm…”

Phương Cảnh Khanh thở hổn hển cuộn tròn trong l*иg ngực anh trai.

Đại não cậu dường như thiếu oxy, sau khi kết thúc nụ hôn dài liền mơ màng ngủ, quên luôn cả chuyện cọ xát mà cậu vừa nhắc. Nam nhân chăm chú nhìn lên gương mặt xinh đẹp, dươиɠ ѵậŧ dưới háng dần nóng lên. Vốn dĩ hắn muốn bồi em trai ngủ một giấc, chờ cho vật nhỏ tỉnh lại rồi mới tiếp tục chơi đùa. Nhưng mà lúc này, hắn có chút không thể nhẫn nại….

Hạ Dục Sơn khàn khàn nỉ non một câu.

“Tiểu Khanh…”

Sau đó duỗi tay xuống tháo ra nút thắt trên quần em hắn.

Quần bị mở ra, Phương Cảnh Khanh vừa mới nhắm mắt lại đã bị làm cho tỉnh. Cậu ngước mắt lên mờ mịt, hơi nhăn mày, nhưng cũng không có tức giận, chỉ mềm mại hỏi anh trai muốn làm gì. Mà lúc này nam nhân đã kéo quần cậu xuống, vuốt ve cặp mông nhỏ non mềm, tách hai chân vật nhỏ ra.

“Ngoan.” Hạ Dục Sơn hôn hôn lên ấn đường em trai, dỗ cậu tiếp tục ngủ.

“Để anh lấp đầy lỗ nhỏ này rồi hẵn ngủ tiếp.”

Phương Cảnh Khanh ý thức được anh cậu muốn làm gì, vành tai đỏ ửng.

Cậu nhỏ giọng “dạ” một tiếng, sau đó phối hợp dạng chân ra hai bên, để cho dươиɠ ѵậŧ anh trai dán lên miệng âʍ ɦộ nho nhỏ. Bình thường cậu cũng rất thích được gậy thịt của nam nhân nhét vào trong l*и rồi mới ngủ, nhưng mà hôm qua bị nước ấm xối vào quá nhiều, nên mới không có tiếp tục. Còn hôm nay, tuy âʍ ɦộ còn hơi sưng sưng, nhưng vẫn trôi chảy nuốt sạch hung khí. Miệng l*и vừa mới khép lại chưa được bao lâu đã bị qυყ đầυ mở ra, Hạ Dục Sơn hài lòng thở ra một hơi, tiếp tục ấn mông nhỏ, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong âʍ đa͙σ xốp mềm.

“A….” Phương Cảnh Khanh sướиɠ đến run người, bụng dưới bắt đầu co rút mυ'ŧ lấy lấy đồ vật của anh trai.

“Lại, lại sâu một chút….. Anh, tiến vào tử ©υиɠ……”

“Tiểu Khanh muốn bên trong cũng được nhồi đầy….”

“Được.” Hạ Dục Sơn khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng thọc vào rút ra vài cái, rồi đâm qυყ đầυ vào trong cổ tử ©υиɠ mềm nhũn.

Gậy thịt của hắn rất dài, bởi vậy nên trước giờ đều dễ dàng cắm vào bên trong khoang tử ©υиɠ mà không tốn chút sức lực nào. Phương Cảnh Khanh nằm trong ngực hắn rêи ɾỉ, bả vai run run theo từng trận co xoắn của vách tường thịt âʍ đa͙σ, tử ©υиɠ. Mà hiện giờ nam nhân cũng không tính làm chuyện gì, nên sau khi cắm vào liền ôm lấy khối thân thể nhỏ bé, vuốt ve sống lưng tiểu gia hỏa, bắt đầu dỗ cậu ngủ. Lỗ thịt theo bản năng mà mấp máy co rút, xác nhận khoảng trong bên trong đã được nhồi đầy, Phương Cảnh Khanh mới sung sướиɠ khép hai mắt lại.

Thật thoải mái….

Cảm nhận được bản thân luôn được anh trai thời thời khắc khắc chiếm hữu, cậu thả lỏng chìm vào mộng đẹp.

