Tuy là con trai trưởng danh chính ngôn thuận, nhưng dường như Hạ Dục Sơn đối với cha ruột của mình không có bao nhiêu tình cảm, đến lễ tang cũng làm một cách đơn giản qua loa, gần như chỉ việc đưa đến nhà hỏa táng để hỏa thiêu là hoàn thành. Những người từng hầu hạ Hạ lão gia cũng bị sa thải hơn một nửa, chỉ để lại bảo mẫu cùng đầu bếp, là những người đã từng chăm sóc cho Hạ đại thiếu gia. Sản nghiệp của Hạ lão gia khi còn sống đã là do đại thiếu gia sở hữu và trực tiếp quản lý, cho nên hiện tại cũng không có vấn đề gì về việc thừa kế. Mà chuyện khiến cho mọi người cảm thấy đáng sợ nhất đó là, tiểu thiếu gia Phương Cảnh Khanh bỗng nhiên biến mất.
Phương Cảnh Khanh là con riêng của nhà họ Hạ.
Một đứa con riêng được nhận về khi tròn mười hai tuổi
Khác với Hạ đại thiếu, luôn bị người ngoài đồn thổi rằng hắn bị bệnh tâm thần, thì tiểu thiếu gia lại vô cùng ngoan ngoãn, cho dù với người hầu cũng chưa từng nóng giận quát mắng gây chuyện. Bởi vậy, cho dù chưa từng gặp cậu, nhưng mọi người nghe đến đều thiên vị cậu một chút.
Tiếc rằng Hạ Khánh Quốc đã chết.
Những ngày yên ổn của tiểu thiếu gia cũng theo đó mà kết thúc.
Ông lão cầm cây chổi quét sân ở trước cổng lớn nhà họ Hạ không khỏi thở dài.
Lão cúi lưng quét sạch mấy chiếc lá rơi trên mặt đất, gom lại thành một đống, rồi dùng ky hốt chúng đem chôn trong hoa viên, coi như bón thêm chất dinh dưỡng cho đất bùn. Đúng lúc này, một chiếc Maybach đen tuyền chậm rãi dừng lại ở trước cổng. Ông lão vội vàng mở cổng lớn ra, chiếc Maybach lăn bánh vào, vòng qua cổng chính, dừng ở một khu đất trống. Người hầu trong nhà nhận được tin, vội vã chạy ra.
Cửa xe bị đẩy ra, Hạ Dục Sơn bước nhanh xuống, tùy tiện ném túi tài liệu cho bảo mẫu bên cạnh.
“Đại thiếu gia…….”
“Hôm nay em ấy có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Giọng nói Hạ Dục Sơn đặc biệt trầm thấp, trên mặt lạnh lẽo không có một lấy một chút ý cười. Mặc dù hắn có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nhưng lúc nào cũng phủ một tầng sắc lạnh hung ác của kẻ săn mồi, khiến cho kẻ khác phải sợ hãi không dám nhìn thẳng vào hắn ta.
“Mười giờ sáng nay tiểu thiếu gia mới thức giấc, cậu ấy bảo ăn không vào…… Chỉ dùng một ít trái cây và sữa bò.”
Vừa nghe người hầu trả lời xong, sắc mặt Hạ Dục Sơn tức khắc liền trở nên âm trầm
Hắn ta chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó sải bước về phía lầu nhỏ, nhấc chân lên bậc thang. Người hầu vốn luôn theo bên cạnh hắn lại không dám bước theo, chỉ đem cặp tài liệu cất kỹ lưỡng, rồi sang phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối hôm nay. Trên lầu hai vẫn chưa bật đèn, toàn bộ hành lang đều vô cùng tối tăm. Hạ Dục Sơn từng bước tiến tới trước cánh cửa của căn phòng kia, giây tiếp theo liền đột ngột kéo mạnh ra ——
“Anh?”
Phương Cảnh Khanh chỉ mặc một một cái áo sơ mi của nam nhân, hai chân trần trụi ngồi ở trên giường.
Áo sơ mi kia hơi trong suốt, bởi vậy nên không thể che đậy được hết dấu vết trên người cậu, ngược lại nó càng làm tăng thêm vẻ ái muội mờ ám. Hai chân mảnh khảnh trắng nõn hoàn toàn lộ ra bên ngoài, dường như còn có thể thấy rất nhiều dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính chỗ bắp đùi. Mắt cá chân phải cực kỳ tinh tế, nhưng mà lúc này lại bị một chiếc còng bằng vàng khóa lại chặt chẽ, không cho cậu rời khỏi mép giường. Dù vậy, trên gương mặt Phương Cảnh Khanh không hề có bất kỳ sự tức giận hay phẫn nộ nào, thay vào đó là một nụ cười tươi rạng rỡ khi vừa được gặp anh trai.
