Vương Phi Của Quỷ Vương

Chương 34: Vừa có trò hay

  Ám vệ tìm được Vân Phi Tuyết, thấy một màn chấn động trước mắt, khi nhìn đến tiểu nam hài trong lòng nàng lại khϊếp sợ, hắn như thế nào lại ở nơi này, hắn cũng không thể gặp chuyện không may, không dám chần chờ, lấy ra ám hiệu cầu cứu trong ngực áo, lập tức ném vào không trung, nhanh chóng quăng ra ám khí cất trong lòng..........

Làm....... Cổ tay của hắc y nhân đau xót, kiếm rơi xuống dưới, ám vệ liền tập kích vào phía sau hắc y nhân.

Vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, Vân Phi Tuyết sửng sốt nhìn người vừa đến, sao lại thế này? Bất quá hoàn hảo người này là bạn không phải địch, cùng lúc Nam Cung Vấn Thiên đang cùng hắc y nhân đánh nhau thở ra, tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi.

Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi đang điều tra trên phố xá đồng thời thấy được tín hiệu cầu cứu trên không trung, thầm kêu một tiếng không tốt, thi triển khinh công tiến đến nơi đó.......

Thấy người giúp đỡ đột nhiên lại xuất hiện, hắc y nhân lập tức hô:"Các huynh đệ, phải gϊếŧ được hắn, bằng không trở về cũng là chết, cho nên liều mạng đi."

Vân Phi Tuyết nhìn hai người đang cùng hắc y nhân triền miên giao đấu, tâm không khỏi đich bị nhéo khởi, kiếm quang trước mặt làm nàng hoa cả mắt, căn bản thấy không rõ lắm chiêu thức của bọn họ, chính là chỉ là thấy hắc y nhân vây quanh hai điểm trắng không đồng dạng với nhau.

"Chúng ta đi." Nàng đột nhiên kéo tay tiểu nam hài bước đi, hắn mới là đối tượng ám sát của bọn chúng.

Hắc y nhân phát hiện ý đồ trốn đi của nàng, hung hăng bắn ám khí trong tay về phía sau lưng của tiểu nam hài, nhờ mẫn cảm của nhiều năm huấn luyện, Vân Phi Tuyết lập tức quay đầu lại, liền thấy một cái phi tiêu lao thẳng vào ngực hắn, không kịp nghĩ, liền đẩy hắn ra......

"Vương phi cẩn thận."

"Tỷ tỷ cẩn thận."

Hai tiếng la cấp bách, nhưng thân người đều không thoát ra được, bị hắc y nhân hung hăng cuốn lấy.

Thử......... Phi tiêu lập tức bắn vào ngực của nàng.......

Thời điểm Tiêu Nam Hiên đuổi đến, liền thấy một màn mạo hiểm này, tay đỡ lấy thân thể lay động của nàng, nhổ xuống phi tiêu trên ngực nàng, sau đó điểm trụ huyệt đạo, không cho máu chảy ra.

Đồng dạng cảm thấy Long Phi một bên ôm lấy Triệt Nhi đang bị thương, ánh mắt hiện lên tia đau lòng.

Hắc y nhân thấy Quỷ vương đột nhiên xuất hiện, giơ tay nói: "Rút." Không rút chính là chịu chết.

"Còn muốn chạy, các ngươi còn có thể đi đâu?" Mâu quang của Tiêu Nam Hiên trở nên lạnh lẽo, buông Vân Phi Tuyết ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái chiết phiến (quạt giấy).

Thân ảnh của hắn tựa như sứ giả Câu Hồn, bóng ma trong phút chốc liền bao phủ trụ bọn họ, chiết phiến xoát một chút rớt ra trượt đi chợt lóe một mặt tràn ngập bạo tàn cùng ác độc.

Hắc y nhân chỉ có thể ra sức chống cự, tránh chiết phiến nhưng đều không kịp, một đám thân ảnh đều không kịp khóc thét một tiếng, không ngừng phun rơi máu tươi rơi xuống dưới.

