Vương Phi Của Quỷ Vương

Chương 33: Sợ hãi

  Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Nha đầu ngốc thấy nàng liền cao hứng chạy đến, túm lấy quần áo của nàng.

"Ngoan, tỷ tỷ sau này sẽ đến xem ngươi." Vân Phi Tuyết dỗ nàng ta.

"Vương phi, cửa đã mở rồi, người lại không mang theo thị vệ, lỡ như nàng ta muốn đả thương người thì làm sao bây giờ?" Mama lo lắng hỏi.

"Không sợ, mấy ngày nay ta đã quen thuộc với nàng ta rồi, nàng ta sẽ không thương tổn ta đâu." Vân Phi Tuyết thực tế đang muốn nói cho Mạnh Đình Dĩnh nghe, ý là nàng ta không cần giả điên nữa, có thể cư xử chừng mực.

"Vậy là tốt rồi, vậy mời Vương phi." Mama mở rộng cửa.

"Đến đây, ngoan, tỷ tỷ mang ngươi đi ăn." Vân Phi Tuyết nháy nháy mắt về phía nàng ta, vươn tay ra.

"Được ăn ngon, được ăn ngon." Mạnh Đình Dĩnh đương nhiên nghe hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, điên dại chạy đến, bắt lấy tay của nàng.

"Thật là kỳ quái." Mama đứng ở một bên kinh ngạc nói, vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ta không có tấn công người khác.

"Mama, ta mang nàng đi, sau này ta sẽ đến xem nha đầu ngốc." Vân Phi Tuyết kéo tay bà ta nói.

"Vương phi đi thong thả." Mama đương nhiên là cầu còn không được, dù sao nàng mỗi lần đến đều có chuẩn bị cho bà ta, càng ngày càng quý giá hơn

Vừa ra khỏi tầm mắt của mama, Mạnh Đình Dĩnh lập tức kéo tay nàng kích động nói:"Phi Tuyết, có phải VƯơng gia thả ta đi rồi không?"

"Thực xin lỗi, Dĩnh nhi, ta muốn cho ngươi ra khỏi phủ, nhưng hắn không chịu thả ngươi đi, bất quá, về sau, ngươi sẽ đi theo bên cạnh ta, lại còn không phải giả điên nữa rồi." Vân Phi Tuyết nhìn nàng ta xin lỗi.

"Phi Tuyết, ta phải cảm ơn ngươi, tuy rằng không thể rời khỏi Vương phủ, nhưng tối thiểu ta có thể trải qua những ngày giống người rồi." Mạnh Đình Dĩnh cảm động giữ chặt tay nàng, tuy rằng không thể rời đi làm cho nàng ta có chút thất vọng.

"Ân, về sau chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, bất quá, ngươi có thể theo ta ra phủ, đi gặp tình lang." Vân Phi Tuyết đột nhiên nghĩ đến nói, nàng có thể tạo cơ hội cho bọn họ hẹn hò.

"Thật vậy sao?" Nghĩ đến có thể nhìn thấy Cổ Thần, trong mắt nàng ta hiện lên hào quang, hai tay kích động run run.

"Đương nhiên là thật, bất quá, hiện tại mang ngươi đi rửa mặt chải đầu trước đã, đi thôi." Vân Phi Tuyết lại kéo nàng ta.

Một lát sau đi đến phòng đã thấy Tiểu Đào lo lắng chờ ở cửa, thấy nàng nắm tay một nữ tử cả người dơ bẩn, mặt đen tóc rối đi lại liền giật mình kêu lên:"Tiểu thư, nàng là ai?"

"Tiểu Đào, lát nữa sẽ nói cho ngươi, hiện tai đi chuẩn bị nước ấm nhiều một chút mang đến, giúp nàng rửa mặt chải đầu." Vân Phi Tuyết phân phó.

"Ân, nô tỳ đã biết." Tuy là trong long có nghi hoặc, nhưng Tểu Đào nghe phân phó liền lập tức đi chuẩn bị.

"Dĩnh nhi, ngồi đi, uống trà." Vân Phi Tuyết đưa cho nàng ta một ly trà nói.

"Ta sợ sẽ làm bẩn mất, vẫn là đứng đi." Mạnh Đình Dĩnh ngượng ngùng nói.

"Không sợ, ngồi đi." Vân Phi Tuyết cứng rắn kéo nàng ta ngồi xuống.

Tiểu Đào mang theo nha hoàn bưng thùn tắm đi vào, sau khi đổ đầy nước ấm liền lui ra ngoài.

