Khúc nhạc dạo đầu quen thuộc của “Lấp lánh” vang lên.
Đôi mắt vốn đã to tròn của Liễu Thanh Thanh mở thật lớn, vẻ mặt bình tĩnh vốn có từ khi cô bước vào Liễu gia cuối cùng cũng sụp đổ.
Sao cô lại quên mất chuyện này được chứ?!
Cô còn lên sân khấu biểu diễn ở lễ trao giải Bách Xuyên cơ mà!
Đợi khúc nhạc dạo đầu kết thúc thì cô sẽ xuất hiện trên sân khấu!
Mối quan hệ với Liễu gia đã đủ phức tạp, kéo theo chuyện trong giới giải trí thì càng nói không rõ, không dễ dàng mới khôi phục lại được học tịch, cô không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Liễu Thanh Thanh vội quay đầu nhìn mấy người Liễu gia.
Điều khiển TV đang ở trong tay Liễu Minh Thần, thấy Liễu Thanh Thanh nhìn sang, Liễu Minh Thần hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Thanh Thanh nặn ra một nụ cười: “Không thì, chúng ta đổi kênh khác đi?”
“Sao phải đổi kênh khác? Không phải nói muốn xem lễ trao giải Bách Xuyên à?”
Liễu Thanh Thanh khó khăn nói: “Cái nhóm Sugar gì gì này hoàn toàn chưa nghe đến bao giờ, chắc là hát cũng không hay, hay là đổi sang chương trình khác đi.”
“Cũng sắp biểu diễn rồi, cứ nghe thử chút đi, có lẽ cũng không tệ đâu.” Liễu Minh Thần cầm điều khiển không có ý định đổi kênh.
Liễu Thanh Thanh và Liễu Minh Thần nói qua nói lại hai câu xong, lại đổi kênh cũng không còn kịp rồi. Liễu Thanh Thanh nghe thấy tiếng piano quen thuộc trên TV, đó là những nốt nhạc do chính cô đàn ra trên sân khấu tối qua.
Không còn kịp rồi!
Cô lập tức sẽ xuất hiện ở trong TV!
Xem ra mã giáp(*) của cô giữ không nổi rồi…
(*): tài khoản phụ, nick phụ trên mạng xã hội, trong trường hợp này thì là một thân phận khác.
Liễu Thanh Thanh run rẩy nhắm hai mắt lại.
……..
Sau đó không có chuyện gì xảy ra.
Sự dò hỏi của người Liễu gia cũng không xuất hiện như trong dự đoán, phòng khách Liễu gia vẫn an tĩnh như cũ, chỉ có thanh âm cô đánh đàn cùng ca hát truyền ra từ TV.
Liễu Thanh Thanh: “?”
Cô lặng lẽ mở mắt.
Chỉ thấy trên TV, “Liễu Ca” váy trắng tóc đen đã xuất hiện, ngồi cạnh cây đàn piano bắt đầu đàn hát, mà người nhà họ Liễu đang ngồi trên sô pha cũng bị thu hút bởi cô gái chơi piano trên TV, bất tri bất giác ngừng cuộc nói chuyện.
Liễu Thanh Thanh: “???”
Người thật là cô đang ngồi ở đây, bọn họ cứ như vậy không có gì để hỏi à?!
Liễu Minh Thần: “Anh cảm thấy nghe khá hay, piano đàn cũng rất tốt. Cô ấy tên là gì?”
Những người khác trong Liễu gia đều lắc đầu, đều không nhận ra ngôi sao ít tên tuổi trên màn hình.
Liễu Thanh Thanh thăm dò nói: “Hình như tên là Liễu Ca.”
Bác gái cười nói: “Ôi chao, cô bé này cũng họ Liễu à? Lớn lên thật là xinh đẹp, trông vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào. Nếu bác mà sinh được con gái, cũng muốn có một cô con gái giống cô bé này.”
Nghe vợ nói như vậy, người nghiêm túc như bác cả Liễu cũng cười nói: “Cô bé này đúng là nhìn rất ngoan ngoãn.”
Tống Hân chua lòm nói: “Em thấy cũng bình thường, chắc là nhờ vào trang điểm thôi. Hơn nữa loại ngôi sao nhỏ này, còn nhỏ mà đã lăn lộn trong giới giải trí như cái chảo nhuộm, sao có thể ngoan được.”
