"So cool." Hạ Phỉ thấy không khỏi khen ngợi, còn lấy điện thoại ra quét qua: "Có thể quét ra thứ gì không?"
"Trước kia tôi dùng cách này nói cho một người một bí mật, nhưng bây giờ không mở được nữa."
"Lợi hại, còn phong cách hơn cả tôi." Hạ Phỉ quét một vòng, phát hiện đúng là không mở ra bất kỳ liên kết nào.
"Bí mật?" Hình Bạch Hàn chăm chú nhìn hình xăm mã QR đó, chua xót hỏi: "Bí mật gì?"
Tô Nhuế đau thương nhìn trần nhà: "Một bí mật để khiến anh ấy rời khỏi tôi."
"Bí mật gì đáng sợ như vậy." Hạ Phỉ tò mò tra hỏi.
"Không phải đáng sợ, là tuyệt vọng." Tô Nhuế quay đầu nhìn về Hình Bạch Hàn, lông mi dài mỏng manh nhẹ chớp một cái, lộ ra bi thương vô hạn: "Là không có hy vọng tuyệt vọng, cho dù anh cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi sự thật."
"Tô Tô, tôi sẽ không." Hình Bạch Hàn mặc kệ sự tồn tại của Hạ Phỉ, hôn lên hình xăm của cô.
Điện thoại Hạ Phỉ reo lên, bảo đợi một tiếng, rời khỏi phòng y tế.
Cửa từ từ đóng lại, cả không gian chỉ có cô và anh...
"Cô thật sự rất không ngoan." Hình Bạch Hàn kéo màn giường xuống, đè cô ở dưới người: "Mèo nhỏ chơi trốn tìm vui không?"
Cửa không khóa trái, người khác đều có thể xông vào bất cứ lúc nào, nếu như bị phát hiện, công việc sẽ bị dừng, Tô Nhuế căng thẳng nhìn cánh cửa bị cái màn giường ngăn cản tầm mắt.
"Bị bắt thì không dễ chơi..." Tô Nhuế dùng sức đẩy anh ra, nhưng cố mãi mà không ăn thua gì, sức nặng người đàn ông hơn cô rất nhiều, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
"Tô Tô, cô biết không, buộc con mồi không nhúc nhích chờ chết, thợ săn càng thích loại con mồi nghịch ngợm chạy trốn, như vậy mới có thể khiêu chiến họ, càng thú vị hơn."
Ép phải chạy trốn, giả chết không phải thoải mái hơn sao? Cái này dễ thôi, Tô Nhuế nghe được, lập tức không nhúc nhích giả chết.
Hình Bạch Hàn thật sự bị cô chọc cười: "Giả chết?"
Tô Nhuế tiếp tục không nhúc nhích, dù sao cô cũng không muốn động đậy, nghe nói biếи ŧɦái không thích phụ nữ không thú vị, cô quyết định giả chết, dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho anh mình rất không thú vị.
"Sao cô có thể đáng yêu như vậy."
Toàn bộ sức nặng cơ thể anh rơi hết lên người cô, trước hai ngực bị đè chặt vào trong, thật là đau!
Cô chống đỡ không được một lúc liền không chịu nổi, dùng sức đẩy anh ra: "Anh ép tới mức tôi không thở được!"
"Phải không?" Người đàn ông không buồn động đậy.
"Ngồi dậy có được không!" Tô Nhuế chậm giọng lại cầu khẩn người đàn ông: "Anh nặng quá."
"Người nọ... Đã hôn cô chưa?"
"Ai cơ?" Tô Nhuế nhất thời không phản ứng kịp.
"Cái người biết bí mật của cô."
Tô Nhuế phục hồi tinh thần, thì ra anh còn đang suy nghĩ chuyện hình xăm, bừng tỉnh hiểu ra: "Anh rất để ý?"
"Có hay là không?" Hình Bạch Hàn rất cố chấp hỏi.