Hoa môi phấn nộn bọc lấy cán dươиɠ ѵậŧ, ngay cả khi cậu không cố ý, cũng thỉnh thoảng mấp máy một chút. Hạ Dục Sơn cũng nhắm mắt lại cảm nhận âʍ đa͙σ ấm áp ướt mềm, bắt đầu nghỉ ngơi. Vật nhỏ trong ngực hắn ngủ ngon đến mức ngáy khe khẽ, nhưng vẫn không quấy rầy đến hắn, ngược lại còn giúp hắn ngủ say. Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, kỳ thật rất khó để tin rằng, những khi không có Phương Cảnh Khanh ở bên cạnh, hắn đều không thể ngủ trọn một giấc.

Tiểu gia hỏa ăn no bụng, lại được anh trai ôm lấy, trong mộng cũng thoải mái đến chép miệng. Cậu mơ thấy trước mặt mình là một cái bánh kem vô cùng lớn, cắn một miếng vào miệng tràn ngập vị bơ ngọt ngào thơm béo, cậu cũng không cần suy nghĩ xem cái bụng nhỏ cậu có thể ăn hết cái bánh đó không. Nhưng còn chưa nếm được bao nhiêu, Hạ Dục Sơn đã đi đến trước mặt cậu, lộ ra gậy thịt dưới hạ thân. Ngay lập tức, bánh kem cũng bị cậu bỏ qua một bên, vội vàng bò tới hôn lên dươиɠ ѵậŧ nọ, cố gắng bú ʍúŧ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, mà tiếp theo cậu lại cảm thấy dường như lỗ nhỏ của cậu lại thoải mái cực kỳ, giống như là bị người chơi……

Phương Cảnh Khanh nghi hoặc “A” một tiếng, cuối cùng mơ màng mở mắt ra.

“Tỉnh rồi sao?” Hạ Dục Sơn không biết đã đè trên người cậu từ khi nào, đôi tay chống ở trên khăn trải giường, không ngừng thúc eo hông, đôi mắt tối đi, cong môi cười.

“Muốn tiểu chưa?”

Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, vừa ôm chân cho nam nhân đυ. vừa thở gấp hổn hển.

“Hình như….. Hình như chưa…….”

Cậu cảm thụ cảm giác trong bụng nhỏ, tuy biết rằng bên trong đã có không ít nướ© ŧıểυ, nhưng vẫn chưa cấp bách lắm. Ngược lại, âʍ đa͙σ bị anh trai mài như vậy lại vô cùng rõ ràng, cả người thoải mái đến tê dại. Cậu không ngờ còn có thể tỉnh lại như thế này….. bị anh trai đυ. tỉnh. Phương Cảnh Khanh xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại rất thích kɧoáı ©ảʍ bị anh trai hϊếp da^ʍ, thậm chí còn muốn thô bạo hơn một chút.

“Vậy được.” Hạ Dục Sơn thọc vào cổ tử ©υиɠ, vẫn không có tăng tốc độ cùng sức lực, chỉ là nhẹ nhàng hưởng thụ ống thịt ấm mềm một chút xong rút ra. Sau đó xuống giướng, lấy ra bộ dụng cụ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.

“Tới thử cái này xem.”

Phương Cảnh Khanh nằm ở trên giường, hai vẫn còn đang tách ra, có chút phát ngốc, không biết vì sao anh trai lại đột ngột rời đi.

Lỗ l*и trống rỗng ngứa ngáy, cậu nhịn không được, muốn có dươиɠ ѵậŧ nam nhân nhét vào. Hạ Dục Sơn cầm lấy dụng cụ trở về giường, mở ra trước mặt cậu, là một ống dẫn nướ© ŧıểυ dùng một lần. Tiểu gia hỏa không biết vật này, đôi mắt chớp chớp mê mang nhìn anh cậu xé bỏ hộp đựng. Cậu muốn ngồi dậy nhìn một chút, nhưng mà Hạ Dục Sơn lại nói “Không được”, khiến cậu

“Anh ơi…… Cái này….. dùng ở chỗ nào….?”