Trong luồng phiến ảnh lợi hại máu tươi tiếp tục phun; Ở cuồng mãnh cường lệ chưởng phong lý sinh mệnh tiếp tục như vậy lãnh khốc vô tình, như vậy thảm thiết thê lương, làm cho Vân Phi Tuyết ở bên cạnh một phen khϊếp sợ, xem đến ngây người, đáy lòng bốc lên từng trận sợ run cùng hàn khí, thất thần hơn nửa ngày .

Nàng không phải không có thấy qua người ta gϊếŧ người, nhưng phương thức gϊếŧ người tàn nhẫn như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy, hắn cư nhiên tàn khốc như thế, mấy cái mạng người biến mất trong nháy mắt.

Người bên cạnh cũng kinh hãi không thôi, mặt đất đầy thi thể hắc y nhân, không khỏi hoảng sợ, Quỷ vương quả nhiên giống với lời đồn, lãnh huyết vô tình, tàn nhẫn lãnh khốc.

"Triệt Nhi." Tiêu Nam Hiên trên người không dính một giọt máu tươi, dừng trước mặt tiểu nam hài, trong mắt bắn ra quang mang sắc bén.

"Hoàng huynh." Tiểu nam hài cúi đầu kêu một tiếng, sợ hãi lui vào trong lòng Long Phi .

"Sư huynh, trước đừng truy cứu, Triệt nhi không có việc gì là tốt rồi, về Vương phủ trước rồi hãy nói." Long Phi ôm lấy Triệt nhi nói.

Hoàng huynh? Có ý tứ gì? Tiểu nam hài là đệ đệ của hắn? Vân Phi Tuyết sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên cảm giác được thân thể không thích hợp, đau đớn từng đợt tấn công nàng, nàng cắn môi, liều mạng chịu đựng.

"Hồi Vương phủ, truyền Thái y." Tiêu Nam Hiên đưa tay đem Vân Phi Tuyết ôm vào trong ngực phân phó.

"Dạ, Vương gia." Một thị vệ vội vàng rời đi trước.

Nam Cung Vấn Thiên nhìn tỷ tỷ bị hắn ôm lấy, lặng lẽ rời đi.

Bị hắn ôm vào trong ngực, Vân Phi Tuyết chỉ cảm thấy sự đau đớn thậu tận xương kia càng ngày càng lợi hại, tay không hề ý thức nắm chặt tay hắn, muốn giảm bớt thống khổ của chính mình.

Đột nhiên bị nàng cào đau, Tiêu Nam Hiên không khỏi nhìn vế phía nàng đang nằm trong lòng, vậy nên mới phát hiện, trên đầu nàng mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt thống khổ nhăn lại, cắn chặt môi đến chảy máu.......

Hắn cũng đồng thời phát hiện miệng vết thương trước ngực nàng chảy ra máu đen, không tốt, nàng trúng độc rồi, thi triển khinh công hướng về phía Long Phi nói:"Ta về Vương phủ trước, ngươi ôm Triệt nhi đuổi theo."

"Làm sao vậy sư huynh?" Long Phi trong lòng ôm Triệt nhi đuổi theo hắn.

"Trên phi tiêu có độc." Tiêu Nam Hiên vừa nói xong những lời này, bóng dáng liền mất dạng.

***

Trong Vương phủ.

Tiêu Nam Hiên đem Vân Phi Tuyết đã muốn hôn mê sắc mặt xanh tím đặt lên giường, sau đó ra lệnh Thái y đang đứng một bên: "Mau."

"Dạ, Vương gia." Thái y không kịp hành lễ, trực tiếp đến trước giường của nàng.

Thời điểm Thái y thấy nàng, cũng kinh hãi, sau khi cẩn thận kiểm tra, mới đứng dậy hồi bẩm:"Vương gia, Vương phi là trúng Nhất tiếu bán bộ phong."