“Anh ơi….. Cuối cùng anh cũng về……”
Cửa phòng bị đóng lại khóa chặt. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của em trai mình, khóe môi Hạ Dục Sơn dường như khẽ cong lên, nhưng hắn ta mạnh mẽ kiềm chế ép xuống, vẻ mặt vẫn là âm trầm lạnh lẽo, trầm thấp hỏi:
“Sao lại không ngoan ngoãn ăn cơm…..?”
“Những gì anh nói cùng em, em đều quên hết rồi có phải không?”
Phương Cảnh Khanh chớp chớp mắt, nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn như hung thần đó, nhưng cũng không sợ hãi.
Cậu dang tay ôm chầm lấy nam nhân đang đi tới, cọ cọ thoải mái thở dài một hơi, sau đó nhấc lên những đầu ngón chân trần trụi, hơi ấp úng mà trả lời:
“Nhưng nếu ăn…. Phải vào WC…..”
Mắt cá chân cậu vẫn còn bị khóa, hiển nhiên không thể đến được phòng vệ sinh.
Sắc mặt Hạ Dục Sơn vẫn không thay đổi,
“Là chính em muốn khóa lại như thế này, không phải anh buộc em.”
“Hmm……” Phương Cảnh Khanh cắn môi.
Cậu đung đưa mắt cá chân, lục lạc buộc trên còng chân liền kêu leng keng leng keng, thanh thúy như thanh âm của chiếc chuông gió. Nếu không bị khóa lại, mỗi khi ở nhà một mình, cậu luôn cảm thấy sợ hãi bất an. Vật nhỏ chôn trong lòng anh trai cọ tới cọ lui một lúc, cuối cùng vẫn không hé răng, tựa như cậu không muốn cởi bỏ vòng trói buộc này. Mà Hạ Dục Sơn lại một lần nữa ôm cậu cho cậu ngồi trên đùi hắn, lấy một chiếc chìa khóa tinh xảo từ trong túi âu phục ra.
“Bây giờ có gấp không?” Hắn mở khóa trên mắt cá chân của em trai, sợi dây xích kia liền rơi xuống trên mặt đất.
“Có muốn đi phòng vệ sinh không?”
“Muốn…..” Phương Cảnh Khanh nhìn hắn gật gật đầu, lại ôm chặt lấy cổ anh trai cậu,
“Muốn đi tiểu.”
“Trong bụng em…. bị nghẹn đến mức phồng lên rồi.”
“Thật sao?” Hạ Dục Sơn hạ mắt, có chút trêu chọc mà khẽ mỉm cười,
“Vậy để anh sờ thử xem.”
Dứt lời, bàn tay to lớn của hắn liền chạm tới bụng nhỏ bằng phẳng của Phương Cảnh Khanh.
Thịt mầm nộn nộn mềm mại, ngoan ngoãn nằm sấp giữa hai chân, nhưng trên bụng nhỏ lại dính không ít đυ.c dịch khô cạn, tất cả đều là đêm qua do chính cậu bắn ra. Lúc này tư thế cơ thể thay đổi đã làm cho hoa huyệt phía sau hơi hơi mở ra, miệng cúc huyệt cũng khẽ mấp máy phun ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. Phương Cảnh Khanh tựa như không có bất kỳ ý kiến gì, thay vào đó, cậu mở chân ra đối mặt với anh trai, để anh có thể dễ dàng chạm vào bụng cậu.
“Thật sự phình ra…. Ưm!” Bàn tay dày rộng bỗng nhiên ấn xuống khiến cho bàng quang vốn đã không chịu nổi của cậu đột ngột nổi lên chua xót, nước mắt Phương Cảnh Khanh lập tức tràn ra, vừa ủy khuất vừa đáng thương nhìn anh trai cậu,
“Sao anh có thể ấn…… Khó chịu, Không nín được…..”
Hạ Dục Sơn cười nhẹ một tiếng, lại càng ác liệt đè ép bụng nhỏ của em trai,
“Cố nhịn, đây là hình phạt cho việc hôm nay em không ngoan ngoãn ăn cơm.”
Lòng bàn tay hơi thô ráp của hắn không ngừng đè ép trên vùng bụng trắng nõn của thiếu niên, như thể hắn ta thật sự nắn bóp bàng quang bên trong cách một tầng da thịt. Khuôn mặt Phương Cảnh Khanh nháy mắt đỏ bừng, cơ thể ngồi trên đùi hắn bắt đầu run rẩy. Cảm giác cấp bách chua xót liên tục xuất hiện, làm cho cậu không nhịn nổi mà muốn mất khống chế ở trên người nam nhân. Thế nhưng, cậu vẫn cố hết sức ôm chặt bụng nhỏ, tựa như không muốn làm trái mệnh lệnh của anh trai.
“Hu…… Xót quá…..” Cảm giác khó chịu muốn tiểu lúc này càng lúc càng tăng, khiến cho bụng dưới của cậu đều co rút. Nước mắt không tự chủ mà chảy ra, cậu sụt sùi cầu xin người kia dừng lại,
“Anh….. Em biết sai rồi, Tiểu Khanh biết sai rồi…..”