Miệng l*и vẫn còn há ra, thịt mềm bên trong hơi lơi lạnh.

“Tiểu Khanh muốn anh nhanh nhanh đâm vào….”

Hạ Dục Sơn liếc mắt nhìn cậu, nhưng không có dỗ dành như vừa nãy, ngược lại còn trầm giọng, tư thế giống như ra lệnh gọi cậu.

“Phương Cảnh Khanh.”

“Anh?” Vật nhỏ chớp mắt, ngay lập tức không còn dám nói bậy nữa.

“Một giờ tiếp theo, anh không cho phép em tè ra!” Hắn chậm rãi tuyên bố, giống như không muốn cho em hắn nghĩ rằng hắn đang đùa giỡn, còn lạnh giọng bổ sung.

“Chỉ cần rỉ ra một giọt, đêm nay em sẽ bị trừng phạt.”

Dứt lời, hắn tách môi âʍ ɦộ của vật nhỏ ra, dùng ngón tay cái moi đào lỗ tiểu giấu ở bên trong âʍ ɦộ.

“Dù có mất khống chế cũng không được phép, rõ chưa?”

Phương Cảnh Khanh chớp chớp mắt, thuận theo gật đầu.

Cậu rất sợ bị anh trai trừng phạt, bởi vì cậu biết nam nhân trừng phạt rất tàn độc, tuyệt đối không phải đơn giản là việc đυ. cậu một cách thô bạo là xong. Nhưng mà tiểu gia hỏa vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao chỉ cần nhịn một giờ, này có vẻ như khá dễ dàng. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ, Hạ Dục Sơn đã đem ống dẫn nướ© ŧıểυ lạnh băng kia đặt vào lỗ niệu đạo ở âʍ ɦộ cậu, nhẹ nhàng đâm vào. Phương Cảnh Khanh nhíu mày, loại cảm giác này có hơi là lạ. Ống mềm bắt đầu theo đường bài tiết chui sâu vào bên trong.

“Ư….. Anh….. Khó chịu…..” Vật nhỏ siết chặt tay.

“Anh, anh nhét cái gì vào vậy….”

Nam nhân nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ tham ăn đang nuốt từng tấc từng tấc ống dẫn, hô hấp dần trở nên thô nặng.

Hắn hiển nhiên là muốn chiếm hữu từng chỗ trên thân thể em hắn, nên nơi dùng tiểu tiện này cũng sẽ không buông tha, tốt nhất là có thể đâm nguyên cây vào, trực tiếp đυ. vào bóng đái của em hắn. Nhưng nếu thật sự muốn làm như vậy, hắn còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị trước, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà dễ dàng mở rộng ở nơi đây. Ống dẫn tiểu nho nhỏ đã cắm vào hết chiều dài, nhưng vì Hạ Dục Sơn còn chưa có mở ra van nên không có nướ© ŧıểυ từ bàng quang Phương Cảnh Khanh chảy ra. Sau đó hắn lấy một ống tiêm cỡ lớn, kéo piton ra sau đó đặt dươиɠ ѵậŧ lên miệng ống.

“Tiểu Khanh…..” Nam nhân trầm thấp gọi tên cậu, hô hấp nặng nề.

“Em thích nướ© ŧıểυ của anh như vậy, anh rót nướ© ŧıểυ vào trong bàng quang em, được không?”

Hắn dứt lời liền bắt đầu bài tiết, một dòng nước nóng từ trong mã mắt đột nhiên phun ra, toàn bộ đều rơi vào trong ống nhựa. Lúc này Phương Cảnh Khanh mới ý thức được vì sao anh cậu chỉ cần cậu nín một giờ….. là muốn cậu nín lượng nước của cả cậu và hắn! Cậu trợn to mắt nhìn anh trai bài nướ© ŧıểυ, ống tiêm nhanh chóng đã bị rót hơn một nửa. Cậu há miệng, cả người cứng đờ, hoàn toàn không biết cậu sẽ phải chịu đựng những gì sắp xảy ra.

Nhiều như vậy….. Làm sao cậu có thể, cậu sao có thể giữ được nhiều như vậy….”