"Ngươi xác định ? Nhất tiếu bán bộ phong là nửa bước liền bị mất mạng, mà cũng là mỉm cười mà chết, cùng bệnh trạng của nàng hoàn toàn không giống." Tiêu Nam Hiên đưa ra nghi vấn.

"Vương gia, thần xác định, Vương phi sở dĩ có thể sống , còn đau đớn khó chịu như vậy, là vì trong cơ thể nàng còn có một loại độc dược không biết tên, hai loại độc dược phát sinh tác dụng tương khắc, cũng ngoài ý muốn cứu được tánh mạng của Vương phi." Thái y hồi đáp, đây xem như là may mắn ngoài ý muốn.

Thân thể của nàng còn có một loại độc dược? Tiêu Nam Hiên nhíu mày, nhưng hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu việc này "Có thể giải sao?"

"Hồi Vương gia, thần có thể giải ngay, độc Nhất tiếu bán bộ phong cũng không đáng sợ, chính là thời gian phát tác quá nhanh, giống như tên của nó, hơn kém nửa bước, người bình thường đều là không kịp chờ giải dược liền độc phát mà chết rồi, nhưng mặt khác còn một loại độc dược, xin thứ cho thần không có năng lực, thần nhìn không ra là độc gì. Bất quá, thần có thể khẳng định, độc chính là ẩn trong cơ thể Vương phi, cũng chưa có đến thời điểm độc phát, còn có thời gian nghiên cứu." Thái y giải thích. [Biết là kịch độc mà sao chưa giải ngay đi, cứ ...]

"Hảo, vậy ngươi trước hết giải độc Nhất tiếu bán bộ phong đi." Tiêu Nam Hiên phân phó, sau đó xoay người rời đi, Triệt nhi hẳn là đến rồi.

"Dạ." Thái y ở phía sau đáp ứng nói.

Long Phi ôm Triệt nhi trở lại Vương phủ, Thái y đang chờ lập tức quý xuống hành lễ:"Thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Đứng lên đi." Thanh âm ngây thơ của Triệt nhi mang theo uy nghiêm.

"Giúp Hoàng Thượng băng bó miệng vết thương." Long Phi đứng một bên phân phó.

"Dạ." Thái y vội vàng đứng lên, cởi bỏ quần áo của Triệt nhi, thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, sợ làm đau hắn, sau khi băng bó hoàn tất mới lui ra ngoài.

"Triệt nhi, làm sao ngươi lại có thể chạy ra khỏi Hoàng cung chứ? Ngươi không biết có bao nhiêu nguy hiểm sao?" Nhìn miệng vết thương trên cánh tay hắn, Long Phi vừa đau lòng vừa tức giận, ngữ khí có chút trách cứ nói.

"Sư huynh, ta mỗi ngày ở trong Hoàng cung đều buồn muốn chết, các ngươi lại không theo giúp ta, cho nên mọi người giận ta mà không dám làm gì, cung kính muốn chết, cho nên, ta mới vụиɠ ŧяộʍ chạy đi." Triệt nhi bất mãn nói.

"Về sau không cần như vậy nữa." Long Phi thở dài, cũng khó cho hắn rồi, chỉ mới là đứa nhỏ sáu tuổi mà thôi.

Triệt Nhi thấy Tiêu Nam Hiên sắc mặt âm trầm tiêu sái đi đến, vội vàng nhỏ giọng cầu cứu:"Sư huynh, ngươi phải giúp ta."

"Triệt nhi, ngươi cư nhiên dám vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra Hoàng cung, nói, nên trừng phạt ngươi thế nào?" Mâu quang sắc bén của Tiêu Nam Hiên theo dõi hắn ta, hắn ta không biết thời điểm thấy hắn ta bị thương, bản thân hắn có bao nhiêu kinh hoảng, sợ rằng hắn ta có chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không, hắn làm sao để tìm lại công đạo cho Mẫu phi đã mất.

