Hôm nay xong việc sớm, tự dưng lại có nhã hứng muốn đi dạo một vòng. Hàng cây ven đường đã vào mùa thay lá, lá vàng lá đỏ thi nhau nhuộm rực cả một góc trời. Cô thả mình theo con đường mòn nhỏ rải đầy sỏi, hít một hơi dài tận hưởng làn gió se se lạnh đang thổi về, từ lúc trở về đến đây, vừa bận việc công ty, vừa bận việc của Tử Hinh, đã lâu lắm rồi chưa dành thời gian cho chính mình.
Mỹ Ngọc cứ thế vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ, chẳng biết thế nào mà bất giác đã đi đến nơi này. Căn nhà quen thuộc này - nơi cô đã trải qua rất nhiều chuyện mà đến tận bây giờ cô vẫn chẳng muốn nghĩ đến.
“Mình làm sao thế này, tự nhiên lại đi đến đây. Điên thật mà”
Vừa định quay lưng bước đi thế nhưng lòng vẫn lưu luyến không nỡ, nơi này dẫu sao cũng đã từng là nơi mà cô gọi là nhà, là nơi mà cô cảm thấy đau lòng nhất với những chuyện đã xảy ra ở đây, nhưng đây cũng là nơi cô đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc bên cạnh anh ấy, dẫu chỉ là ít ỏi.
Một người phụ nữ trung niên từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cô mắt không rời liền tiến đến gần.
- Xin chào, cô tìm ai trong nhà này sao?
- À không không. Cô là...
- Tôi chỉ là giúp việc ở đây. Nếu cô muốn tìm ông chủ thì đến tối hãy quay lại.
- Chủ của cô không có ở nhà sao?
- Ông chủ bình thường về nhà rất trễ, ngày nào ông ấy cũng ở công ty từ sáng sớm đến tối mịt mới về nhà. Nếu cô muốn tìm ông ấy đến tối hãy quay lại may ra sẽ gặp.
- Còn bà chủ?
- Tôi chưa từng nhìn thấy bà chủ. Nghe những hàng xóm xung quanh đây nói bà chủ trước đây rất đẹp, lại hiểu tình lý, hai người vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cực kỳ đẹp đôi. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau đó thì bà ấy bỏ đi.
- Vậy sao.
- Ngoài em gái ra, tôi chưa từng nhìn thấy ông chủ đưa người phụ nữ nào khác về nhà.
Chia tay cô ấy rồi cũng dần rảo bước trở về. Lòng suy nghĩ bâng quơ đầy chuyện trên trời dưới đất. Nếu như nói trong lòng không còn chút tình gì thì là đang nói dối, nhưng bản thân lại không cho phép mình phạm thêm sai lầm.
Mỹ Ngọc chợt bất ngờ đứng sững lại hồi lâu khi thấy hình bóng quen thuộc ấy đứng trước cổng nhà.
Là anh ấy...
Anh ấy vẫn còn nhớ căn nhà này sao!
Không sai. Là Tử Quân đang ở trước cửa, đăm chiêu nhìn vào trong, lòng chất chứa đầy tâm sự, đây có lẽ là thói quen đã được hình thành từ sau khi cô rời đi. Suốt mấy năm nay, tuần nào anh cũng đến đây, đứng từ bên ngoài nhìn vào, hằng mong ngọn đèn ấm áp bên trong căn nhà đó như chưa hề tắt, mong những tiếng cười hạnh phúc trong đó vẫn còn, nhưng đáp lại chỉ là căn biệt thự tĩnh lặng. Thỉnh thoảng, bác quản gia vẫn đến đây dọn dẹp, bác ấy sợ nếu sau này có ngày cô trở về thì nơi này sẽ không còn hơi người mất!
Hai người yên lặng nhìn nhau hồi lâu, giữa họ như có khoảng không vô tận. Mỹ Ngọc nhẹ đi đến gần hơn, vui vẻ mỉm cười.
- Xin chào, đã lâu không gặp.
Khỏi phải nói anh vui đến mức nào, vội ôm cô vào lòng thật chặt như thể sợ cô sẽ vụt mất khỏi vòng tay một lần nữa
- Mỹ Ngọc. Mỹ Ngọc. Anh có nằm mơ không, cuối cùng thì em cũng trở về rồi. Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không?
Cô đứng im lặng như vậy, để mặc anh ôm cô một lúc lâu sau mới lên tiếng.
- Đã lâu không gặp như vậy rồi, anh vẫn khoẻ chứ?
Thế nhưng trái lại với sự khẩn trương là dáng vẻ bình thản có phần như chẳng quan tâm của cô.
- Vẫn khoẻ.
- Anh và cô ấy... Có lẽ mấy năm qua rất hạnh phúc.