Liễu Tĩnh Tĩnh giọng nói dịu dàng: “Nghe nói loại người nổi tiếng này trước khi ra mắt đều phải phẫu thuật thẩm mỹ.”
Liễu Sâm lại ngáp một cái, không có hứng thú cúi đầu xem điện thoại.
Liễu Thanh Thanh: “…”
Chẳng lẽ không có lấy một người nhận ra, “cô gái nhỏ nhìn rất ngoan” trong miệng bọn họ và cô đang ngồi trước mặt đây là cùng một người sao?!
Liễu Thanh Thanh chịu đả kích nghĩ thầm, lẽ nào giá trị nhan sắc của cô trước và sau khi trang điểm lại có sự khác biệt lớn như vậy à….
Liễu Thanh Thanh nhìn Liễu Ca trong màn hình, váy trắng da tuyết, tóc đen mềm mại, đôi đồng tử màu nâu nhạt, ngồi trước cây đàn piano toả sáng rực rỡ; mà Liễu Thanh Thanh đang ngồi trong phòng khách Liễu gia, một đầu tóc xanh bù xù, thứ đẹp nhất mà cũng đặc sắc nhất trên khuôn mặt là đôi mắt màu trà bị mắt kính dày cộp che khuất, gọng kính quê mùa chiếm một nửa gương mặt, trên người còn tuỳ tiện mặc cái áo hoodie cùng quần vận động, thoạt nhìn giống như người chẳng hiểu gì về thẩm mỹ, trái ngược hẳn với cô tiên nhỏ đàn piano trong TV.
…Được rồi, sự khác biệt này hình như đúng là có hơi lớn.
Liễu Thanh Thanh trầm ngâm, đẩy cặp kính gọng đen nặng trĩu trên mặt.
Conan đeo kính vào, không ai nhận ra cậu ấy là Kudo Shinichi.
Siêu nhân đeo kính vào, không ai nhận ra anh ấy là một phóng viên nhỏ trong toà soạn.
Liễu Thanh Thanh cô đeo kính vào, liền không ai nhận ra cô là idol Liễu Ca, là một chuyện cực kỳ bình thường!
Dù sao loại chuyện như xuyên qua cũng đã xảy ra rồi, Liễu Thanh Thanh tự mình chửi rủa.
Cũng may người Liễu gia đều không hay xem tin tức giải trí, hoàn toàn không biết gì về Liễu Ca, không biết hot search bỏ học của Liễu Ca hôm qua, không ai có thể nghĩ đến Liễu Thanh Thanh đầu cỏ xanh HKT đang ngồi trong phòng khách đây cùng với Liễu Ca váy trắng tóc đen trên sân khấu là cùng một người.
Liễu Thanh Thanh im như thóc ngồi trên sô pha, nhìn cô gái trong TV đàn hát xong, duyên dáng cúi đầu chào khán giả, dưới sân khấu là tiếng vỗ tay như sấm.
Để tiện cho việc tập chung học ở trường, cũng để thân phận minh tinh của cô không bị quá nhiều sự chú ý và nghị luận, cô vẫn muốn tách riêng một bên làm học sinh một bên làm minh tinh. Có thể không bị phát hiện là idol Liễu Ca trên sân khấu, và Liễu Thanh Thanh mang cặp kính đen là một người, đây là kết quả tốt nhất.
Liễu Thanh Thanh là học sinh lớp 10, Liễu Ca là idol nhóm nhạc nữ.
Cô là Liễu Thanh Thanh, cũng là Liễu Ca.
********
Ăn xong bữa trưa, Liễu Thanh Thanh không muốn ở lại Liễu gia lâu hơn nữa, nói từ biệt với người Liễu gia, rời khỏi nhà họ Liễu.
Vừa ra khỏi cửa chưa được hai bước, liền nghe thấy một giọng nam trong trẻo vang lên: “Liễu Thanh Thanh!”
Liễu Thanh Thanh quay đầu lại, Liễu Minh Thần gọi tên cô, không được tự nhiên bước tới. Thiếu niên năm nay 17 tuổi, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan văn nhã đẹp đẽ, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, trên người còn thoang thoảng hương bột giặt.