Triệt nhi cúi đầu, không nói được một lời, hắn biết ở phía sau, Hoàng huynh đích thực rất tức giận, cho nên vẫn là giả bộ uỷ khuất. [ánh mắt puppy~~]

"Sư huynh, Triệt nhi biết sai rồi, nó cũng đã bị kinh sợ, còn bị thương, đã bị trừng phạt rồi, ngươi đừng nói nó nữa."Long Phi ở một bên nhắc nhở Triệt nhi. [quái, nhắc Tiêu Nam Hiên chứ nhỉ..?]

Triệt nhi tiểu yêu tinh lập tức hiểu được ý tứ của sư huynh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt từ trong mắt rơi xuống nói:"Hoàng huynh, Triệt nhi sợ, Triệt nhi đau quá."

Rõ ràng biết hắn có một nửa là giả, nhưng mỗi lần thấy bộ dáng đáng thương khi hắn khóc, Tiêu Nam Hiên vốn không có biện pháp tiếp tục tức giận, ngồi vào bên người hắn, ôm hắn, ngữ khí dịu đi rất nhiều nói:"Hoàn hảo lần này không có việc gì."

Triệt nhi tránh trong lòng hắn cười trộm , chiêu này đối với Hoàng huynh hoàn toàn dùng được, Hoàng huynh đối với người khác đều hung hăng, nhưng đối với hắn rất thương yêu.

"Triệt nhi, hoàng huynh sai người đưa ngươi hồi cung." Tiêu Nam Hiên đột nhiên nói.

"Không cần, Hoàng huynh, cho ta ở trong Vương phủ của ngươi vài ngày nữa được không? Hơn nữa, tỷ tỷ cứu ta đâu, ta còn chưa cảm tạ nàng." Triệt nhi chuyển động ánh mắt, tìm lý do, hắn không cần hồi cung.

"Sư huynh, để Triệt nhi ở trong Vương phủ vài ngày đi, ta cũng nghĩ như hắn, hắn đang bị thương, ta cũng có thể chiếu cố hắn." Long Phi ở một bên nói giúp Triệt nhi.

Tiêu Nam Hiên thấy chờ mong trong mắt của Triệt nhi, cùng Long Phi bao che, không đành lòng cự tuyệt hắn gật đầu nói:"Vậy được rồi, hiện tại ngươi đi thay quần áo trước."

"Ân." Triệt nhi thật cao hứng đáp ứng, sau đó cùng một nha hoàn đi ra ngoài.

Tiêu Nam Hiên khoát tay, cho nên hạ nhân và nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài.

Một thị vệ đột nhiên phi xuống, quỳ trên mặt đất vòng tay nói:"Thuộc hạ tham kiến Vương gia."

"Nói, hôm nay rốt cuộc sao lại thế này?" Tiêu Nam Hiên ra lệnh.

"Hồi Vương gia, thuộc hạ âm thầm theo dõi Vương phi, lại phát hiện Vương phi mang theo Tiểu Đào cùng Mạnh Đình Dĩnh ở trên đường gặp được công tử của Cổ phủ, Cổ Thần, Vương phi để cho bọn họ đi vào trà lâu tâm tình, bản than mang theo Tiểu Đào rời đi, thuộc hạ hoài nghi có hắn, liền lặng lẽ đuổi kịp đến trà lâu, sau mới phát hiện bọn họ vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò ôn chuyện, thế này mới xoay người đi tìm Vương phi, liền thấy Vương phi che chở Hoàng Thượng, một người cùng hắc y nhân đang giao đấu, thuộc hạ lập tức liền phát ra tín hiệu cầu cứu." Thị vệ hồi đáp chi tiết.

Tiêu Nam Hiên mày kiếm hơi nhíu một chút, vung tay lên, ý bảo thị vệ rời đi, thị vệ lặng lẽ lui ra.

"Sư huynh, ngươi thấy sự tình hôm nay thế nào?" Long Phi nhìn hắn, mở miệng trước.

