Đậu Ở Cành Cao Làm Phượng Hoàng Gãy Cánh

Chương 47: Đừng để cô ta chạy

“Đã lâu không gặp, Liên tiên sinh.”

“Đúng là đã thật lâu không gặp.”

Hai người bắt tay sau đó hàn huyên , ngồi ở trước bàn trà , Trọng Hành pha trà cho hắn, lúc muốn rót nước trà vào chén trà, lại bị hắn dùng tay ngăn trở miệng ly.

Hắn ngẩng đầu cười: “Liên tiên sinh không thích trà này của tôi sao?”

“Nói chính sự đi, mà uống trà này chỉ là bước chuẩn bị cho màn diễn mà thôi.”

Người đàn ông không nói gì chỉ cười , cho dù là ai cũng khó đoán được cảm xúc của hắn là gì.

Hắn buông ấm trà: “Nghe nói ngài cùng Tam Hà gia muốn cộng tác thành lập một nhà xưởng khoa học kỹ thuật mới ở Nam Khê , ngài đây là đang tính toán muốn tham gia vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật của quân đội sao?.”

“Trên hợp đồng ghi là bảo mật, sao lại truyền tới lỗ tai ngài.” Liên Dận Hành mắt nhìn thẳng đánh giá, niêm mạc đen nghìn nghịt không tiếng động làm ngươi ta áp lực.

“Còn không phải gần đây tôi có cùng Tam Hà Chí đi dùng cơm, lão nhân kia uống nhiều quá, đem chuyện này thuận miệng mân mê nói ra , nghe nói trận thế của ngài lần này rất lớn, hiện tại vẫn còn đang chiêu mộ nhân viên nghiên cứu độc quyền của Warsaw .”

“Vậy là ông ta thật đúng là một chút cũng không bảo mật.”

“Ha ha ha.” Trọng Hành ngửa đầu cười to, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn : “Tôi nếu vẫn chưa xác định, cũng sẽ không mời ngài đến.”

Liên Dận Hành không nói chuyện, mũi thẳng , khóe môi vẫn giữ độ cung như ban đầu.

“Chẳng qua tôi lại nghe nói , Tam Hà thiên kim gần đây không thấy đâu, điện thoại cũng gọi không thông, một tuần chưa về nhà,mấy người trong nhóm nhà giàu truyền tai nhau nói cô mê chơi, làm Tam Hà Chí thực lo lắng, đang nghĩ cách mọi tìm cô .”

“ Trong nhà Tam Hà thiên kim này cũng rất được sủng ái, ngài cũng biết phải không?”

“Ừm.”

“Ngài thật đúng là tích chữ như vàng.” Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, trong mắt thình lình hiện lên gian trá: “ Tai nạn xe ở Giao lộ 25, tôi lúc đó cũng có mặt, ở trong xe ven đường , tiếng nổ mạnh quả thật là kinh thiên động địa, cũng dọa tôi sợ hãi.”

Liên Dận Hành rốt cuộc bật cười, nụ cười làm người ta không khỏi sởn tóc gáy.

“Không có gì tốt đáng nói, nếu ngươi là bởi vì chuyện này, vậy ngài cũng có thể dựa theo suy nghĩ của mình mà làm .” Hắn đứng dậy muốn đi, Trọng Hành nói.

“Ngài Liên thật không sợ dự án khoa học kỹ thuật thất bại?”

“Nếu ngươi có thể uy hϊếp đến tôi, vậy cũng được coi là ngươi có bản lĩnh, đáng tiếc…..”

Hắn nhấc chân dài bước đi, một cơn gió thổi qua góc áo , đi qua bình phong biến mất trong tầm nhìn.

Đôi mắt Trọng Hành nhìn chàm chằm vào hướng mà Liên Dận Hành lướt qua, khóe miệng hạ xuống, cầm lấy chén trà hướng vào trong miệng uống một hơi cạn sạch.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tần Học Nghĩa , tiếng vỗ cửa làm Tam Hà bình tĩnh một chút xúc động, mà hành động này cũng là động tác phán tử hình cho cuộc đàm phán.

Tam Hà lấy mảnh thủy tinh đặt lên cổ cô, hướng về phía ngoài cửa rống: “Để tôi đi ra ngoài tôi liền đem cô ta thả, bằng không tôi dùng mãnh pha lê cắt đứt động mạch cô ta “.

“Tam Hà tiểu thư!”

Lần này thanh âm là của Thạch trợ lý, gõ cửa nói: “Liên tiên sinh đang trên đường đến đây, ngài đừng hành động thiếu suy nghĩ, thương tổn Mật tiểu thư ngài cũng sẽ không tốt cho ngài.”

“U, anh còn dám uy hϊếp tôi? Đừng quên trong tay lão nương có nhược điểm của ai a, nhìn cho rỗ là rốt cuộc là ai uy hϊếp ai!”

Tần Học Nghĩa nhìn Thạch Thạc liếc mắt một cái: “Tôi phát hiện cậu thật sự là đầu gỗ , tránh ra!”

Hắn đập đập vào nạn của Thạch Thạc , hướng vào bên trong thét to: “”Chẳng lẽ cô không biết là ai đem cô từ trong vụ nổ mạnh của tai nạn xe cứu ra sao? Thạch trợ lý chính là vì cứu cô, chân cùng cánh tay đều bị ngã gãy.”

“Sao anh ta không bị ngã chết ?”

Tần Học Nghĩa nhướng mày : “Cái này thực không thích hợp a,vận đào hoa của cậu sao lại đối với chuyện cậu bị thương không có phản ứng gì vậy ?”.

Thạch Thạc nhắm mắt , lại nặng nề hô hấp một hơi.

“Bác sĩ Tần, có thể đừng lấy tôi ra đùa giỡn nữa được không?”