"Dĩnh nhi, để ta giúp ngươi." Vân Phi Tuyết mang ra một bộ quần áo sạch sẽ của chính mình đặt ở bên giường.

"Phi Tuyết, cảm ơn ngươi, không cần đầu, còn có, có thể đưa cho ta quần áo của nha hoàn không? Từ hôm nay trở đi than phận của ta là làm nha hoàn cho ngươi." Mạnh Đình Dĩnh yêu cầu.

Vân Phi Tuyết suy nghĩ một chút, như vậy với nàng có lẽ sẽ tốt, mới nói:"Được rồi, vậy ngươi tắm rửa trước đi, ta sẽ phân phó Tiểu Đòa đưa cho ngươi, ta ra ngoài trước."

"Ân."

Vân Phi Tuyết vừa ra khỏi cửa phòng, Tiểu Đào liền bước lại tò mò hỏi:"Tiểu thư, nàng là ai vậy?"

"Tiểu Đào, ngươi còn nhớ ngươi đã từng nói Quỷ Vương có một Vương phi bị điên không?" Nàng nhìn Tiểu Đào nói.

"Nhớ rõ." Tiểu Đào gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:"Tiểu thư, người nói nàng chính là cái kia......."

"Ân, chính là nàng." Vân Phi Tuyết gật gật đầu.

"Nhưng nàng không phải bị điên rồi sao? Tiểu thư người nhận nàng đến đây làm gì?" Tiểu Đào thật sự nghĩ không ra.

"Ha ha, tiểu thư nhà ngươi lợi hại, giúp nàng chữa khỏi bệnh điên, nên Vương gia để nàng ta làm nha hoàn của ta rồi."Vân Phi Tuyết cười lớn, sau đó nói:" Ngươi đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ đưa vào đi."

"Dạ, tiểu thư." Tiểu Đào bị nàng giải thích đến hồ đồ, nhưng cũng không hỏi điều gì.

Sau khi Mạnh Đình Dĩnh đã rửa mặt chải đầu xong, đứng trước mặt Vân Phi Tuyết, thật là làm cho nàng phải kinh ngạc, tuy rằng một thân mặc quần áo bằng vải thô của nha hoàn, nhưng không che mất một chút xinh đẹp nào của nàng, nhỏ bé khéo léo, mặt chăm chú nhìn, môi điểm anh đào, lông mày đẹp như được vẽ từ trong tranh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nói không nên lời trông thật mềm mại đáng yêu. [Aiz:khúc miêu tả này pa tỷ lãnh đi, muội câm nín ... Pachan: tỷ bị muội "oanh tạc" rồi còn đâu T^T]

"Trách không được Cổ công tử đối với ngươi nhớ mãi không quên, quả nhiên là quốc sắc thiên hương nha." Không khỏi cảm thán nói.

"Phi Tuyết, ngươi mới thật là quốc sắc thiên hương, có dũng có mưu." Mạnh Đình Dĩnh thật tình khen ngợi nói.

"Dĩnh nhi, qau hai ngày nữa ta mang ngươi ra phủ, ngươi có thể gặp Cổ Thần rồi, ta sợ quá sớm sẽ khiến cho người khác hoài nghi, còn có hai ngày này ngươi cứ biểu hiện khi thì tốt khi lại phá phách." Vân Phi Tuyết chỉ đạo .

"Ân, ta hiểu được, Phi Tuyết." Nàng gật đầu, hai năm nàng đều giả được rồi, còn có thể hồ nghi về hai ngày này sao?

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Đào:"Nô tỳ bái kiến Vương gia."

Quỷ vương đến đây, Mạnh Đình Dĩnh vẫn là không nhịn được, than thể run lên, một màn động phòng lãnh huyết tàn khốc của hắn trong ký ức của nàng vẫn còn rất mới mẻ, hiện tại nhớ đến không nhịn được liền kinh hãi.

"Đừng sợ, đứng sang một bên." Vân Phi Tuyết nhẹ nắm tay nàng, an ủi nàng.

Tiêu Nam Hiên vừa vào cửa, mâu quang đảo qua trên mặt Vân Phi Tuyết, nhìn thẳng vào Mạnh Đình Dĩnh.

"Vương gia, người rãnh rỗi lắm sao?" Vân Phi Tuyết chắn phía trước nàng ta,không để lộ chỗ nào.

"Bổn vương đến xem người mà ngươi muốn." Tiêu Nam Hiên khoanh tay, mâu quang sắc bén bắn về phía Mạnh Đình Dĩnh.

