Vất vả chịu đựng đến khi về nhà, cô không chờ nổi tắm xong đã leo ngay lên giường, ngón tay chen vào miệng huyệt ẩm ướt, giống như hồi trước vậy, ma sát moi móc bên trong huyệt non, tay còn lại cũng không rảnh rỗi đồng thời xoa nắn nội hạch.
Cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ nhưng cũng không giống, luôn cảm thấy thiếu gì đó... Không đạt tới cao trào...
Tô Nhuế thở hổn hển, cô cuối cùng cũng đã xác định, sau khi bị Hình Bạch Hàn chạm vào, tự an ủi đã không thể thỏa mãn, cô muốn bị anh đυ.ng chạm, bị cái côn ŧᏂịŧ cực lớn kia đâm chọt vào bên trong, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào trong tử ©υиɠ, cảm giác nóng ấm căng tràn rất thoải mái.
Nhưng mà, đang trong bảy ngày thử hàng, bây giờ đã là ngày thứ năm, người đàn ông xa ngút ngàn dặm không có phản hồi, app cũng không có động tĩnh gì, thật ra thì còn hai ngày cô cũng không định tới cửa hàng bánh ngọt làm nữa, bởi sắp khai giảng cần phải chuẩn bị.
Phòng trọ cách trường học quá gần, cô không muốn lăn lộn cùng anh ở phòng trọ của mình.
Đến hơn bảy giờ tối, Đàm Mỹ Mỹ bên cạnh hưng phấn thét lên một tiếng, bưng cái khay tung tăng đi về phía cửa ra vào, Tô Nhuế quay đầu, nhìn thấy Hình Bạch Hàn mặc áo sơ mi trắng xuất hiện ở cửa tiệm, cơ hồ tất cả nữ nhân viên trong tiệm muốn xông tới.
Anh lễ phép giải tán mọi người, nơi anh hay ngồi đã có vị khách khác ngồi rồi, chỉ có thể ngồi vào chỗ khác, Đàm Mỹ Mỹ vượt lên trước mặt anh hỏi anh gọi món gì, lần này anh không uống cà phê mà chọn một ly cacao nóng có thể làm ấm bụng cùng với miếng sandwiches 3 lớp, xem ra chưa ăn bữa tối.
Tất cả nữ nhân viên trong tiệm đều nhìn chằm chằm phần đồ anh, Tô Nhuế cũng không biết nên làm gì, chỉ sợ người này là cặn bã biếи ŧɦái, thì những cô gái này cũng sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, vậy bản thân cô thì sao?
Tô Nhuế bưng đồ uống đến cho khách hàng bị Hình Bạch Hàn nhìn chằm chằm làm nữ nhân viên ngây ngẩn đυ.ng vào cô, hất cà phê lên người hắn.
"Sao cô lại không chú ý như vậy, thật xin lỗi, tiên sinh, tôi lau sạch giúp anh." Em gái nhân viên độc ác tố cáo trước đẩy Tô Nhuế ra, tay cầm khăn giấy lau người cho Hình Bạch Hàn, mượn cơ hội này tiếp xúc với hắn.
"Không cần, tôi đi vào phòng vệ sinh rửa một chút là được rồi, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?"
"Phòng vệ sinh bị hư vòi nước, hay là tôi đưa anh qua nhà vệ sinh của tiệm sách kế bên, đó cũng là cửa tiệm của ông chủ chúng tôi." Nữ nhân viên mong chờ đề nghị.
"Được rồi." Anh đứng dậy từ trên ghế, nhìn về phía Tô Nhuế: "Cô dẫn tôi đi."
Tô Nhuế còn chưa kịp phản ứng, Hình Bạch Hàn đã nắm chặt lấy tay cô kéo ra khỏi tiệm bánh ngọt, từ lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, thật ấm áp, hơn nữa cũng không có một chút mồ hôi tay nào, xúc cảm rất tốt, trái tim cô nảy lên.
Anh dẫn cô đi vào tiệm sách, chào hỏi nhân viên cửa hàng: "Xin chào, quần áo tôi có chút bẩn, muốn mượn phòng vệ sinh của cửa tiệm một chút."
Nhân viên quán bị dung nhan anh hấp dẫn, hoàn toàn không nghe được anh nói gì, ngây người như phỗng gật đầu.
Vừa đóng cửa phòng vệ sinh lại, Tô Nhuế liền bị Hình Bạch Hàn đè lên trên cửa.
Anh kéo cổ áo cô xuống, dùng răng nanh ngậm lên cần cổ lộ ra, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ nói: “Lúc không có tôi cô có tự an ủi không?"
Tô Nhuế không muốn thừa nhận cũng không muốn nói dối, im lặng không trả lời.
Anh dùng tay thăm dò vào bên trong quần áo cô, cách lớp áσ ɭóŧ mỏng là nhũ hồng to tròn, thiếu chút nữa không ôm trọn được: "Quá lớn, thân thể cô nhỏ như vậy, sao có thể to thế này?”
Hầu như không thể dùng một tay nắm hết.
"Không phải anh cũng lớn như vậy sao." Tô Nhuế nhỏ giọng lẩm bẩm, bị anh dùng tay xoa nắn quanh nhũ hoa, đầṳ ѵú sung lên phát đau, chạm vào lớp vải áσ ɭóŧ có chút nhức nhối.
"Sau này cô sẽ biết thứ lớn của người đàn ông thoải mái hơn biết bao nhiêu." Anh ghé bên tai cô thì thầm, rõ ràng là lời dâʍ đãиɠ hạ lưu, nhưng lại nói giống như lời tâm tình, giọng nói trầm thấp truyền tới qua màng nhĩ của cô, làm da đầu cô trở nên tê dại.