Tự Trói

Chương 2: Thao mở Huyệt non/ bắn tiểu vào Đáy Huyệt/ xi tiểu mất khống chế trước gương.

Bụng của tiểu thiếu gia căng phồng lên.

Hiển nhiên là cậu đang gắng hết sức, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nhưng dù cho cánh hoa có bị người kia vò ép đến sưng múp, thì vẫn không có một giọt nướ© ŧıểυ nào từ lỗ nhỏ trước miệng âʍ ɦộ trào ra. Phương Cảnh Khanh cố gắng hết lần này đến lần khác, nhưng nó không những không có tác dụng, mà ngược lại còn khiến cho ý muốn bài tiết của cậu càng cấp bách hơn, l*и cũng bắt đầu ướt nhẹp.

“Hu hu….. Không, không được……..” Cậu khóc nấc lên,

“Tiểu không ra…… Tiểu Khanh không tiểu ra được…..”

“Thật sao?” Hạ Dục Sơn nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu, lại càng cười tươi, hai mắt híp lại, hôn nhẹ lên thái dương của em trai.

“Nhưng mà anh lại muốn tiểu rồi.”

“Anh tiểu trong l*и em trước, nói không chừng có thể giúp em tè ra quần.”

Hắn cắn lên vành tai em trai, sau đó mở khóa kéo quần tây của mình, lấy ra hạ thể đã sớm sưng phồng, trực tiếp cọ lên mép l*и ướŧ áŧ của em trai. Phương Cảnh Khanh ngây ra, nhưng cậu dường như thuận theo lời nói của anh trai, chủ động đưa tay ra nắm lấy gậy thịt thô to nóng hầm hập.

“Anh ơi…..” Cậu đem qυყ đầυ đặt ở trước cửa vào âʍ đa͙σ nhỏ hẹp, cố gắng thả lỏng thân thể để cho anh trai đâm vào bên trong,

“Tất cả, tất cả nướ© ŧıểυ đều bắn bên trong…… Đừng để chảy ra ngoài.”

Tai Phương Cảnh Khanh bị gặm cắn đến đỏ bừng.

“Em thích nướ© ŧıểυ của anh nhất.”

L*и non bị đâm đến tràn ra, qυყ đầυ to lớn cuối cùng cũng hoàn toàn đi vào lỗ nhỏ giữa hai cánh môi thịt, đồng thời, cách một lớp màng thịt, đâm cho bàng quang càng thêm chua xót. Phương Cảnh Khanh không thể không khóc nấc lên, nhưng ngay sau đó lại bị Hạ Dục Sơn đè hai chân ra, đem dươиɠ ѵậŧ đẩy sâu vào bên trong huyệt thịt không chút do dự. Gậy thịt to thô to lúc này càng làm tăng thêm áp lực lên bàng quang, trán Phương Cảnh Khanh nháy mắt chảy ra mồ hôi tinh mịn. Cậu run rẩy, dùng âʍ ɦộ nhỏ bé của mình gian nan nuốt lấy nửa căn dươиɠ ѵậŧ, nhưng đột nhiên cậu bị nắm lấy vòng eo, gậy nóng nhanh chóng thọc vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt một cách tàn nhẫn.

“Áaa….. A…nh….” Thiếu niên nhỏ gầy ngồi ở trên người hắn run rẩy không ngừng, bên trong hoa huyệt không ngừng tiết ra nước sốt trong suốt, theo bắp đùi chảy xuống, thấm ướt cả quần tây đen của nam nhân,

“Chậm một chút…. Bụng, bụng em xót quá…..xót quá…..”

“Tiểu Khanh không muốn anh cắm vào tử ©υиɠ sao?” Hạ Dục Sơn khẽ cười hôn nhẹ cậu, giọng nói cũng ôn nhu vô cùng, nhưng động tác lại càng thêm thô bạo điên cuồng, hắn thao làm khiến Phương Cảnh Khanh không hít thở nổi, “Không phải Tiểu Khanh nói muốn nướ© ŧıểυ bắn hết trong tử ©υиɠ sao? Lời vừa nói hôm qua, nay đã quên rồi ư?”

“Hu hu, là em….. ..em muốn anh….. tiểu ở trong tử ©υиɠ……”

Cậu bị đâm đến không ngừng lắc lư, hai đầṳ ѵú nho nhỏ ở trước ngực cũng bị làm vung vẩy, giống hệt như hai quả mâm xôi chín mọng.

“Nhưng mà, nhưng mà xót quá…. Tiểu Khanh muốn tè…….”

“Vậy tè ra đi.” Hạ Dục Sơn dường như cảm thấy tư thế này có chút phiền phức, hắn liền bế cậu đứng lên, ôm lấy hai chân cậu tách ra như đang xi tiểu em bé, đi đến trước tấm gương soi toàn thân trong phòng tắm, buộc Phương Cảnh Khanh xem bộ dáng cậu bị đυ..