Thật ra thì cô rất không rõ tại sao anh lại cố chấp với trinh tiết của bạn tình như vậy, nhớ lại mấy tên nhà giàu bao nuôi gái trinh trên web đen kia, ngay cả nụ hôn đầu cũng phải quản, vậy có hơi quá mức rồi.
Nếu đã chấm dứt quan hệ bạn tình cùng anh, Tô Nhuế cũng không muốn trả lời: "Không thể trả lời."
"Vậy cô rất thích tên đó sao?" Hình Bạch Hàn tiếp tục hỏi.
"Trước kia đúng là thích."
Thần thái trong mắt người đàn ông bỗng nhiên biến mất, môi hơi run run, hơi thở phả trên cổ cô hình như cũng lạnh đi.
Áp lực trên ngực càng ngày càng lớn, Tô Nhuế thật sự không thể nhịn được nữa: "Ngồi lên có được không, anh ép tôi đau quá!"
Hình Bạch Hàn nghe vậy thì lấy tay đẩy người lên, giảm bớt sức nặng của mình, vén áo ngực màu hồng nhỏ của cô lên, cho cô kiểm tra hai ngực bị mình đè vào.
Bầu ngực trắng như tuyết được bọc trong lớp ren mỏng manh tinh xảo, giữa hai bầu ngực nặn ra một rãnh sâu thâm thúy, cực kỳ dụ tình.
Cởϊ áσ khoác, đường cong cơ thể càng lả lướt thích thú.
Người đàn ông lấy một tay xé áo ngực mỏng manh ra, thả hai bầu ngực trắng nõn bị trói buộc ra ngoài, bộ ngực không bị nội y trói buộc bên trong còn đàn hồi bật lên mấy cái, đường cong ngực đong đưa quyến rũ, đầṳ ѵú đỏ tươi lập tức dựng thẳng lên.
"Không muốn!" Tô Nhuế không hề quên nơi này là phòng y tế, cửa còn không khóa trái, lo lắng lấy áo che, điện thoại cầm trong tay không rời, lỡ bị người ta thấy, đây cũng không phải là vấn đề thất nghiệp hay không.
"Sợ?"
Tô Nhuế gật đầu một cái.
Hình Bạch Hàn ung dung đẩy hai tay nhỏ bé của cô ra, đè hai tay cô lêи đỉиɦ đầu: "Sợ là đúng rồi."
"Hình Bạch Hàn! Anh có tin tôi không để cho anh qua môn không!" Tô Nhuế bắt đầu uy hϊếp, trừ cái này ra, cô cũng không có bất kỳ thứ gì để uy hϊếp anh.
"Tin, cô có thể thử một chút." Người đàn ông cười cười, cúi đầu liếʍ lên nhũ hoa đang nhô lên trên bầu ngực trắng nõn, hơi thở quét qua lông tơ trên da thịt cô, cảm giác cơ thể bỗng dưng được thức tỉnh, cả người Tô Nhuế run một cái, sau đó đầṳ ѵú ứ máu nảy lên.
Môi của anh rõ ràng là lạnh, nhưng phủ trên da thịt cô, cô lại cảm thấy nóng hổi, giống như là lửa than quét qua, đầṳ ѵú càng sinh ra cảm giác sưng ê ẩm, kìm nén đến khó chịu.
"Đừng... Như vậy..." Cô dùng hết lý trí cuối cùng từ chối anh.
"Đừng như thế nào?" Anh bất ngờ ngậm lấy một bên đầṳ ѵú tươi non, đầu lưỡi ấm áp lởn vởn phía trên.
Thật tốt... Thật thoải mái...
Tô Nhuế không kìm được cong hông, vô thức đưa mình vào trong miệng người đàn ông, đầṳ ѵú được đầu lưỡi dịu dàng liếʍ lên, vừa tê vừa ngứa, bên trong thật giống như tích tụ một đống lửa, thật khó chịu.
"Hình... Bạch Hàn..."
Hình Bạch Hàn cố ý mυ'ŧ lấy không nhẹ không nặng: "Thế nào?"
Cô muốn kịch liệt hơn... Càng... Thô bạo... Hút sạch hết toàn bộ đống lửa...