"Vương gia, nàng có cái gì đẹp? Bệnh điên cuả nàng còn chưa khỏi hoàn toàn, đừng để nàng đả thương ngươi." Vân Phi Tuyết cả kinh, nếu hắn nhìn thấy mỹ mạo của Dĩnh nhi chắc sắc tâm sẽ không nổi lên chứ, dù sao nam nhân đều chỉ dùng nửa người dưới của động vật để tự vấn, nhưng nàng cũng hi vọng hắn sẽ hảo tâm không làm chuyện xấu.

Trong lúc nàng vô ý nói ra, lại đánh thức Mạnh Đình Dĩnh đang đứng một bên, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nhanh miệng cười, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống tạo thành một bộ dáng điên ngốc, nhưng lại không dám cử động.

Vân Phi Tuyết thiếu chút nữa cười phá lên, rất bội phục hành động của nàng ta, thấy Tiêu Nam Hiên trong mắt mang theo cảm giác chán ghét, vội vàng hướng về phía bên ngoài cửa hô: "Tiểu Đào, mang nàng ra ngoài."

"Dạ." Tiểu Đào tiến vào, lôi kéo nàng xềnh xệch đi ra ngoài.

"Đừng để ý, ta còn chưa có bó tay với bệnh điên của nàng, chờ thêm vài ngày đại khái là có thể hết rồi." Vân Phi Tuyết nhịn cười, nghiêm trang nói.

"Bổn vương không ngại, bổn vương rất muốn thấy ngươi chữa khỏi bệnh điên của nàng." Tiêu Nam Hiên khóe môi nở nụ cười, hắn muốn thấy, các nàng muốn dùng chiêu gì để đùa giỡn?

Vân Phi Tuyết ngẩn ra, lời này của hắn là ý tứ gì? Chẳng lẽ còn ham muốn Dĩnh nhi.

"Vậy Vương phi cứ tiếp tục chữa bệnh đi, bổn vương sẽ không quấy rầy ngươi."Tiêu Nam Hiên tha cho nàng, xoay người rời đi.

Vân Phi Tuyết theo dõi bóng dáng của hắn, hoàn toàn cảm thấy có chuyện trong lời nói của hắn, bất quá, hiện tại nàng không quản được nhiều như vậy, trước hết nghĩ biện pháp làm cho Dĩnh nhi cùng Cốc Thần gặp mặt, thương lượng xem nên làm thế nào.

Ngày hôm sau, nàng trực tiếp mang theo Dĩnh nhi cùng Tiểu Đào đi trên đường.

"Phi Tuyết, đó là Cổ gia." Trong mắt Mạnh Đình Dĩnh mang theo lệ quang, ngón tay ngọc run run chỉ vào một cái cửa của nhà giàu có.

Vân Phi Tuyết vừa thấy bên trên viết Cổ gia, vội vàng phân phó Tiểu Đào: "Tiểu Đào, ngươi đi gõ cửa, hỏi xem có Cổ Thần công tử không?"

"Dạ, tiểu thư." Tiểu Đào đi qua, Dĩnh nhi kích động không thôi nắm chặt tay nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại môn.

Liền thấy cửa mở, một người hầu đi ra, cùng Tiểu Đào nói nói mấy câu, sau đó lại đóng.

"Tiểu thư, hắn nói Cổ công tử ra ngoài rồi, không ở quý phủ." Tiểu Đào trở về hồi bẩm chi tiết.

"Vậy à." Trong mắt Dĩnh nhi tràn đầy thất vọng, hai năm rồi, bỏ qua lúc này, không biết khi nào thì có thể gặp.

"Đừng như vậy, Dĩnh nhi, ngày mai chúng ta lại đến." Vân Phi Tuyết an ủi nàng.

Dĩnh nhi gật gật đầu quay người lại, nước mắt từ trong mắt xốn xang rơi xuống, lại đột nhiên thấy người đang đi đến từ đối diện, kinh ngạc đứng ở đó, như bị hóa đá rồi.

Vân Phi Tuyết vừa thấy, trên mặt lộ ra kinh hỉ, trời không phụ người có lòng, cư nhiên là Cổ Thần.

Hắn nhìn Dĩnh nhi, đồng dạng kinh ngạc đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, quả thực không thể tin được người bản thân nhìn thấy trước mắt, hơn nửa ngày mới dùng sức dụi nhẹ mắt, từng bước chạy tới, tay bắt lấy vai nàng ta, thanh âm run run :"Dĩnh nhi, là ngươi sao? Thật là ngươi sao?"

"Thần ca ca, là ta, thật là ta, Dĩnh nhi của ngươi." Mạnh Đình Dĩnh bổ nhào vào trong lòng hắn khóc rống lên.