"Có thể khẳng định là, trong Hoàng cung còn gian tế, bằng không không có khả năng Triệt nhi vừa ra Hoàng cung, liền lập tức bị người đuổi gϊếŧ." Tiêu Nam Hiên lộ ra quang mang vằn máu, bọn họ ngàn không nên vạn không nên muốn thương tổn Triệt nhi.

"Chính là không nghĩ tới cứu Triệt nhi sẽ là nàng, Vân Phi Tuyết." Trong mắt Long Phi có chút phức tạp, điểm đáng ngờ trên người nàng nhiều lắm.

"Long Phi, sự tình hôm nay, chỉ sợ là bọn họ đã sớm bố trí tốt để diễn." Con ngươi đen lạnh như băng, Tiêu Nam Hiên nói.

"Sư huynh như thế nào lại nói như vậy?" Long Phi nhìn hắn, biết hắn khẳng định có lý dò gì đó.

"Ai cũng biết, Nhất tiếu bán bộ phong, sở dĩ đáng sợ là vì tốc độ độc phát quá nhanh, nếu bắn trúng Triệt nhi, bọn họ đương nhiên cũng cầu còn không được, nhưng nếu Vân Phi Tuyết cứu Triệt nhi, là có thể lấy được tín nhiệm của ta, cái này không phải nhất cử lưỡng tiện sao? Huống chi, trong than thể Vân Phi Tuyết sớm đã có một loại độc dược khác, có thể cùng Nhất tiếu bán bộ phong cùng nhau khắc chế, cái này không phải rất làm cho người ta hoài nghi rồi sao?" Tiêu Nam Hiên khóe môi cười lạnh giải thích.

"Đích thực làm cho người ta hoài nghi, nhưng sư huynh, ngươi có lưu ý đến một nam tử cực kỳ trẻ tuổi dây dưa bên trong đám hắc y nhân không?" Long Phi đưa ra nghi vấn.

"Hắn?" Tiêu Nam Hiên lập tức hiện lên thân ảnh của Nam Cung Vấn Thiên.

"Ngươi còn nhớ thời điểm Phi Tuyết trúng phi tiêu, nghe được hắn hô một tiếng "Tỷ tỷ cẩn thận" có thể nghĩ, người hắn phải bảo vệ không phải là Triệt nhi, mà là Vương phi, mà ta lại thấy lo lắng trên mặt hắn không phải là giả." Long Phi giải thích, nếu là dự mưu của bọn hắn, điều này phải giải thích thế nào.

"Đã điều tra hắn là ai chưa?"

"Đã tra ra hắn là ai chưa?"

"Ta đã phái người ra tra xét, tin rằng nhanh chóng tra được kết quả." Long Phi nói.

"Có lẽ đây là do bọn chúng bố trí đánh lạc hướng." Tiêu Nam Hiên đáp trả, bất quá mặc kệ thế nào, đối phó với bọn họ, hắn rất thành thạo.

"Sư huynh, kỳ thật lúc trước ngươi nên tự mình đăng cơ, không phải đỡ Triệt nhi đăng cơ, có lẽ như vậy đối với ngươi cùng Triệt nhi đều tốt." Long Phi từ tình cảm mà phát ra.

Mâu quang của Tiêu Nam Hiên trở nên ngưng trọng, trầm mặc một chút mới nói:"Triệt nhi là vì ta nhỏ như vậy lại mất đi Mẫu phi, cho nên ngôi vị Hoàng đế là ta bồi thường cho hắn, đợi sau khi hắn trưởng thành, ta sẽ giao cho hắn hoàn toàn."

"Nhưng sư huynh ngươi có nghĩ đến cảm giác của Triệt nhi không? Hắn còn nhỏ như vậy, mỗi ngày đều ở trong Hoàng cung bị buộc học này học kia, cho nên hắn mới có thể vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài." Long Phi nhìn hắn thật sự nói, có lẽ quyết định này của hắn là sai rồi.

"Thân phận của hắn hoàn toàn không giống với người khác, đây là trách nhiệm của hắn." Hắn không phải không đau lòng về Triệt nhi, nhưng hắn phải làm như vậy.