Tam Hà nhìn thoáng qua Mật Khanh: “Hắn thật sự vì cứu tôi mà bị thương?”

“Không rõ lắm, nhưng hắn bị thương cũng rất nghiêm trọng , bây giờ vẫn phải chống nạng đi.”

Tam Hà nhúng vai nói một tiếng”cắt”: “Tôi phiền nhất khi có người lấy cớ mình bị thương để tới tranh thủ ta đồng tình, lão nương bị nhốt lại trong cái bệnh viện này có ai đau lòng quá cho tôi sao?”

Mật Khanh cho cô một chủ ý: “Tôi khuyên cô trước khi Liên Dận Hành tới nhanh chóng chạy đi, chờ anh ta tới kết cục của cô nhất định cũng không phải cái gì tốt đẹp lắm.”

“Sao cô lại tự tin như vậy, sẽ không thật sự cho rằng anh ta yêu cô yêu đến mức da thịt bị thương một chút cũng phải đem tôi tra tấn đến chết?”

“Tôi chính người cùng chung chăn gối với anh ta.”

Tam Hà cúi đầu nhìn dấu vết rậm rạp trên cổ của cô, bán tín bán nghi.

Cô ta đi đến cửa sổ , phát hiện gian trong này cửa sổ phòng bệnh cũng không mở ra được, chỉ có thể đi ra ngoài bằng cửa chính.

Cửa phòng bệnh mở ra.

Nhóm bác sĩ ở bên ngoài cửa nôn nóng đã lâu , chỉ thấy cô ta đem mảnh thủy tính bén nhọn để trên cổ cô, đem cô túm ra ngoài.

“Còn không nhanh cút ngay! Sững sờ ở đó làm gì! Chờ đến đến khi tôi đi ra ngoài tự nhiên sẽ đem cô ta buông ra, các người đừng ép tôi động thủ!”

“Tam Hà tiểu thư ngài đừng kích động, nhất định sẽ để ngài an toàn từ nơi này đi ra ngoài.” Hắn chống nạng, tư thế lui về phía sau hơi lung lay.

Tam Hà nhìn mà muốn bật cười, ôm Mật Khanh túm đi về phía trước , thân thể cô gầy yếu, bị đẩy liền đi về phía trước ,sắc môi kho nứt căng chặt .

Mãi cho đến cuối hành lang thang máy, vẫn không chịu buông cô ra, cửa thang máy trước mặt chậm rãi khép lại, cô mở miệng nói: “Cửa chính bệnh viện cách đây rất xa, cô muốn cùng tôi cứ như thế này đi ra ngoài sao?”

“Đương nhiên là lái xe.”

“Cô có xe?”

“Cô có, có cô thì cái gì cũng có , cô thật đúng là con tin không tồi .”

Mật Khanh muốn cười mà cười không nổi.

Cô ta cướp một chiếc xe cứu thương của bệnh viện , đem cô kéo lên đẩy vào ghế phụ, còn mình mở cửa ghế điều khiển ngồi vào, lúc cô ta lái xe , còn không quên đem mãnh thủy tinh đè ở trên cổ cô.

Khi Liên Dận Hành gấp gáp trở về , cô đã ngồi trên xe cứu thương.

Không đợi tài xế xuống xe mở cửa xe cho hắn , hắn liền nhanh chóng xuống xe đi vào ghế điều khiển.

Thạch Thạc chống nạng khập khiễng, rốt cuộc cũng đuổi kịp, ngồi vào ghế phụ vội vàng kéo đai an toàn lên: “Liên tiên sinh, cảm xúc của Tam Hà tiểu thư có khả năng có chút không được ổn định.”

“Không thể để cô ta chạy, cũng không cho phép cô ta thương tổn Mật Khanh, dám để lại trên người cô ấy một vết sẹo, đem một tay cô ta chém đứt!”

Hắn cắn răng , lời nói tràn đầy hận ý, không có một phân ý tứ vui đùa.

Tốc độ ở nhanh hơn, Tam Hà mở tiếng còi â của xe cứu thương ,sau khi lao ra bệnh viện, còn không có đem cô buông xuống, xông qua hai cái đèn đỏ, phát hiện phía sau đi có một chiếc xe đang đuổi theo.

“Thật đúng là chưa từ bỏ ý định!”

Cô nhìn giao lộ phía trước: “Tôi để cô xuống ở đó, xe chỉ dừng ba giây, cô phải nhanh xuống xe!”

Mật Khanh không ngừng gật đầu, nắm lấy cửa xe : “Được.”

Xe cứu thương bỗng nhiên dừng lại, từ ghế phụ xuống một thân ảnh mảnh mai mặc đồ bệnh nhân đi xuống , Liên Dận Hành nhanh chóng dẫm phanh , mở cửa xe nói: “Đuổi theo cô ta cho tôi, không cho phép cô ta chạy thoát!”

Thạch Thạc vội vàng cởi bỏ đai an toàn ngồi lên ghế điều khiển, hướng về phía xe cứu thương đuổi theo .

Gió lạnh xâm nhập, tiến vào đống phục bệnh nhân đơn bạc , phát hiện bên cạnh là phố buôn bán, có không ít người, cô theo bản năng cúi đầu che mặt.

Trước mặt đột nhiên bị áo khoác màu đen bao phủ, mùi hương quen thuộc cùng bàn tay to của người đàn ông, ôm bả vai cô dùng sức ôm vào trong lòng ngực hắn.

Cô đông lạnh đến mức cả người phát run, hô hấp tăng thêm, tay lạnh lẽo vuốt ve cổ cô hỏi: “Có bị thương không?”

Thanh âm nói chuyện sốt ruột đến mức ngay cả hô hấp cũng phát run.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~