- Đúng vào hôm em rời đi, anh và Ngãi Đình đã kết thúc rồi. Bốn năm trước, xe của cô ấy rơi xuống vực mất xác, hệt như vụ tai nạn của ba mẹ em năm xưa.
- Một kiếp người đúng là không ngờ lại vô thường vậy.
- Mỹ Ngọc, anh đã tìm hiểu tất cả rồi. Vụ tai nạn năm đó, là cô ta đã giở trò, sau này rạn nứt giữa chúng ta xuất hiện rồi ngày càng sâu hơn cũng là do cô ta cố tình ly gián. Mỹ Ngọc, xin lỗi, lúc đó anh đã hiểu lầm em, không tin lời em. Anh từng hứa sẽ điều tra rõ ràng cái chết của ba mẹ em.
- Vậy sao. Cảm ơn anh đã giữ lời hứa với em.
Giữa bọn họ như có một rào cản vô hình gì đấy ở giữa, khiến họ như thể muốn lao đến ôm chầm lấy đối phương, nhưng lại như có gì đang níu bước chân lại khiến bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng.
- Chỉ là, Mỹ Ngọc à. Trước đây trong hôn lễ của chúng ta, anh đã từng hứa với ba sẽ yêu thương em, cho em hạnh phúc suốt đời. Bây giờ anh...
- Cảm ơn anh vẫn còn nhớ lời hứa với ba em trong lễ cưới của chúng ta, chỉ là em đã trải qua quá nhiều chuyện rồi. Em vẫn rất cảm ơn từng giây từng phút hạnh phúc bên cạnh anh, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời em.
Tử Quân im lặng không đáp.
- Chúng ta vẫn là bạn mà. Phải không? - Mỹ Ngọc nở nụ cười nhẹ. Nụ cười trong sáng thuần khiết của cô ấy vẫn hệt như trước đây không đổi.
Vẫn đang nói chuyện thì ngay lúc ấy một chiếc xe đã đỗ xịch lại ngay trước cửa. Bác quản gia bước xuống cúi đầu chào.
- Kim thiếu gia, đã lâu rồi không gặp cậu.
Từ trên xe, Tử Hinh nhảy phốc xuống, Mỹ Ngọc ngồi xổm xuống vẫy vẫy tay chào cậu bé, ánh lên nụ cười rạng rỡ. Cậu chạy đến ôm chầm lấy cổ mẹ.
- Mẹ!!!
- Cục cưng, hôm nay con chơi có vui không? - Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu con.
Hai mẹ con tíu tít hồi lâu, khi quay sang Tử Quân bên cạnh thì Tử Hinh mới thốt lên.
- Mẹ, đây là chú đẹp trai mà con đã kể với mẹ ở sân bay.
- Vậy sao. Con còn không mau chào chú.
- Cháu chào chú. - Tử Hinh cho tay vào túi móc ra một viên kẹo - Cho chú này.
Mỹ Ngọc lúc này đã đứng dậy.
- Tử Quân, đây là con trai em. Cũng không còn sớm nữa, anh mau trở về đi.
Nghe đến ba chữ “con trai em”, Tử Quân như chết lặng trong lòng.
- Con trai, còn không mau tạm biệt chú.
- Chú, tạm biệt. Hẹn gặp lại.
Mỹ Ngọc quay lưng rời đi, ngay lúc ấy Tử Quân liền cất giọng.
- Mỹ Ngọc.
Cô theo phản xạ quay lưng lại khi nghe gọi tên.
- Vẫn là bạn.
Cô mỉm cười không đáp, nhanh chóng rời đi.
Ngay cả khi họ đã dần khuất sau cánh cửa anh vẫn đứng ngây ra đó nhìn theo bóng lưng ấy.
-----
Một lúc sau, từ cửa sổ một căn phòng phía trên lầu, bóng người phụ nữ vén màn nhìn xuống, mắt ngấn lệ.
“Tử Quân, làm sao em có đủ can đảm để nói với anh Tử Hinh là con của anh và em chứ. Ba, mẹ, Nhật Uyên, Hàn Minh, tất cả mọi người đều biết chuyện, nếu em vẫn không nói, liệu có công bằng cho anh, có công bằng cho con không?”
“Anh mau về đi, em sắp yếu lòng rồi. Nếu anh còn đứng ở đó thêm một chút nữa, em sợ mình sẽ không thể kiềm chế nổi lòng mình nữa mà chạy xuống sà vào lòng anh mất”.
Người khác đều nhìn thấy cô rất cứng rắn, nhưng làm sao có thể biết được lòng cô là đầy rẫy vết thương, ngay từ khi gặp lại anh, cô biết tất cả những rào cản mà mình tự đặt ra cho mình đều đã trở nên vô dụng.