Liễu Thanh Thanh hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Minh Thần di chuyển ánh mắt không nhìn Liễu Thanh Thanh, dường như những lời tiếp theo rất khó nói: “Em… có đủ không?”
“Cái gì có đủ không?” Liễu Thanh Thanh không nghe rõ lời Liễu Minh Thần nói.
“…Anh nói, tiền của em có đủ không!” Liễu Minh Thần nói có hơi nhanh, gương mặt trắng nõn đỏ ửng một mảng, “Em sống ở ngoài một mình, phải trả tiền thuê nhà, học phí, mua đồ dùng, sinh hoạt phí của em có đủ không? Chỗ này của anh có ít tiền, nếu thiếu tiền thì cho em mượn trước một ít.”
Hoá ra là vì chuyện này, Liễu Thanh Thanh có hơi buồn cười nhìn chàng trai trước mắt. Người anh họ này cũng không tệ lắm, chuyện mà Liễu Sâm cũng không nghĩ đến, vậy mà chàng trai này lại để ý Liễu Thanh Thanh ở ngoài một mình có tốt không.
Liễu Thanh Thanh gật gật đầu: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu, tiền của em vẫn đủ.”
Liễu Sâm là người giám hộ, mỗi thánh sẽ gửi sinh hoạt phí cho cô; cô ký hợp đồng với công ty quản lý, tuy rằng chỉ được chia 5%, hơn nữa mỗi tháng cũng không có nhiều việc, nhưng cũng vẫn được chia một ít, cuộc sống vẫn khá đầy đủ.
“Ồ.” Liễu Minh Thần sờ sờ cổ, nhìn lướt qua Liễu Thanh Thanh, không tình nguyện nói, “Lúc em khai giảng là học kỳ 2 lớp 10, mấy thứ tài liệu phụ đạo đã mua đủ hết chưa? Đừng đến lúc đó không theo kịp tiến độ, lại bị giáo viên mắng. Có cần anh bổ túc cho em không? Anh đứng đầu trong bài thi cuối kỳ năm lớp 10.”
Liễu Thanh Thanh nhịn không được cười nói: “Nhĩ Hào(*), anh đừng lo, em ổn lắm.”
(*): một nhân vật khác trong phim Tân dòng sông ly biệt, anh trai cùng cha khác mẹ với Y Bình, đầu phim thì ghét Y Bình nhưng sau đó đã làm hoà với cô.
Liễu Minh Thần: “?”
Liễu Minh Thần không hiểu ra sao: “Nhĩ Hào gì cơ?”
“Không có gì,” Liễu Thanh Thanh cười híp mắt, “Cảm ơn anh Minh Minh đã quan tâm, em có thể tự lo được.”
Thế hệ con cháu này của Liễu gia tên đều là từ láy, như Liễu Thanh Thanh, Liễu Tĩnh Tĩnh. Còn về Liễu Minh Thần, ban đầu tên là Liễu Minh Minh, sau khi Liễu Minh Thần lớn lên cảm thấy cái tên này quá nữ tính, tự làm chủ đổi thành Liễu Minh Thần.
Chàng trai đỏ mặt: “Đừng gọi anh là anh Minh Minh!”
Liễu Thanh Thanh: “Được, anh Minh Minh. Em biết rồi, anh Minh Minh.”
“Em!” Chàng trai vì tức giận mà hai má trắng nõn phồng lên, trừng mắt liếc Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh cười lớn phất phất tay với Liễu Minh Thần: “Tạm biệt, anh trai, tài xế đến đón em rồi.”
Liễu Minh Thần: “Mau biến đi!”
Lên xe xong, Liễu Thanh Thanh quay đầu lại nhìn chàng trai đứng giữa bãi cỏ Liễu gia tức đến giậm chân, không khỏi nở nụ cười.
Xem ra trong Liễu gia vẫn còn người thật sự quan tâm đến Liễu Thanh Thanh.
********
Ngồi trên xe, Liễu Thanh Thanh tính toán tình hình hiện tại một chút.