Nhìn bọn họ xa cách gặp lại, ánh mắt Vân Phi Tuyết cũng ẩm ướt, không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng cũng không thể không quấy rầy bọn họ bèn nói: "Tìm một chỗ tán gẫu đi, có rất nhiều người đang nhìn đấy."

"Vương phi, là ngươi, cám ơn ngươi." Cổ Thần cùng nàng ta thế này mới ngượng ngùng tách ra, vẻ mặt cảm kích nói.

"Không cần, Dĩnh nhi, các ngươi quán trà này ôn chuyện, một canh giờ sau, ta ở cửa chờ ngươi." Vân Phi Tuyết nói.

"Ân, Phi Tuyết, cảm ơn ngươi." Dĩnh nhi gật gật đầu, biết nàng là có ý tránh đi, sau đó cùng hắn tiến vào trà lâu.

"Tiểu thư, chúng ta đi thế nào bây giờ?" Tiểu Đào tuy rằng xem không hiểu rốt cuộc sao lại thế này nhưng nàng cũng không có hỏi.

"Tùy tiện đi dạo." Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp, liền đi đến phía trước.

Trong đám người, một tiểu phiến bán diều cầm lấy tay tiểu nam hài năm, sáu tuổi nói: "Ngươi phá hư diều của ta, ngươi bồi thường đi, nếu không ngươi phải mua."

"Buông tay, ta nói rồi, ta sẽ sai người đem bạc cho ngươi, hiện tại trên người ta không có mang." Tiểu nam hài không kinh hoảng, không kêu khóc, trong thanh âm lại để lộ uy nghiêm, trên người mặc tơ lụa loại tốt nhất, toàn thân toát ra khí chất quý tộc.

"Ai tin được lời ngươi nói chứ, ngươi không có bạc cũng được, đem quần áo cởi hết cho ta." Tiểu phiến tử túm lấy hắn ta, mâu quang nhìn chằm chằm vào quần áo trên người hắn ta.

"Đem quần áo cho ngươi, ta làm sao bây giờ? Cho nên không được." Tiểu nam hài liền cự tuyệt.

"Vậy đừng trách ta không khách khí." Tiểu phiến nói xong, tay liền đưa tới.

"Chờ một chút." Vân Phi Tuyết gọi hắn, hèn mọn nhìn hắn, một người lớn lại cư nhiên không tha cho một đứa nhỏ, huống chi là mọi người đều thấy, bộ quần áo này không biết có thể mua được bao nhiêu cái diều, "Hết bao nhiêu bạc, ta bồi thường cho ngươi, thả hắn ra."

"Mười quan." Tiểu phiến coi như thành thật.

"Cho ngươi, không cần thối lại." Vân Phi Tuyết tiện tay ném ra bạc vụn, đây vẫn là do lần trước Tiêu Nam Hiên cấp cho.

"Xem như ngươi gặp may." Tiểu phiến nhận bạc, thả tiểu nam hài ra, xoay người rời đi.

"Tiểu đệ đệ, mau về nhà đi." Vân Phi Tuyết ngồi xổm xuống, ngữ khí ôn nhu nói.

"Ta sẽ trả lại bạc cho ngươi." Tiểu nam hài nhìn nàng, tựa hồ một chút cũng không cảm kích, thái độ thực ngạo mạn.

"Không cần, về nhà đi." Vân Phi Tuyết đứng lên, vừa nhìn là biết chính là tiểu công tử nhà giàu bị nuông chiều đến hư.

"Ngươi cho ta mượn bạc, sẽ có lúc ta phái người trả bạc cho ngươi." Tiểu nam hài lại túm lấy nàng, tay nhỏ bé không có lực, bộ dáng kia căn bản không phải vay tiền mà là đòi tiền, mà cũng là bộ dáng không thể không cấp.

"Ha ha, tại sao ta phải cấp cho ngươi?" Vân Phi Tuyết cười khẽ một chút, tên nhóc này không coi ai ra gì, ngạo mạn vô lễ, về sau ắt hẳn còn hơn nữa.

Tiểu nam hài sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, nhưng là rất nhanh đã đi đến gần, ngẩng mặt nói với nàng :"Bởi vì, ngươi phải nghe ta nói, mọi người phải nghe ta nói."

"Ta không nghe, buông tay." Vân Phi Tuyết dùng tay ngăn cản tay hắn, vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên cảm giác không khí bốn phía có chút quỷ dị, không đợi nàng phản ứng, vài hắc y nhân đã từ bốn phương tám hướng đâm đến, chỉ nghe thấy một người nói.

"Chủ nhân phân phó gϊếŧ tiểu hài tử kia."