"Ta chỉ là đau lòng về Triệt nhi, đúng rồi, sư huynh, ngươi nói trong thân thể Vương phi còn có độc dược khác, là độc gì?" Long Phi đột nhiên đổi đề tài lập tức, sẽ là loại độc gì có thể ức chế độc Nhất tiếu bán bộ phong.

"Bây giờ còn không rõ ràng lắm, ngay cả Thái y cũng không tra ra là độc gì." Tiêu Nam Hiên lắc đầu nói, bất quá hắn sẽ điều tra ra.

"Hoàng huynh." Ở ngoài cửa vang lên thanh âm của Triệt nhi, cùng lúc dùng tay gõ cửa.

Long Phi đi qua, mở cửa ra, nhìn hắn nói:"Triệt nhi, vào đi."

"Sư huynh, nữ nhân cứu ta hôm nay là Vương phi của Hoàng huynh sao?" Triệt nhi ngửa đầu nháy mắt hỏi.

"Ân, sao vậy?" Long Phi gật đầu hỏi.

"Không có gì. Sao ta lại không biết?" Triệt nhi nhíu mày một chút.

"Triệt nhi, làm sao ngươi gặp được nàng?" Tiêu Nam Hiên nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến hỏi.

"Ta phá hỏng diều của người ta, nên bắt ta bồi tiền, sau đó nàng lại thay ta bồi tiền, sau lại nói liền gặp người xấu, nữ nhân ngốc kia võ công không có, còn muốn che chở ta." Triệt nhi nhớ tới bộ dáng của nàng ngay lúc đó, không khỏi chế nhạo nói, tuy rằng thấy nàng không biết tự lượng sức mình, nhưng trong long hắn vẫn có điểm cảm động.

"Triệt nhi, nhưng nếu không phải nàng, ngươi hôm nay cũng rất nguy hiểm rồi." Long Phi mỉm cười sủng ái, mặc kệ có phải nàng diễn trò hay không, nhưng tóm lại là nàng cứu Triệt nhi của hắn.

"Là đại ca ca kia rất giỏi nha." Triệt nhi bất mãn liếc nhìn hắn một cái, hắn không thừa nhận bản thân được một nữ nhân cứu, thật là quá mất mặt.[Khục, thật là... tự cao tự đại quá, phẩm chất này làm Hoàng đế không có tốt]

"Nhưng nếu không phải do nàng phân phó, đại ca ca sẽ cứu ngươi sao?" Long Phi nhìn hắn buồn cười, hắn mới vài tuổi, chỉ biết sĩ diện.[Yêu anh *hôn thắm thiết*]

Triệt nhi hơi cúi đầu một chút, hình như là sẽ không, bất quá nếu thừa nhận bản than được nữ nhân kia cứu, hật là quá mất mặt.

"Vương gia, Vương phi đã tỉnh lại rồi." Một nha hoàn ở cửa hồi bẩm.

Nàng tỉnh, Tiêu Nam Hiên dắt tay của Triệt nhi nói:"Đi thôi, chúng ta đi xem nàng."

Trong phòng, Vân Phi Tuyết sâu kín mở to mắt, nàng còn nhớ rõ nỗi đau thấu tâm thấu xương trước khi hôn mê, hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều, chính là ngực có chút đau.

"Tiểu thư, ngươi rốt cục tỉnh rồi." Thấy nàng tỉnh lại, Tiểu Đào đứng ở bên giường ánh mắt đo đỏ nói.

"Nha đầu ngốc, khóc cái gì?" Vân Phi Tuyết cười khẽ một chút.

"Vương phi, nô tỳ thật vô dụng." Tiểu Đào tự trách nói, thấy tiểu thư có nguy hiểm, chính nàng cư nhiên không đúng lại hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Đào, không có việc gì." Vân Phi Tuyết an ủi nàng, đột nhiên nghĩ đến Dĩnh nhi, nàng thế nào rồi? Là trở về trong vương phủ, vẫn là cùng cốc thần chạy trốn? Đang hết sức nghi hoặc, cửa đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hỉ của nàng ta.