“Hửm?” Hạ Dục Sơn vẫn đang thưởng thức chơi đùa với bụng nhỏ của em trai, hắn không có ý định ngừng lại đơn giản như vậy, hắn cầm lấy mầm thịt nhỏ, dùng lòng bàn tay cọ mạnh lên lỗ nướ© ŧıểυ, làm cho người trong ngực run rẩy không ngừng mới ôm cậu đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Thật sự biết sai rồi sao?”
Tiểu gia hỏa thút tha thút thít, nhưng vẫn ôm chặt cổ hắn, “Thật sự biết sai rồi…..”
“Nhưng mà hình phạt vẫn còn chừa kết thúc.”
Nam nhân giơ tay tàn nhẫn tát lên mông mềm tròn trịa, để lại trên đó một dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Đau đớn đột ngột ập tới khiến Phương Cảnh Khanh gần như không thể kiểm soát được lỗ tiểu của mình, nhưng ở một khắc mất khống chế rồi bị cưỡng ép nín lại kia, cậu dường như cảm nhận được cảm giác nướ© ŧıểυ ấm nóng trào ra rồi bị bức chảy ngược về. Cậu vẫn còn đang run rẩy, nhưng Hạ Dục Sơn đã đặt cậu xuống sàn, cho cậu đứng vững, sau đó lấy ra một cây gậy bạc tròn nhỏ từ ngăn tủ bên cạnh.
“Anh muốn trừng phạt em dùng l*и đi tiểu.” Hắn mỉm cười, trong mắt đều là sủng nịch gần như muốn đem Phương Cảnh Khanh nhấn chìm trong đó, nhưng hắn không có ý định làm cho em trai mình thoải mái.
Phương Cảnh Khanh kinh ngạc chớp mắt, hiển nhiên là vô cùng hoảng sợ.
“Không thể nào……. Phía dưới của Tiểu Khanh….. Sẽ không đi tiểu….”
“Không thử một lần thì sao biết được?” Nam nhân nhìn cậu, cuối xuống hôn lên em trai ngoan ngoãn xinh đẹp của mình.
Hai cánh môi giao triền bên nhau, hắn dễ dàng cạy ra hàm răng xinh đẹp của em trai, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi cậu, buộc Phương Cảnh Khanh cùng hắn hôn môi. Âm thanh hôn mυ'ŧ vô cùng rõ ràng, cơ thể Phương Cảnh Khanh mềm nhũn, chỉ biết dựa vào trong l*иg ngực anh trai không ngừng nuốt nước bọt. Cậu thật sự không biết bản thân có thể hay không, lúc này lại được hôn lần nữa, cậu liền ngoan ngoãn gật đầu, trao thân mình cho đối phương. Hạ Dục Sơn hài lòng vuốt nhẹ tóc cậu, sau đó ôm người ngồi trên bồn tắm, đem mầm thịt vì nhịn tiểu mà khẩn trương nắm ở trong tay.
Hắn dùng ngón tay đè lại đỉnh đầu hồng nhạt, sau đó dùng gel bôi trơn bôi lên toàn bộ gậy bạc nhỏ.
Gậy nhỏ vô cùng tinh tế mảnh mai, chỉ là một đầu dậy có đính một viên đá trong suốt, chờ đến khi hoàn toàn xuyên vào bên trong lỗ tiểu, nó sẽ giống như một giọt nước lấp lánh đính ở phía trước. Hắn dùng ngón tay đẩy ra lỗ tiểu hồng nhạt, rồi đẩy nó vào không chút do dự, ngay cả khi Phương Cảnh Khanh kêu to một tiếng cũng không có dừng lại.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhấn lên hạt đá, đem toàn bộ gậy bạc đẩy vào bên trong.
Phương Cảnh Khanh không thể không run lên khi niêm mạc bên trong bị một vật lạnh lẽo căng ra như vậy, cậu ngồi trên đùi anh trai nhỏ giọng khóc nỉ non. Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu lại không biết rõ rốt cuộc là khó chịu ở đâu, có lẽ là cậu muốn nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý. Nhưng hạt đá lúc này đã đính chặt trên mầm thịt, cho dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể dùng vật nhỏ phía trước đi tiểu. Cậu khó chịu cọ cọ mắt cá chân, mà Hạ Dục Sơn cuối cùng cũng có chút hài lòng, cắn lấy vành tai cậu nói nhỏ:
“Được rồi, Tiểu Khanh có thể bắt đầu tiểu rồi.”
Hắn nâng một chân của em trai lên, để cho khe nhỏ ở đáy chậu lộ ra, ngón tay chạm vào miệng âʍ ɦộ, xoa nắn vị trí lỗ tiểu ở hoa huyệt,
“Ngoan, dùng l*и nhỏ của em tiểu ra cho anh xem.”