“Ngoan, nhìn vào gương….. Xem l*и của em này….”

“Hức!”

Phương Cảnh Khanh xấu hổ đến khóc lên.

Nhưng cậu vẫn híp mắt nhìn, dù cho thân thể bị lung lay. Mầm thịt phía trước bị gậy bạc nhỏ cắm vào vẫn cương cứng, lúc này đang đong đưa lên xuống, giống như sắp hỏng rồi. Nhưng mà đáng sợ nhất vẫn là âʍ ɦộ phía sau, rõ ràng nhỏ bé yếu ớt như vậy, bây giờ lại bị căng thành một cái động tròn, thậm chí còn nuốt được cả gân xanh của nam nhân. Một thân tây trang của Hạ Dục Sơn vẫn chỉnh tề, cứ như vậy đứng ôm đυ. cậu, nhưng biểu tình trên gương mặt vẫn ổn trọng, giống như đang mở họp ở công ty. Còn áo sơ mi của Phương Cảnh Khanh đã xộc xệch, trên gò má tràn đầy mây hồng da^ʍ mỹ.

Mỗi cú giã vào khiến cho phần bụng dưới của cậu tê mỏi cực độ, tuy vậy cậu lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ từ sâu bên trong tràn ra.

Tử ©υиɠ bị bắt nạt ngày ngày đêm đêm nên không quá khó để khai phá, nhanh chóng bị quy thọc ra một khe hở, không chút ngần ngại mở toang miệng nhỏ, cắm sâu vào tận cùng bên trong tử ©υиɠ. Nguyên cây dươиɠ ѵậŧ cuối cùng cũng hoàn toàn bị nuốt trọn, Phương Cảnh Khanh như bị đóng băng ngay lập tức, cậu bị kɧoáı ©ảʍ bức cho lớn tiếng nỉ non. L*и non của cậu vẫn luôn chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách, lúc này chẳng khác nào một túi bóng chứa đầy nước bị chọc nổ tung, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy thành dòng rơi xuống mặt đất thành một vũng làm ô uế cả một mảng lớn. Tử ©υиɠ cậu bị Hạ Dục Sơn mạnh mẽ nhét đầy, nhưng hắn cũng không sốt ruột hưởng dụng nơi này, mà ôm chặt lấy em trai, bụng dưới đột nhiên co chặt lại.

Mắt thường còn có thể nhìn thấy hoa môi hồng nhạt ôm lấy gốc dươиɠ ѵậŧ bỗng nhiên giựt nảy lên.

Một cột nướ© ŧıểυ nóng bỏng nóng rực từ trong niệu đạo phun ra

Cột nướ© ŧıểυ này vừa nóng vừa nồng như vậy, đánh vào vách tử ©υиɠ khiến cho Khương Cảnh Khanh run rẩy. Vách thịt tử ©υиɠ phấn nộn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co rút lại, càng thêm mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cắm ở bên trong. Cậu ngẩng cổ thét lớn, “Á …a….”, thoải mái tột độ làm cho cậu quên mất cảm giác tê mỏi vùng bụng dưới. Dòng nước mạnh mẽ rót vào trong lỗ huyệt, nhanh chóng lấp đầy tử ©υиɠ, cố chen ra ngoài âʍ đa͙σ qua khe hở.

Nhưng cổ tử ©υиɠ đã bị dươиɠ ѵậŧ căng đến cực hạn.

Áp lực bên trong khiến cho việc bài tiết dần trở nên khó khăn, nhưng hiển nhiên Hạ Dục Sơn đã quen với việc đó, hắn ta thậm chí còn không nhăn mày. Bụng hắn tiếp tục co lại, đem toàn bộ chất lỏng bên trong tưới vào trong tử ©υиɠ em trai, cho đến khi vách tử ©υиɠ bị buộc căng ra. Bụng nhỏ vốn dĩ chỉ hơi hơi phồng lên, lúc này đã bị căng ra như một quả bóng tròn trịa, Phương Cảnh Khanh vừa khóc lóc vừa rêи ɾỉ, l*и non bắt đầu run rẩy co bóp.

“Nóng quá….. Nhiều quá….ư…..”

Cậu bị căng ra đến chịu không nổi, cuối cùng cậu cảm giác được gì đó, sốt ruột duỗi tay bưng kín miệng âʍ đa͙σ phía dưới,

“Nướ© ŧıểυ của anh cho Tiểu Khanh thật thoải mái…… Tiểu Khanh cũng muốn đái……. Hu hu!”

Cuối cùng, từ lỗ tiểu trước miệng âʍ ɦộ phun ra một dòng nước vàng nhạt.