Vật nhỏ cắn cắn môi, nhưng trong lòng lại bừng lên một tia ý niệm…

Vì sao lại không thử? Nướ© ŧıểυ của anh trai rót vào trong bàng quang cậu…. Như vậy, trong bụng cậu sẽ hoàn toàn lây nhiễm hương vị của anh trai, người cậu yêu nhất.

Phương Cảnh Khanh phát ngốc một lúc, Hạ Dục Sơn cũng đã bài tiết xong rồi, gần đầy một ống tiêm lớn. Hắn đẩy piton vào, sau đó rút bỏ kim tiêm, đặt ống châm vào trong miệng ống dẫn tiểu còn lòi ra ở bên ngoài, mở van khóa. Theo van mở ra, trong ống dẫn tiểu liền trào ra một dòng thủy dịch, nhưng ngay lập tức đã bị cột nướ© ŧıểυ nóng hổi của nam nhân từ trong ống tiêm đẩy trở về. Bắp đùi Phương Cảnh Khanh run lên, nhưng cậu không có cách nào cự tuyệt xúc cảm được anh trai rót đầy….

“Vào rồi…..” Cảm giác nước chảy ngược từ ngoài vào bàng quang thật sự có chút lạ lẫm, mà quan trọng là lúc này niệu đạo của cậu bị dòng nước hun nóng làm cho vô cùng mẫn cảm.

“Anh ơi….. Hức, thật sự rót vào được!”

“Thích không?”

Hạ Dục Sơn dùng ngón cái đẩy mạnh piton, đem nướ© ŧıểυ trong ống tiêm tiêm vào trong bóng đái em hắn, không cho vật nhỏ thời gian để thích ứng.

“Phương Cảnh Khanh, nhớ cho kỹ, một giọt cũng không được để rớt!”

“Hức! Trướng quá!”

Bởi vì rót quá nhanh nên một nửa lượng nướ© ŧıểυ đã được tiêm vào trong bụng vật nhỏ, bàng quang vốn dĩ chưa tê mỏi ngay lập tức căng lên khó chịu vô cùng. Nhưng dù hai đùi cậu có cựa quậy thì vẫn không ngăn được dòng nước vững vàng chen vào trong bóng đái. Bụng nhỏ dần dần phồng lên, lúc này Hạ Dục Sơn đã cảm giác được áp lực cực lớn bên trong ngăn lại piton. Tiểu gia hỏa không ngừng rêи ɾỉ ở trên giường, hắn liếc mắt nhìn thấy biểu tình hàm xuân của em trai, ngón tay tàn nhẫn đẩy mạnh, đem toàn bộ nước bên trong đẩy vào.

“Ááá!!”

Cảm giác chua xót tận cùng từ bàng quang truyền đến khiến Phương Cảnh Khanh nhớ tới cảm thụ cận kề tan vỡ buổi sáng.

“Anh….. Á! Không được! Tiểu Khanh không nín trong một giờ được….. Tiểu Khanh, bụng Tiểu Khanh xót quá!”

Cậu khóc nức nở, ôm bụng không ngừng vặn vẹo trên giường.

“Hu hu…… Đừng mà, nhiều quá…… Anh, lấy ra một chút…… Lấy ra một chút đi!”

Hạ Dục Sơn nhìn cậu, tuy rằng trong mắt tràn đầy thương tiếc, nhưng vẫn đóng chặt khóa van lại, hắn vứt ống tiêm rỗng qua một bên, ngay cả cơ hội mất khống chế cũng không cho em trai bảo bối của hắn.

“Ngoan, em đã quên rồi sao? Là chính em nói thích vừa nhịn tiểu vừa bị anh đυ..”

“Bây giờ anh sẽ đυ. l*и em, Tiểu Khanh.”

Nam nhân cười nhẹ một tiếng, đỡ dươиɠ ѵậŧ đặt lên miệng lỗ thịt, không chút khách khí đâm vào, mà trên ở phía trên âʍ ɦộ, lỗ niệu đạo của vật nhỏ vẫn còn cắm một ống dẫn tiểu.