Còn hơn nửa tháng nữa học kỳ 2 lớp 10 sẽ bắt đầu. Đoạn thời gian này, cô cần mua đủ sách vở và tài liệu phụ đạo của lớp 10, hoàn thành bài tập kỳ nghỉ đông, ôn lại một lượt kiến thức lớp 10; còn phải quan tâm thân phận Liễu Ca, tham gia “Trí tuệ ngàn vàng”, lên lớp biểu diễn và lớp thể hình, còn có vài công việc lặt vặt khác.
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu nói với tài xế: “Làm phiền chú đưa cháu đến thư viện thành phố, cháu đi mua ít sách.”
Sau khi tài xế rời đi, Liễu Thanh Thanh đứng ở thư viện lớn nhất thành phố Bắc Kinh, định mua một ít tài liệu học tập và sách tham khảo. Cô nhớ bản thân hiện giờ không chỉ là học sinh Liễu Thanh Thanh, còn là idol Liễu Ca, cũng nên đi tìm hai quyển sách về kỹ năng diễn xuất, liền đến khu vực sách chuyên môn trước, ánh mắt di chuyển trên giá sách.
“Sáu bài giảng về kỹ năng diễn xuất”, “Phương pháp luyện tập biểu diễn”, “Tâm lý học biểu diễn”…
Liễu Thanh Thanh phát sầu nhìn giá sách rực rỡ muôn màu, mua tài liệu học cô biết mua bản nào mới tốt, nhưng về diễn xuất thì thật sự không biết nên mua quyển nào.
Thật ra thì nguyên chủ “Liễu Thanh Thanh” cũng khá thú vị, rõ ràng tính cách nhát gan, lại không ở trường học tập cho tốt, mà bỗng nhiên thôi học, ra mắt làm nữ thần tượng.
Mẹ mất sớm, bố phủi tay mặc kệ, em gái bạch liên hoa, Liễu gia có một đống quan hệ phức tạp như vậy, từ nhỏ đã không ai quan tâm nguyên chủ “Liễu Thanh Thanh”, khiến cho cô ấy hình thành tính cách nhạy cảm áp lực. Rõ ràng thành tích thi vào cấp 3 rất tốt, thành tích thi tháng lại tụt dốc không phanh, sau đó bỗng nhiên thôi học. Ra mắt làm idol trong nhóm nhạc nữ, còn gặp phải một đồng đội khó đối phó như Lăng San, cùng người đại diện không có một chút tài nguyên.
Liễu Thanh Thanh khẽ thở dài một hơi, duỗi những ngón tay thon dài xoa xoa thảm cỏ xanh (tóc) của mình, như muốn thông qua cái chạm này để an ủi một người khác, nhỏ giọng nói: “Tôi biết cậu trải qua không dễ dàng.”
Liễu Thanh Thanh mỉm cười: “Trưởng thành đôi khi sẽ khiến cho người ta mệt mỏi, cảm thấy tương lai bế tắc, áp lực rồi bất lực; sẽ muốn hét thật to, được người khác lắng nghe.”
“Cậu ra mắt làm minh tinh, cũng là muốn có người nhìn thấy, được người ta công nhận, được mọi người thấu hiểu.”
“Đó không phải là lỗi của cậu, cậu đã làm rất tốt rồi.”
Nói xong câu đó, Liễu Thanh Thanh cảm giác được trong lòng hơi động, dường như có người đang lặng lẽ khóc thút thít, ngay sau đó nước mắt không chịu khống chế trào ra, như thể một linh hồn khác cuối cùng cũng thoải mái mà khóc.
“Đừng khóc nữa nha.” Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng cười nói.
Nước mắt chảy ra càng nhiều, tí tách tí tách chảy ra từ trong mắt Liễu Thanh Thanh, như thể sự uất ức tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải phóng, nước mắt làm mờ mắt kính. Liễu Thanh Thanh gỡ kính đen xuống để vào cặp sách, nhẹ nhàng lau đi nước trên khoé mắt.
Liễu Thanh Thanh nghe thấy một tiếng “Cảm ơn cậu” nho nhỏ, ngay sau đó làm cảm giác thân thể nhẹ đi, tựa như có thứ gì tách ra khỏi cơ thể, hoàn toàn rời khỏi cô.