"Phi Tuyết, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ông trời phù hộ." Dĩnh nhi mạo hiểm bưng chén thuốc nóng, bộ dáng cảm ơn trời đất.

"Dĩnh nhi, ngươi đã trở lại?" Trong mắt của Vân Phi Tuyết đầy kinh ngạc, nàng ta cư nhiên không có đi.

"Phi Tuyết, ta vừa ra tới, chợt nghe có người nói ngươi bị thương, ta liền vội vàng trở lại Vương phủ, huống chi, ngươi nghĩ rằng ta và hắn đi thế nào? Chỉ sợ còn không rời khỏi Kinh thành, đã bị bắt trở lại, ta không thể liên lụy Thần ca ca, có thể cùng hắn gặp mặt ta đã biết chừng mực rồi." Dĩnh nhi biết nàng đang hỏi cái gì, giải thích nói.

"Dĩnh nhi, về sau sẽ có cơ hội." Thấy được khổ sở cùng không đành lòng trong mắt nàng, Vân Phi Tuyết chỉ có thể an ủi nàng như thế.

"Phi Tuyết, ta biết, đúng rồi, mau ngồi dậy uống thuốc đi, bằng không sẽ bị lạnh." Dĩnh nhi đem thuốc đưa đến trước mặt nàng.

Vân Phi Tuyết chỉ ngửi thấy vị gay mũi chua xót của thuốc Đông y, vội vàng xoay đầu sang một bên nói:"Thuốc rất đắng, ta không uống."

"Tiểu thư, thuốc đương nhiên đắng rồi, thời điểm người hôn mê, nô tỳ đã đút cho người uống một lần rồi, sao lại không uống vô nữa?" Tiểu Đào ở một bên nói.

"Đó là ta hôn mê, không biết cay đắng, hiện tại ta tỉnh lại rồi, bằng không, các ngươi đem ta đánh cho hôn mê rồi đút đi." Vân Phi Tuyết hay nói giỡn đề nghị, mới trước đây, một lần sinh bệnh, uống thuốc Đông y ba tháng, từ đó về sau, nàng nhìn thấy thuốc Đông y chỉ sợ, nếu là thuốc tây thật tốt.

"Phi Tuyết." Dĩnh nhi cười khẽ một chút, sau đó nói:"Ngươi là người dũng cảm như vậy, có thể động thân lập tức thay người nhận phi tiêu, ngay cả tánh mạng còn không sợ, sao lại sợ uống thuốc."

"Cái đó không giống, đó là phản ứng bình thường của ta." Vân Phi Tuyết lấy tay lắc lắc cái mũi nói.

"Phản ứng bình thường? Là cái gì?" Tiểu Đào cùng Dĩnh nhi nhìn nàng kỳ quái, sao các nàng chưa từng nghe qua.

"Không có gì." Vân Phi Tuyết lắc lắc tay, nàng hoàn toàn không thể nói, nàng đã chịu qua huấn luyện, trong lúc nguy cấp, nàng đầu tiên nghĩ đến là bảo hộ người khác, mà không phải là mạng của chính mình.

"Phi Tuyết, uống thuốc đi, nếu không ta đút ngươi uống thuốc, để Tiểu Đào giúp ngươi uống nước?" Dĩnh nhi cũng truy vấn nữa, nghĩ biện pháp nói.

"Cái đó không giống, Dĩnh nhi tốt, ngươi đừng ép ta, thân thể của ta tốt, tùy tiện cũng qua." Vân Phi Tuyết phe phẩy tay nói, chỉ cần không cho nàng uống thuốc là được.

Cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo ngây thơ.

"Người lớn như vậy còn sợ uống thuốc? Thật sự là buồn cười."

"Nô tỳ tham kiến Vương gia." Dĩnh nhi cùng Tiểu Đào hạ thấp người vội