Là nguyên chủ “Liễu Thanh Thanh” rời đi sao? Liễu Thanh Thanh sửng sốt.
Tuy rằng nguyên chủ Liễu Thanh Thanh đã rời đi, nhưng cảm giác muốn khóc vẫn không ngừng, lúc này nước mắt Liễu Thanh Thanh không ngừng tuôn ra, đứng trước giá sách khóc rối tinh rối mù.
Liễu Thanh Thanh khóc thút tha thút thít, nghĩ thầm cô nên mau chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, giải phóng hết những cảm xúc còn xót lại của nguyên chủ “Liễu Thanh Thanh”, không nên đứng đây đối diện giá sách mà khóc, phía sau lại đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp nhưng cũng cực kỳ dễ nghe: “…Thảm cỏ xanh?”
Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên quay đầu lại.
Lục Ly ở đằng sau cách cô 3 4m, đang dựa vào giá sách, dáng vẻ lười biếng. Dáng người anh rất cao, mặc bộ quần áo dài tay màu trắng thoải mái, dáng người mảnh khảnh chỉ thời kỳ thiếu niên mới có, lại không có vẻ gầy yếu, những đường cong cơ bắp mơ hồ hiện ra dưới lớp quần áo, bên dưới là một đôi chân thon dài. Tay áo tuỳ ý nửa xắn nửa không, để lộ ra làn da trắng lạnh lẽo và cánh tay rắn chắc mịn màng. Lục Ly trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón kéo rất thấp, che khuất đại bộ phận khuôn mặt thâm thuý, còn đeo thêm một chiếc khẩu trang đen che nửa khuôn mặt.
Nhìn Liễu Thanh Thanh khóc sưng đỏ hai mắt, Lục Ly nhướn mày, kéo khẩu trang xuống, ngón tay màu trắng lạnh lẽo tương phản rõ rệt với khẩu trang màu đen: “Cậu khóc?”
Liễu Thanh Thanh nước mắt rơi đầy trên mặt: “Tôi không khóc, hức.”
Phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào vì khóc.
Lục Ly: “…”
Cô gái trước mặt dáng vẻ như đã chịu uất ức, viền mắt đỏ hoe vì khóc, nước mắt tí tách chảy ra không ngừng, chảy dọc theo gò má trắng nõn, con ngươi màu nâu nhạt trong veo sạch sẽ như được gột rửa bằng nước.
Không biết vì điều gì, nhìn cô gái nhỏ trước mặt khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, Lục Ly cảm thấy trong lòng bứt rứt lạ thường.
Liên tưởng đến hot search Weibo gần đây, Lục Ly như có điều suy tư: “Là bởi vì hot search đó à?”
Hot search? Liễu Thanh Thanh sững sờ một lúc, mới biết Lục Ly cũng đã thấy được hot search #Liễu Ca thôi học#, nhận ra chính mình, cho rằng cô khóc là vì cái hot search này mà cô bị toàn mạng mắng chửi.
Lục Ly nhướn mày: “Dư luận trên mạng mỗi ngày một kiểu, không cần quản nó, cũng không cần thiết để ý nhiều như vậy.” Hiển nhiên Lục Ly chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác đối với bản thân.
Liễu Thanh Thanh còn đang khóc.
Ngón tay thon dài của Lục Ly cuốn lấy khẩu trang, lại đưa ra một đề nghị: “Lần trước cậu giúp tôi, tôi nợ cậu một lần. Tôi giúp cậu chào hỏi với phòng quan hệ công chúng của công ty, xoá hot search, áp chuyện này xuống một chút?”
Cô gái nhỏ vẫn còn đang khóc.
Lục Ly “Chậc” một tiếng, đưa ra biện pháp cuối cùng: “Nếu không thì tôi cũng tạo cái scandal, #Lục Ly đánh người#, #Lục Ly nɠɵạı ŧìиɧ# linh tinh để cho máy chủ Weibo bị sập, đảm bảo không ai sẽ lại bàn tán chuyện cậu thôi học nữa đâu. Nghe được đề nghị kỳ ba cuối cùng của Lục Ly, Liễu Thanh Thanh cuối cùng “Phụt” một tiếng, nín khóc bật cười.